Chương 828 Ta rất nhanh sẽ trở lại
Ông lão tỏa ra khí tức âm trầm, ánh mắt nhìn Tần Tử Lăng như đang quan sát con mồi, khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là khí tức của ông lão mạnh hơn nhiều so với Phong Dận và những người khác.
- Tử Lăng, cẩn thận.
- Tên này là Chân Tiên lục phẩm!
- Hơn nữa, ta cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ hắn, có lẽ trên người hắn có mảnh vỡ.
- Nhưng ngươi không nên nghĩ đến việc giết người cướp của, vì dù thêm ta gần đây có khôi phục một ít, cũng không phải đối thủ của hắn.
Hỏa Long nói trong đầu Tần Tử Lăng.
- Chúng ta làm thế nào ra khỏi đây?
Tần Tử Lăng hỏi ngay lập tức.
- Vạn vật đều hừng hực mà đại xuất, bỗng nhiên rơi chi, cố mây hoang vắng.
- Hiện tại cả tòa cung điện Đại Hoang Lạc đều nằm ở hừng hực mà đại xuất.
- Ta cần thời gian để tìm được điểm hoang vắng này.
- Khi tìm thấy, ngươi phải nháy mắt giết vào điểm đó.
- Sau đó, không quan trọng ngươi đối diện với sinh, tử, hối, minh, huyễn, diệt, sáu Huyền Môn nào, ngươi chỉ cần toàn lực đột phá, vì đó là thời điểm yếu nhất của chúng.
- Một khi bỏ lỡ hoặc không đột phá nổi, ta sẽ phải tốn thời gian tìm lại.
- Nói cách khác, ta chỉ có một cơ hội?
- Nguyên bản ngươi có rất nhiều cơ hội, nhưng có lão giả này ở đây, chỉ sợ hắn sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai.
- Ta hiểu rồi, tiền bối chỉ cần tìm kiếm, ta sẽ ngăn cản người này.
Trong nháy mắt, Tần Tử Lăng và Hỏa Long giao lưu trong Nê Hoàn Cung, kết thúc trong tích tắc.
- Ngươi là ai?
- Tại sao lại ở đây?
Tần Tử Lăng hỏi, tiếp tục lùi về sau, giữ khoảng cách với ông lão.
Ông lão cười nhếch miệng vẻ trào phúng, thản nhiên ngồi xuống mặt đất và nói:
- Không cần sợ, từ khi nguời cùng lão phu đồng thời xông vào đây, lần lượt rời đi, lão phu đã cô độc ở đây suốt chín trăm năm.
- Ngươi nghĩ xem, chỉ có một người, cô độc đáng sợ đến dường nào.
- Vì vậy, lão phu sẽ không ăn ngươi ngay lập tức.
Tuy rằng khí huyết của ngươi hùng hồn dâng trào, chắc chắn có thể bổ sung sức mạnh cho lão phu, nhưng ngươi chết rồi thì không còn ai trò chuyện cùng lão phu.
- Ngươi muốn ăn ta!
Tần Tử Lăng tỏ ra kinh khủng, lùi thêm vài dặm.
Ông lão nhìn Tần Tử Lăng như mèo chơi với chuột, không sợ hắn chạy trốn.
Trong một nghìn một trăm năm, đầu tiên hắn có hai đồng bạn, sau đó thì một mình, dùng đủ mọi biện pháp nhưng đều vô ích.
Chỉ một Chân Tiên nhất phẩm, dù nghịch thiên, sao có thể hy vọng chạy thoát?
- Không ăn ngươi, ta làm sao tăng cường công lực, làm sao tiếp tục kiên trì?
- Năm đó, lão phu tiến vào đây không chỉ có một mình, có ba người.
- Ban đầu, chúng ta hợp lực đồng thời đột phá, nhưng cung điện này có trận pháp quỷ dị, dù làm thế nào cũng không ra được.
- Sau đó tài nguyên trong cung điện bị chúng ta tiêu hao gần hết.
- Lão phu là Chân Tiên ngũ phẩm, sắp độ Phong Hỏa Kiếp.
- Tại tình huống đó, không có đầy đủ Tiên Thạch và tài nguyên, chỉ bằng tiên linh chi khí nơi này, lão phu đừng nói độ Phong Hỏa Kiếp, tu vi còn muốn không tiến ngược lại.
- Mấu chốt nhất, có hai người kia, lão phu sao dám độ Phong Hỏa Kiếp?
- Vì vậy, lão phu lên kế giết bọn họ.
- Tài nguyên còn lại và trên người họ đều thuộc về lão phu.
- Đương nhiên, máu thịt của họ cũng là mỹ thực bổ dưỡng.
Ông lão cười dữ tợn, như ác ma, làm Tần Tử Lăng rùng mình cả người, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoàng.
Ông lão hài lòng với phản ứng của Tần Tử Lăng, lấy ra một khối thịt khô, cắn xé và tiếp tục nói:
- Ngươi tốt hơn hai tên kia nhiều, khí huyết dâng trào, da mỏng thịt mềm, mùi vị chắc chắn rất tốt.
- Nhưng ngươi không cần phải sợ, lão phu sẽ không ăn ngươi ngay.
- Ngươi cùng lão phu trò chuyện một chút đi.
- Ngươi mang bao nhiêu tài nguyên vào đây?
- Chân Tiên nhất phẩm có tốc độ và nhạy cảm như ngươi, chắc chắn không phải người bình thường!
- Trên người ngươi cần phải có không ít tài nguyên, đúng không?
Mắt ông lão rực sáng, nhìn Tần Tử Lăng.
- Tiền bối quá khen, ta chỉ là ỷ vào tốc độ cùng cảm giác nhạy cảm, tránh thoát được hiểm cảnh, nhưng rốt cuộc lại bị đẩy vào đây.
- Thật ra, trên thực tế, sức chiến đấu của ta cũng không có gì lợi hại, trên người dù cho có chút tài nguyên, làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của tiền bối a!
Tần Tử Lăng hít sâu một hơi, nói với vẻ nơm nớp lo sợ.
- Hừm, ngươi nói đúng như lão phu nghĩ.
- Đại Hoang Lạc này không giống với các cung điện khác, cung điện khác cũng rất khó đánh vào, chỉ có tòa này chỉ cần tránh thoát công kích chợt vang lên, là có thể đẩy cửa mà vào.
- Chỉ là đáng tiếc hai vị đệ tử kia của lão phu, bị cái đại xà kia quấn quanh rồi thôn phệ.
- Ba người bọn ta thuận thế nhập môn, kết quả ai có thể nghĩ tới, Đại Hoang Lạc này lại khó thoát vây vậy a!
Ông lão nói, không hoài nghi Tần Tử Lăng, trong mắt cực nóng dần dần trở nên tối đạm cùng thất vọng.
- Tiền bối có thể không ăn ta, dù sao thì ăn ta cũng không thể bổ sung bao nhiêu hao tổn cho ngài.
- Ta có tốc độ nhanh, cảm giác nhạy cảm, có lẽ có thể tìm được phương pháp thoát vây.
Tần Tử Lăng nói một cách cẩn thận từng li từng tí.
- Ngươi?
Ông lão nghe vậy như là nghe được truyện cười, đột nhiên ngửa lên trời ha ha cười lớn.
Hồi lâu, ông lão mới dừng lại, nói:
- Lão phu hiện tại là Chân Tiên lục phẩm a!
- Lão phu nếu có thể đi ra ngoài, bằng vào bản lĩnh của lão phu lập tức có thể trở thành chúa tể một phương của 90 triệu dặm hải vực của Cửu Huyền Sơn.
- Nhưng ngay cả lão phu cũng bị khốn hơn một ngàn năm không được mà ra, ngươi chỉ là một Chân Tiên nhất phẩm có thể tìm được phương pháp thoát vây sao?
Ông lão vừa dứt lời, Tần Tử Lăng đột nhiên hướng về bên trái ông lão, như điện xẹt tới.
Đồng thời, Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn đã được Tần Tử Lăng lấy ra, ầm ầm hướng về vách tường bên trái giống như lưu tinh đánh tới.
Tần Tử Lăng cùng Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn chưa đụng vào vách tường, liền đã kích hoạt cấm chế của trận pháp.
Trong nháy mắt, cả tòa đại điện bắn ra ánh sáng hừng hực.
Cả tòa đại điện đều trở nên kim quang rạng rỡ, kim quang hiện ra một cảnh thịnh thế phồn hoa dưới ánh mặt trời vàng kim.
Phòng ốc san sát, trên đường phố người qua kẻ lại, xe ngựa tấp nập, nhiều đội tuần tra mặc giáp trụ kim sắc trên thành trì lớn.
Ngoài thành trì là mênh mông ruộng đồng, nặng trịch dưới ánh mặt trời vàng kim.
Khi Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn đánh vào "thịnh thế phồn hoa ", "thịnh thế phồn hoa " bỗng trở nên hoang vu tàn tạ, thành trì đổ nát, đường phố vắng tanh, ruộng đồng hoang vu, xác chết khắp nơi.
- Vạn vật đều hừng hực mà đại xuất, bỗng nhiên rơi chi, cố mây hoang vắng!
Tần Tử Lăng nhớ lại lời Hỏa Long đã từng nói.
Người và Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn với tốc độ nhanh hơn xông tới "thế giới suy tàn ".
Ông lão đột nhiên trợn to mắt.
Hắn bị nhốt trong cung điện Đại Hoang Lạc 1,100 năm, mỗi lần nỗ lực phá trận mà ra, đều thấy "thịnh thế phồn hoa ".
Một khi hắn công kích, người, binh sĩ, kiến trúc, thậm chí vạn vật của "thịnh thế phồn hoa" đều hội tụ thành lực lượng cường đại công kích hắn, đẩy hắn lùi.
Thậm chí tại "thịnh thế phồn hoa" còn xuất hiện Huyền Môn, bên trong có đại xà giết ra, nuốt hết phi kiếm của hắn.
Dù cho hắn có tu vi cao thâm, cũng phải dốc hết sức bình sinh, mới có thể thu phi kiếm về.
Nhưng hiện tại, "thịnh thế phồn hoa" bỗng suy tàn, dường như chỉ trong nháy mắt, trải qua rất nhiều năm tháng, từ thịnh mà suy.
Điều này hiển nhiên không bình thường!
Ông lão không suy nghĩ sâu sắc.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, Tần Tử Lăng biết phương pháp thoát vây, đây là cơ hội thoát vây của hắn.
Không nghĩ ngợi, một thanh phi kiếm từ miệng phun ra, cả người lẫn kiếm hợp làm một thể, như một đạo thiểm điện màu tím chói mắt hướng về phía bên trái.