← Quay lại trang sách

Chương 841 Ngươi còn kém xa

Được rồi, ta ở đây không sao rồi.

- Đi đến chỗ Tử Lăng đi, hắn mới là người mong nhớ và bận tâm đến ngươi nhất.

- Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng mẹ biết, suốt chặng đường này, hắn đã chịu rất nhiều khổ cực để sớm tìm tới ngươi.

Thôi Quân lần thứ hai lau nước mắt trên mặt Ấn Nhiễm Nguyệt, sau đó nhìn về phía Tần Tử Lăng đang đứng sau lưng, nhẹ nhàng nói.

- Được rồi, phu nhân.

Thân thể mềm mại của Ấn Nhiễm Nguyệt khẽ run lên, đỡ Thôi Quân chậm rãi đứng lên.

- Còn gọi phu nhân sao?

Thôi Quân mỉm cười nói.

Ấn Nhiễm Nguyệt liền đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Thôi Quân, cũng không dám nhìn Tần Tử Lăng.

Nhìn thấy Ấn Nhiễm Nguyệt cúi đầu thẹn thùng, thậm chí không dám nhìn Thôi Quân và Tần Tử Lăng, Lôi Tiêu lại trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Gần một năm qua, nàng cùng Ấn Nhiễm Nguyệt ngày đêm ở chung với nhau, trải qua nhiều chuyện và hung hiểm.

Nhưng dù đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, Ấn Nhiễm Nguyệt luôn không chút rung động, như núi bất động.

Ngay cả khi ở Hỏa Uyên Cấm Địa hung hiểm, Ấn Nhiễm Nguyệt cũng không có vẻ kinh hoảng.

Nhưng bây giờ, Lôi Tiêu không ngờ rằng Ấn Nhiễm Nguyệt lại thẹn thùng đến mức này!

Đây có phải là Nhiễm Nguyệt tỷ tỷ mà nàng quen biết không?

- Đổi thành gọi mẹ đi, gọi nhiều sẽ quen.

Một giọng nói vang lên bên tai Ấn Nhiễm Nguyệt, tay nàng bị một bàn tay lớn mạnh mẽ và ấm áp nắm lấy.

- Mẹ!

Dù còn ngượng ngùng và không quen, Ấn Nhiễm Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời gọi một tiếng.

- Tốt lắm, tốt lắm, ha ha!

Thôi Quân thoải mái cười lớn.

- Mẹ, chú ý hình tượng a!

Tần Tử Lăng trêu ghẹo.

- Đi đi!

- Mang Nhiễm Nguyệt đến nơi cần đến.

Hiện tại Nhiễm Nguyệt đã quay về, ngươi không sinh cho ta một đứa cháu mập mạp, xem ta trừng trị ngươi thế nào!

Thôi Quân trừng mắt nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, dẫn Ấn Nhiễm Nguyệt rời đi.

Trên đỉnh Tiềm Long Sơn, Ấn Nhiễm Nguyệt ôm lấy Tần Tử Lăng, trong tay vuốt vuốt cây trâm cài đầu, khuôn mặt hạnh phúc, dường như đã quên mọi chuyện thế gian.

Nàng không hỏi về ông lão mặc áo đen, không hỏi về động thiên thế giới hay cách Tần Tử Lăng xuất hiện ở Hỏa Uyên Cấm Địa.

Nàng dường như lại trở về thời gian chỉ cần có Tần Tử Lăng bên cạnh, tâm tình liền rất bình tĩnh, vui vẻ thỏa mãn.

- Ngươi vẫn luôn mang theo trâm cài đầu này hay sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Hừm, này là thiếu gia đưa cho ta.

- Dù tu hành khổ cực, nhìn thấy trâm cài đầu này, trong lòng liền bình tĩnh.

Ấn Nhiễm Nguyệt nói.

- Gọi ta là Tử Lăng đi, hoặc gọi lão công?

Tần Tử Lăng nói.

- Lão công?

Ấn Nhiễm Nguyệt ngạc nhiên.

Danh xưng này, thế giới này có thể sẽ không có.

- Vẫn là gọi thiếu gia đi, ta quen gọi ngươi là thiếu gia.

- Dù sao Nhiễm Nguyệt vĩnh viễn là của ngươi, sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, không tách ra!

Ấn Nhiễm Nguyệt nói.

Tần Tử Lăng nghe vậy, động tình ôm chặt Ấn Nhiễm Nguyệt.

- Các ngươi có thể rời khỏi đây trước rồi mới tình chàng ý thiếp được không?

- Có thể tìm thời gian khác hay không?

- Ông lão mặc áo đen cùng người của hắn còn đang đuổi giết chúng ta đây?

- Còn nữa, ngươi có thể nói cho ta biết hiện tại chúng ta đang ở đâu?

Một giọng nói bất mãn vang lên phía sau, mang theo một luồng ghen tỵ nồng nặc.

Lôi Tiêu không khỏi bất mãn khi thấy Ấn Nhiễm Nguyệt, từ khi gặp được thiếu gia này, dường như mất hồn, hoàn toàn thay đổi, thậm chí quên cả nàng, vị khí linh kiêm tỷ muội của mình.

- Nhất định là trọng sắc khinh bạn a!

Lôi Tiêu không khỏi tức giận nói, giọng điệu đầy bực bội và ghen tỵ.

Tần Tử Lăng chỉ đành bất đắc dĩ ôm Ấn Nhiễm Nguyệt chặt hơn, rồi không quay đầu lại, hướng về phía sau, ngoắc tay một cái:

- Được rồi, đừng ồn ào, lại đây ngồi bên cạnh đi.

- Này, ta nói cái gì cái gì thiếu gia kia, ngươi là ai nha?

- Ngươi có biết ta là ai không?

- Ta là Lôi Tiêu, khí linh của đạo bảo Tử Tiêu Lôi Đình Trượng, đời này gặp bao nhiêu người tài giỏi, thậm chí còn giết qua Chân Tiên cửu phẩm.

- Ngươi tốt nhất phải tôn trọng ta một chút.

- Còn nữa, dù ngươi là nam nhân của Nhiễm Nguyệt tỷ tỷ, nhưng ngươi là ngươi, nàng là nàng.

- Ngươi đừng nghĩ ta sẽ giống nàng mà thấy ngươi như mèo con nghe lời.

- Nhắc đến đây ta lại tức giận!

- Lôi đình là sức mạnh uy mãnh nhất, không gì không xuyên thủng, không gì là không diệt được, không úy kỵ gì.

- Nhiễm Nguyệt tỷ tỷ trước đây cứng rắn và có khí thế, không hề bị lay động bởi quyền thế gia thân, sinh tử lâm đầu không sợ hãi, đó mới là khí chất của tu Lôi giả, mới xứng với ta, Lôi Tiêu.

- Nhưng từ khi gặp ngươi, nàng thay đổi hoàn toàn.

- Ngươi có bản lĩnh thì sao?

- Thiên hạ còn nhiều người lợi hại hơn ngươi!

- Hơn nữa, nàng là người của Cửu Huyền Tông...

Lôi Tiêu nói tiếp, càng nói càng tức giận.

- Tiểu nữ oa, ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình.

- Ngươi chỉ là một đạo bảo hoàng giai, không có người lợi hại điều khiển thì ngươi làm gì được?

- Ngươi không giết nổi Chân Tiên cửu phẩm.

- Còn nữa, đừng làm bộ làm tịch trước mặt Tử Lăng.

- Chủ nhân của ngươi theo hắn, nói đến kia cũng là cơ duyên của ngươi.

- Ngươi ngoan ngoãn nghe hắn, sẽ có lợi cho ngươi.

- Nếu ngươi không nghe lời, hừ, cái lão già kia diệt không được ngươi, nhưng ta có thể tiêu diệt ngươi!

Một giọng nói to lớn vang lên, kèm theo một cái con Hỏa Long xuất hiện trong hư không.

Một luồng khí tức tang thương bá đạo uy nghiêm quét qua thiên địa, nháy mắt khiến Lôi Tiêu run lên, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn đầu Hỏa Long.

Tần Tử Lăng không cảm nhận được khí tức khủng bố của độc nhãn Hỏa Long, chỉ biết nó từng là một tồn tại cực kỳ cường đại.

Nhưng Lôi Tiêu, cùng là khí linh, cảm nhận được sự kinh sợ mạnh mẽ từ độc nhãn Hỏa Long, mạnh hơn rất nhiều so với Tần Tử Lăng.

- Tiền, tiền bối, ngài, ngài cùng hắn...

Lôi Tiêu lấy lại sức, run rẩy hỏi.

- Bây giờ hắn là chủ nhân của ta!

Độc nhãn Hỏa Long nói, không có vẻ khuất phục.

- Cái gì?

Lôi Tiêu tiếp tục trừng mắt, kinh ngạc hơn rất nhiều so với khi biết Tần Tử Lăng là tâm ma của Ấn Nhiễm Nguyệt.

Đối với Lôi Tiêu, độc nhãn Hỏa Long là một truyền thuyết.

Mặc dù nàng không thể xác định phẩm cấp, nhưng tin chắc rằng không ai trong Cửu Huyền Tông có thể sánh được.

Độc nhãn Hỏa Long là một truyền thuyết trong giới khí linh, chủ nhân của hắn chắc chắn là một nhân vật kinh thiên động địa, ngay cả tông chủ của Cửu Huyền Tông cũng không thể so sánh.

Nhưng giờ đây, độc nhãn Hỏa Long tâm bình khí hòa nói rằng Tần Tử Lăng là chủ nhân của hắn, dường như điều này rất bình thường.

- Hỏa Long tiền bối, chủ nhân cái gì chứ, ta thật sự không gánh nổi, chúng ta là thầy trò kiêm bạn bè.

Tần Tử Lăng nói.

- Nhưng theo thiên địa pháp tắc, ngươi là chủ nhân của ta, ngươi xứng đáng.

Độc nhãn Hỏa Long nghiêm túc nói.

Lôi Tiêu tiếp tục trừng mắt, không thể tin vào mắt mình.

- Tiểu nữ oa, nhớ kỹ, trước mặt Tử Lăng, biết đặt mình vào đúng vị trí, không được khoe khoang, không được kiêu ngạo, ngươi còn kém xa.

Độc nhãn Hỏa Long nhẹ nhàng nói một câu, sau đó đầu rồng to lớn biến mất, không còn thấy bóng dáng.

- Hô!

Lôi Tiêu thở phào nhẹ nhõm khi đầu rồng biến mất.

- Lại đây ngồi đi.

Một giọng nói thản nhiên vang lên.

Lúc này, giọng nói này không mang theo chút kiêu ngạo nào, mà lại rất hiền lành, khiến Lôi Tiêu cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Đùa chứ, đây là chủ nhân của khí linh cấp truyền thuyết!

Đương nhiên, với trí thông minh của Lôi Tiêu, nàng dễ dàng đoán ra rằng ddộc nhãn Hỏa Long chắc chắn đã bị thương.

Nếu không, với tu vi Chân Tiên lục phẩm của ông lão mặc áo đen, Hỏa Long tiền bối chỉ cần thổi một hơi là hắn cũng phải hóa thành tro bụi.

Nhưng dù bị thương, độc nhãn Hỏa Long vẫn không phải là kẻ mà Lôi Tiêu có thể coi thường mạo phạm.

Cấp bậc đã bày ra trước mắt rồi!

Hơn nữa, chính vì lý do đó, Lôi Tiêu càng không dám coi thường Tần Tử Lăng.

Độc nhãn Hỏa Long bị thương nhưng cam tâm tình nguyện phục Tần Tử Lăng làm chủ, điều này chứng tỏ hắn chắc chắn rất nhìn trúng Tần Tử Lăng, cho rằng hắn có tiềm lực giúp hắn khôi phục đỉnh cao.

Để khôi phục một đạo bảo và khí linh cấp truyền thuyết trở lại đỉnh phong, Lôi Tiêu dù có suy nghĩ đơn giản cũng biết rằng tiềm lực của Tần Tử Lăng phải khủng bố đến mức nào!

Thực tế, Lôi Tiêu chọn Ấn Nhiễm Nguyệt không chỉ vì tính cách và giới tính của nàng, mà chủ yếu vì nàng có thể chất lôi linh căn, có tiềm lực giúp nàng khôi phục đỉnh cao.

Nhưng nàng chỉ là một đạo bảo hoàng giai mà thôi.

Đạo bảo phân thành thiên, địa, huyền, hoàng, bốn cấp, hoàng giai là cấp thấp nhất.

Lôi Tiêu mới chỉ là đạo bảo hoàng giai hạ phẩm.

Độc nhãn Hỏa Long thuộc cấp bậc gì, Lôi Tiêu không thể phán đoán, nhưng dưới cái nhìn của nàng, chí ít cũng phải là cấp bậc địa giai.

Khôi phục Lôi Tiêu và khôi phục độc nhãn Hỏa Long hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

- Tử Lăng ca ca, ta tới ngay, đến ngay!

Lôi Tiêu nhanh chóng thay đổi tâm thái, đáp lại và hóa thành một đạo điện quang, rơi xuống bên cạnh Tần Tử Lăng, ngồi gọn gàng.