Chương 872 Dắt tay
Tha mạng a!
Quản Diêu kêu to, sau đó tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại.
Quản Diêu mất mạng.
Ngay sau đó, Tần Tử Lăng đứng cạnh Bạch Nghiêu, tay giương lên, một đám mây sương mù hướng về Quản Diêu, sau đó cuốn một cái, Quản Diêu biến mất không còn tăm hơi.
Đại điện lần thứ hai rơi vào hoàn toàn tĩnh mịch.
Đệ tử nội ngoại môn của Huyền Sát Phong quỳ dưới đất mồ hôi đầm đìa, y phục ướt đẫm, không dám ngẩng đầu lên.
Hơn một năm trước, có tin tức truyền ra rằng Huyền Đình Phong có một vị phong chủ mới.
Vị phong chủ mới này chỉ là một Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ, bị tâm ma chướng, nhưng được Đạo Bảo Tử Tiêu Lôi Đình Trượng lựa chọn, nên nàng được bổ nhiệm làm phong chủ.
Tin tức này lan truyền khiến nhiều người vừa ước ao đố kị lại châm chọc cười nhạo Huyền Đình Phong suy tàn không người, để một Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ ngồi vào vị trí phong chủ!
Nhưng hiện tại, bọn họ phát hiện mình đã hoàn toàn sai lầm!
Ai nói nàng là một Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ?
Ai nói nàng bị tâm ma chướng?
Ai nói Tử Tiêu Lôi Đình Trượng bị thương nặng?
Ai nói đệ tử Huyền Đình Phong không ai phục nàng, thậm chí còn không nể mặt nàng?
Ngươi cứ thử không nể mặt nàng xem!
Một bàn tay sấm sét trấn áp hai vị đệ tử Chân Tiên tứ phẩm!
Nhẹ nhàng ra lệnh giết Tam Điện Chủ của Huyết Sát Điện!
Đây là việc phong chủ vô năng có thể làm được sao?
Đây hoàn toàn là phong chủ thực sự thô bạo bá đạo a!
Chu Tuấn nhìn tình cảnh này, trong mắt đầy vẻ giải hận và kính sợ.
Đúng là phong chủ!
Rất ngựa, lúc nào Chu Tuấn ta mới có thể trâu bò như thế này!
Huynh muội Trưởng Tôn Tòng lúc này cũng bị doạ sợ quá sức, không dám thở mạnh một cái.
Trên thế giới này, danh hiệu gì cũng chỉ là giả, chỉ có thực lực mới là chân thực.
Ấn Nhiễm Nguyệt với thực lực hoàn toàn không phù hợp với truyền thuyết, cùng phong cách làm việc dứt khoát tàn nhẫn, thật sự đã khiến huynh muội Trưởng Tôn Tòng sợ hãi.
Hồi lâu, huynh muội Trưởng Tôn Tòng mới tỉnh hồn lại.
- Đệ tử Trưởng Tôn Tòng, Trưởng Tôn Vân có nhiều mạo phạm, kính xin Ấn phong chủ giơ cao đánh khẽ, tha cho hai đệ tử như bọn ta!
Trưởng Tôn Tòng ăn nói khép nép xin tha.
- Bản tọa đã tỏ rõ thân phận, các ngươi không chỉ có không lên trước bái kiến, còn dám càn rỡ một hai lần, thậm chí người của các ngươi đến tấn công địa bàn của bản tọa.
- Sau đó thất bại, các ngươi lại vẫn dám đòi thuyết pháp ngay trước mặt bản tọa.
- Đây là vấn đề mạo phạm sao?
- Đây là khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo!
Ấn Nhiễm Nguyệt cười lạnh, chụp mũ một cái, trực tiếp áp xuống.
- Ấn phong chủ, ngài đừng nói lung tung, chúng ta đối với tông môn là trung thành tuyệt đối, há lại làm ra chuyện khi sư diệt tổ, phản bội sư môn?
Trưởng Tôn Vân vội vã nói.
- Vậy ngươi giải thích một chút cho bản tọa, người của Huyết Sát Điện tấn công phúc địa Bình Tự Sơn là chuyện ra sao?
- Các ngươi tới nơi này ép buộc Chu Tuấn quy thuận ngươi lại là chuyện ra sao?
- Còn có bản tọa đã tự thân tới, các ngươi vẫn càn rỡ không thể bỏ qua.
- Lại là chuyện ra sao?
Ấn Nhiễm Nguyệt lạnh giọng nói.
- Cái này, cái này...
Trưởng Tôn Tòng bị hỏi đến ấp úng, không đối đáp được gì.
Hắn không thể nói mình bắt nạt Ấn Nhiễm Nguyệt không có bản lĩnh chứ?
- Ấn phong chủ, xác thực lúc trước chúng ta đã sai, nhưng ngươi cũng không nên ép người quá đáng.
- Chúng ta là đệ tử chân truyền của Huyền Sát Phong, nếu làm sai, thì sẽ có sư tôn và phong chủ của chúng ta trừng phạt.
- Ngươi trấn áp chúng ta làm gì?
Trưởng Tôn Vân ngạo khí tràn đầy, cố gắng phản kháng.
- Vân muội!
Trưởng Tôn Tòng nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng lên tiếng.
Đáng tiếc đã muộn.
Bàn tay sấm sét thả xuống Trưởng Tôn Vân, ngay sau đó xuất hiện một bé gái với đôi sừng dê.
Bé gái này nắm một cái roi sét trong tay, vung lên đánh mạnh vào Trưởng Tôn Vân.
- Đùng!
- Đùng!
- Đùng!
Roi dài đánh cho Trưởng Tôn Vân lăn lộn đầy đất, da tróc thịt bong, khắp người là lửa điện chớp loạn, tỏa ra mùi khét.
- Lôi tiền bối thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình.
Trưởng Tôn Tòng thấy thế liên tục xin tha.
Nhưng Lôi Tiêu không nghe, chỉ tiếp tục quật.
- Lôi tiền bối, ta sai rồi, ta sai rồi, tha mạng, tha mạng!
Trưởng Tôn Vân cầu xin tha thứ.
- Đừng tưởng ta không biết các ngươi có tâm tư gì.
- Nhưng nhớ kỹ, chỉ cần phong chủ của ta còn ngồi vị trí phong chủ Huyền Đình Phong, nàng có quyền xử trí bất kỳ mạo phạm nào, bất kể từ phong nào.
- Ngươi nên vui mừng vì các ngươi là đệ tử chân truyền, nên phong chủ và ta mới chỉ trấn áp mà không trực tiếp tiêu diệt tại chỗ.
- Còn dám chất vấn phong chủ, mang Thân Đồ Côn và Tiêu Nhận ra uy hiếp phong chủ!
- Chuyện này dù náo đến tông chủ cũng chỉ có một kết quả!
Lôi Tiêu giận dữ quát, rồi vung roi quật vào Trưởng Tôn Vân vài lần nữa mới dừng tay.
Trưởng Tôn Vân cuộn mình trong góc, không dám nhìn Lôi Tiêu và Ấn Nhiễm Nguyệt.
Trận roi này đã khiến nàng nhận rõ tình thế.
Ấn Nhiễm Nguyệt không còn là người cũ, dù nàng không phục cũng phải nhẫn nhịn, ít nhất đến khi về tông môn, trước mặt phong chủ và sư phụ của mình.
Nếu không, Ấn Nhiễm Nguyệt sẽ dễ dàng gán tội khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo lên nàng, dù nàng là đệ tử chân truyền của Huyền Sát Phong, cũng không tránh khỏi bị xử tử.
Hiện tại, Ấn Nhiễm Nguyệt chỉ mới chụp một tội danh lên nàng, nếu muốn giết nàng ngay thì vẫn chưa được.
Chu Tuấn, người vừa mới đây còn hò hét náo loạn, bây giờ chỉ dám cuộn mình tại góc, không dám thốt lên một lời, lòng càng kính nể và sùng bái vị phong chủ mới Ấn Nhiễm Nguyệt.
Sự thô bạo của nàng khiến ai nấy đều im lặng.
- Xin phong chủ ra lệnh xử trí bọn họ!
Sở Vân Phong tiến lên, cúi người và nói với giọng đầy sát khí.
Các đệ tử nội môn và ngoại môn của Huyền Sát Phong nghe vậy, một trái tim thót lên tới cổ họng, trong lòng đã sớm oán trách mấy vị điện chủ của Huyết Sát Điện.
- Trưởng Tôn Tòng và Trưởng Tôn Vân không coi bề trên ra gì, trắng trợn cướp đoạt địa bàn của đồng môn, tội lỗi không thể tha thứ.
- Hãy giam giữ họ tại Bình Tự Sơn.
- Tiêu Nhận phải tự mình đến giải thích với ta, sau đó mới quyết định xử trí tiếp.
- Những người còn lại, vì chỉ là tùy tùng, có thể thả họ ra.
- Tuy nhiên, họ là đệ tử của Cửu Huyền Tông, phạm lỗi nhưng không biết khuyên can, còn làm đồng lõa, không thể dễ tha.
- Ngươi dẫn họ ra ngoài, mỗi người đánh mười roi.
Ấn Nhiễm Nguyệt lạnh giọng nói.
- Chu Tuấn tuân lệnh!
Chu Tuấn vội vàng cúi người nhận lệnh.
- Vâng!
Sở Vân Phong cúi người nhận lệnh, trong tay xuất hiện một chiếc roi dài.
Ánh mắt hắn lướt qua các đệ tử nội môn và ngoại môn của Huyền Sát Phong.
Những người này không chỉ không dám tranh luận, mà còn cúi người cảm ơn Ấn Nhiễm Nguyệt, sau đó từng người một ra khỏi cung điện, theo sau là Sở Vân Phong.
Khi những người này rời cung điện, từng đạo sấm sét từ Tử Tiêu Lôi Đình Trượng bắn ra, tạo thành một cấm chế phù văn cổ xưa, sau đó rơi vào bụng dưới của Trưởng Tôn Tòng và Trưởng Tôn Vân, nơi tiên phủ cư ngụ.
- Dẫn họ đi!
Sau khi cấm chế rơi xuống tiên phủ, Ấn Nhiễm Nguyệt nói.
- Vâng!
Chu Tuấn tuân lệnh, gọi Bạch Nghiêu mang Trưởng Tôn Tòng và Trưởng Tôn Vân giam giữ ở cấm địa phía sau núi.
Khi Bạch Nghiêu dẫn họ ra ngoài, Chu Tuấn quát lui mọi người dưới ám chỉ của Tần Tử Lăng.
Chỉ còn lại ba người: Tần Tử Lăng, Ấn Nhiễm Nguyệt và Chu Tuấn.
Tần Tử Lăng khôi phục dáng dấp như trước.
- Đại ca!
Chu Tuấn chắp tay chào Tần Tử Lăng.
- Giới thiệu một chút!
Tần Tử Lăng gật đầu, đưa tay nắm lấy tay ngọc nhỏ dài của Ấn Nhiễm Nguyệt.
Thấy đại ca gan lớn dám nắm tay phong chủ Huyền Đình Phong, Chu Tuấn cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt tối sầm, tiền đồ mù mịt.
Đại ca muốn làm gì?
Đây là phong chủ Huyền Đình Phong, sao có thể tùy tiện nắm tay nàng?
Xong rồi, phong chủ nhất định sẽ nổi giận, sấm sét đánh xuống!
Nhưng khi Chu Tuấn tưởng tiền đồ mù mịt, hắn thấy phong chủ vừa thô bạo tàn nhẫn mỉm cười, chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên tay Tần Tử Lăng.