Chương 930 Trợ chiến
Đều là người mình, Lôi lão gia tử không cần khách khí.
Tần Tử Lăng nói.
Dứt lời, Tần Tử Lăng nói với Chu Tuấn:
- Nơi này giao cho Lôi gia, chúng ta đi đến chỗ cao quan chiến tọa trấn.
- Được rồi đại ca.
Chu Tuấn gật đầu, sau đó cùng Tần Tử Lăng nhẹ lướt đi.
Đám người Lôi Ngạn Long vội vã tiễn ra đại điện, mãi đến khi Tần Tử Lăng cùng Chu Tuấn bay xa, lơ lửng tại ven biển trên ngọn núi cao, mọi người mới trở về đại điện.
- Kha Vũ, Tất Dong, hai người các ngươi ngồi cạnh tổ phụ.
Lôi Ngạn Long với vẻ mặt hiền lành gọi Lôi Kha Vũ cùng Tất Dong.
- Vâng, tổ phụ!
Lôi Kha Vũ cùng Tất Dong hơi khom người, sau đó thần sắc bình tĩnh ngồi xuống cạnh Lôi Ngạn Long.
Bên dưới đại điện, mọi người ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạn Long cùng Lôi Kha Vũ và Tất Dong ngồi trên ghế cao, ánh mắt đều rất phức tạp.
Ai có thể nghĩ tới, năm đó hai người này bị bọn họ hạ thấp, thậm chí trục xuất ra Hiển La Đảo, bây giờ lại trở thành cứu tinh của cả gia tộc, thậm chí là hy vọng hưng thịnh của Lôi gia.
- Tất Dong, sư tôn ngươi chính là Chân Tiên ngũ phẩm, theo lý mà nói, phải có chút lai lịch, nhưng ta chưa từng nghe nói.
- Còn có Chu Tuấn đạo hữu cũng vậy, hắn là Chân Tiên lục phẩm, lại là hậu duệ Chu Yếm, theo lý cần phải có tên tuổi không nhỏ, nhưng ta tựa hồ chưa từng nghe nói người như vậy.
Sau khi ngồi xuống, Lôi Ngạn Long không nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi.
- Tổ phụ, sư tôn nhà ta xưa nay biết điều, vì lẽ đó ngươi chưa từng nghe nói cũng bình thường.
- Chu Tuấn sư thúc, hắn là những năm gần đây mới kích phát huyết mạch, cảnh giới thực lực dâng mạnh, trước đây cũng không có bao nhiêu tiếng tăm.
Tất Dong trả lời.
- Thì ra là như vậy, thảo nào...
- Không đúng, ngươi cũng là những năm gần đây mới kích phát huyết mạch, Chu Tuấn sư thúc của ngươi cũng vậy, chẳng lẽ các ngươi đều là...
Lôi Ngạn Long nói, trong lòng chấn động mạnh.
- Tổ phụ, Tất Dong và ta có thể có hôm nay, đều là nhờ sư tôn ban tặng.
Lôi Kha Vũ nói.
- Ngươi cũng là đệ tử của Tần tiên sinh?
Lôi Ngạn Long hỏi.
- Đương nhiên, bằng không bằng vào thiên phú của tôn nhi, làm sao có thể tăng tiến nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy!
Lôi Kha Vũ trả lời.
- Nhưng hắn rõ ràng mới chỉ cảnh giới ngũ phẩm, chẳng lẽ thực lực của hắn còn mạnh hơn cả các ngươi?
Lôi Ngạn Long mặt lộ vẻ kinh hãi.
- Không quản sư tôn thực lực ra sao, sư ân như núi, hai người chúng ta đều tôn kính và nghe theo sư lệnh!
Lôi Kha Vũ nói.
Về phần thực lực của Tần Tử Lăng, e rằng ngoài chính hắn, coi như thân cận nhất như Tiêu Thiến, Ấn Nhiễm Nguyệt và Hạ Nghiên cũng không rõ ràng, đừng nói chi là Lôi Kha Vũ.
Hơn nữa Tần Tử Lăng xưa nay biết điều, yêu thích ở hậu trường, nên Lôi Kha Vũ không trả lời thẳng vấn đề của tổ phụ.
- Đúng vậy!
Lôi Ngạn Long nghe vậy nghiêm nghị nói:
- Sư tôn của các ngươi đối với Lôi gia cũng là ân trọng như núi, sau này chỉ cần có một câu nói của hắn, trên dưới Lôi gia chúng ta đều phải toàn lực ứng phó.
Nói xong, Lôi Ngạn Long không truy hỏi thêm về thực lực của Tần Tử Lăng, mà đảo ánh mắt qua phía dưới, hạ lệnh:
- Triệu tập toàn bộ chấp sự và hộ pháp cảnh giới Chân Tiên.
Lôi Ngạn Long lệnh hạ một tiếng, rất nhanh có tiếng chuông từ phủ thành chủ vang lên, vang vọng trên bầu trời Hiển La Thành.
...
Ngày hôm sau, tiếng trống sấm dậy, sát khí ngút trời.
Bốn nhánh đại quân chân đạp mây mù cuồn cuộn bay ra từ bốn cửa thành Hiển La Thành.
Nhánh đại quân lớn nhất hướng về phía tiên thuyền do Lôi Ngạn Long tự mình thống soái, phía sau hắn là Tất Dong đang thu liễm khí tức, trông rất bình thường.
Hai đại quân trái phải của Lôi Ngạn Long lần lượt do Lôi Trường Phúc và Lôi Kha Vũ thống lĩnh, phía sau là đại quân của Lôi Thần và Lôi Du thống lĩnh.
Bốn nhánh đại quân bố trí đối ứng với bố cục trên biển của Vệ gia.
Hai vị Chân Tiên lục phẩm Vệ gia hợp lực, phòng bị Lôi Ngạn Long.
Hai người này liên thủ mới có cơ hội tiêu diệt hắn.
Hai vị Chân Tiên ngũ phẩm dẫn quân ở hai cánh, còn lại Chân Tiên tứ phẩm bảo vệ Hiển La Đảo, phía sau là đại quân sát thủ Chân Tiên do Ám Quỳ Môn mai phục để ngăn người Lôi gia chạy thoát.
Trên lầu các tiên thuyền, Vệ Chưởng và Vệ Thiên gần như đồng thời mở mắt.
Hai cha con nhìn nhau cười, rồi bước ra khỏi lầu các.
Vệ Chưởng nhấc tay một cái.
Tiếng trống trận vang lên, sát khí cuồn cuộn.
Sát khí của hai bên va chạm vào nhau, thiên địa biến ảo, như có từng Hắc Long trên không trung đang chém giết.
Sát khí bao phủ trời đất, khiến chim bay cá nhảy kinh sợ, Thủy Tộc dưới đáy biển trốn vào sào huyệt, không dám động đậy.
- Ha ha!
- Lôi Ngạn Long, nếu ngươi không ra, ta còn tưởng rằng ngươi muốn hóa long thành trùng!
Vệ Chưởng bước ra tiên thuyền, cười to nói.
- Vệ Chưởng, Lôi gia chúng ta đã lui khỏi Nam Bát Sơn, Vệ gia các ngươi cần gì phải hùng hổ đuổi đến tận cùng không buông, tăng thêm thương vong?
Lôi Ngạn Long đứng lơ lửng trên không, giương giọng nói.
- Ha ha, Lôi Ngạn Long, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói diệt cỏ phải diệt tận gốc?
- Hôm nay Vệ gia ta không diệt Lôi gia các ngươi, sau này sẽ là Lôi gia các ngươi cử binh đến Nam Bát Sơn, cũng làm một màn tương tự thì sao!
Vệ Chưởng nói.
- Vệ Chưởng, hai nhà ngươi và ta chém giết nhiều năm, Vệ gia các ngươi đã có lần nào tận diệt Lôi gia ta sao?
- Không bằng hôm nay các ngươi lui binh, hai nhà Lôi Vệ chúng ta bỏ quan ân cừu, từ nay nước sông không phạm nước biển được không?
Lôi Ngạn Long nói.
- Ha ha, Lôi Ngạn Long, ngươi đúng là kẻ si thích mộng.
- Hôm nay chính là ngày tận diệt của Lôi gia ngươi!
Vệ Chưởng ngửa lên trời cười to, tóc dài theo gió tung bay.
- Các vị đạo hữu, các ngươi cũng đều nghe rõ.
- Hôm nay, Lôi gia chúng ta muốn cùng Vệ gia xóa bỏ thù oán, nhưng Vệ gia lại không cảm kích.
- Vậy thì đừng trách Lôi gia chúng ta đại khai sát giới!
Lôi Ngạn Long giương giọng nói, âm thanh vang vọng khắp thiên địa, truyền ra thật xa.
Xa xa, không biết từ khi nào đã xuất hiện từng chiếc tiên thuyền, từng đoàn tường vân, và các loại phi hành pháp bảo, có người đứng quan sát từ đằng xa.
Lôi Ngạn Long là một trong mười hai vị trưởng lão của Tụ Tiên Các.
Vệ gia vây công Lôi gia, đối với Tụ Tiên Hải Vực, đây chính là một trận đại chiến thực sự.
Các thế lực khắp nơi trong Tụ Tiên Hải Vực tự nhiên luôn quan tâm, thậm chí có người còn đặc biệt đường xa mà đến, hy vọng có thể nhặt được lợi ích từ cái chết của người khác.
- Mọi người nghĩ Lôi trưởng lão nói những lời này có ý gì?
- Có thể làm gì được?
- Cõ lẽ là người chết cũng muốn nói vài câu!
- Tuy nhiên, ta cũng cho rằng Lôi trưởng lão nói có lý.
- Lôi gia chính là một đại thế gia tu tiên, cành lá xum xuê, khai chi tán diệp.
- Vệ gia dù có thể diệt Hiển La Đảo, đại bản doanh của Lôi gia, nhưng vẫn sẽ có kẻ sống sót.
- Đến lúc đó, nếu Lôi gia có con cháu thiên tài hưng khởi, Vệ gia chắc chắn sẽ gặp tai ương.
- Oan oan tương báo khi nào mới dứt, chi bằng nở nụ cười quên hết thù oán.
- Ha ha, nếu ai ai cũng nghĩ như ngươi, thế giới này đã sớm thái bình không chiến sự!
- Ai, cũng đúng!
-...
Ở phía xa, trong lúc mọi người đang xôn xao, Vệ Thiên, với tâm cao khí ngạo, không nhịn được cười lớn:
- Ha ha, đại khai sát giới!
- Lão thất phu, ngươi đúng là nói khoác không biết ngượng!
- Với tình hình Lôi gia hiện tại, ngươi lấy cái gì mà đại khai sát giới?
- Chờ ta và phụ thân giết ngươi, Lôi gia các ngươi còn ai có thể đấu lại!
- Ha ha, giết ta!
Lôi Ngạn Long cười lớn, bốn phía đột nhiên cuốn lên cơn gió vàng óng, từ trong gió hiện ra một cây Lang Nha Bổng to lớn, mang theo uy thế ngọn núi đổ nát, hướng về phía Vệ Chưởng và Vệ Thiên ném tới.
Lôi Ngạn Long tu luyện đạo pháp thổ hệ, lực lớn uy mãnh.
Lang Nha Bổng này khi đánh xuống, sức mạnh kinh khủng khiến không gian xung quanh rung chuyển, như muốn nứt toác.
Vệ Chưởng và Vệ Thiên thấy vậy mặt lộ vẻ ngưng trọng, Vệ Chưởng tế ra một cây trường tiên, khẽ múa ở không trung, hóa thành từng con cự mãng, quấn quanh Lang Nha Bổng như núi đổ.
Gần như cùng lúc đó, Vệ Thiên lấy ra một thanh phi kiếm.
Phi kiếm này vừa được tế ra, nhiệt độ của toàn bộ thiên địa chợt giảm, xung quanh mấy trăm dặm đều bắt đầu rơi tuyết lớn.
Phi kiếm biến thành một con Ly Long óng ánh, sống động như thật.
Ly Long mang theo khí lạnh sắc bén, quay về phía Lôi Ngạn Long vồ giết.
Lôi Ngạn Long thấy vậy sắc mặt biến đổi, tiên y trên người cổ động, tiên lực cuồn cuộn tỏa ra, hóa thành từng bức tường đá ngăn chặn tứ phương.