← Quay lại trang sách

Chương 946 Tới cửa

Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.

Vị Chân Tiên tứ phẩm bò dậy từ hố sâu, thấy cảnh này, lập tức nằm trở lại.

Cảnh Nam Yến và Cốc Phúc Xuân thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi sụp xuống đất.

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ấn Nhiễm Nguyệt trở về, không chỉ có Tử Tiêu Lôi Đình Trượng lên cấp làm Đạo Bảo hoàng giai thượng phẩm, mà còn thu phục một người có sức chiến đấu không kém Chân Tiên lục phẩm.

Buồn cười bọn họ lại dám cùng Kha Trường Tỏa mạo phạm phong chủ, hò hét trước mặt nàng, không phải là muốn chết sao?

Lỗ Khôi đứng sau Tần Tử Lăng, triệt để choáng váng, khô miệng khô lưỡi, tim đập loạn.

Chân Tiên lục phẩm a!

Cứ như vậy bị trấn áp, thật quá sinh mãnh!

Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn không ngừng co nhỏ, cuối cùng thành một toà phong lôi trấn áp trên lưng Kha Trường Tỏa.

Kha Trường Tỏa vểnh đầu, cố gắng giằng co, nhưng Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn vẫn không nhúc nhích.

- Làm sao, ngươi còn muốn đến Huyền Sát Phong tìm Thân Đồ Côn sao?

- Ta đánh chết ngươi, cái tên tiểu tử thối ăn cây táo rào cây sung!

Thấy Kha Trường Tỏa vểnh đầu cố tránh thoát Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn, Lôi Tiêu nhớ tới lời hắn nói lúc trước, đã tức càng thêm tức, trong tay hiện ra một cái roi lôi điện sáng lấp lánh, "Đùng" một cái đánh xuống đầu Kha Trường Tỏa.

- Ta, ta là trưởng lão, ngươi lại dám đánh ta!

Kha Trường Tỏa bị roi điện quật trúng đầu, lập tức xuất hiện một đạo nám đen, không dám tin mà kêu lên.

- Ta đánh ngươi thì sao!

- Đừng nói ngươi, sư phụ ngươi bị ta đánh qua, sư phụ sư phụ ngươi cũng bị ta đánh qua!

- Tiểu tử ngươi nghĩ mình là Chân Tiên lục phẩm thì có thể hò hét à?

- Lại dám bất tuân lệnh của phong chủ, còn dám lấy Thân Đồ Côn ra uy hiếp chúng ta!

- Ngươi là đệ tử phong nào?

- Nói cho ta biết ngươi là trưởng lão phong nào!

- Tức chết ta rồi, Huyền Đình Phong chúng ta sao lại sinh ra một đệ tử chẳng ra gì như ngươi, ta nhất định phải đánh chết ngươi!

Lôi Tiêu vốn có tính tình nóng nảy, càng nói càng tức, cầm roi điện đánh mạnh vào Kha Trường Tỏa, đánh cho hắn từ đầu tới chân đều nám đen, liên tục cầu xin tha thứ.

Bên cạnh, Cảnh Nam Yến và Cốc Phúc Xuân nhìn thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, không dám động đậy.

Mọi người ở phủ trưởng lão thì câm như hến.

Vị Chân Tiên tứ phẩm trong hố sâu cũng nằm im không dám động, giống như con cóc chết, người không biết còn tưởng rằng hắn đã chết.

Lỗ Khôi nhìn thấy mà con ngươi suýt rơi ra ngoài.

Đây chính là Kha Trường Tỏa trưởng lão, Chân Tiên lục phẩm!

Hơn nữa, Kha Trường Tỏa khá được phong chủ Thân Đồ Côn của Huyền Sát Phong coi trọng, nhiều năm qua không ít lần chạy tới Huyền Sát Phong.

Không ít người của Cửu Huyền Tông biết chuyện này, giờ Lôi Tiêu tức giận còn đặc ý nhắc tới, nếu truyền tới tai Thân Đồ Côn, chẳng phải là quét mặt hắn sao?

Cửu Huyền Tông có chín người chủ sự, chỉ có tông chủ Nhạc Hoài, phong chủ Huyền Duệ Phong là Hoàng Phủ Huyễn và phong chủ Thân Đồ của Huyền Sát Phong Côn là Chân Tiên bát phẩm.

Hiện tại, tông chủ và Hoàng Phủ Huyễn phong chủ đều chuẩn bị độ Phong Hỏa Kiếp, gần như không quản sự tình.

Độ kiếp của Hoàng Phủ Huyễn sắp tới, hầu như giao toàn bộ sự vụ cho đại đệ tử xử lý.

Vì thế, Thân Đồ Côn là người huênh hoang nhất, hơn nữa trong tay hắn còn nắm giữ Đạo Bảo hoàng giai thượng phẩm Băng Sát Châu.

Chính vì vậy, Kha Trường Tỏa mới dám tùy tiện càn rỡ.

Nếu không, Ấn Nhiễm Nguyệt là phong chủ bổ nhiệm bởi tông môn, sao hắn dám trắng trợn không kiêng dè hò hét với nàng.

Hiện tại Lôi Tiêu quật Kha Trường Tỏa, lại mang phong chủ Huyền Sát Phong ra nói, một khi Thân Đồ Côn tức giận, tìm tới cửa, ai có thể tiếp nhận được lửa giận của hắn?

Tuy nhiên, Lôi Tiêu không quan tâm nhiều như vậy, trời sập xuống không phải còn có Tần Tử Lăng sao?

Thân Đồ Côn rất lợi hại, chẳng lẽ hắn hơn được Tần Tử Lăng sao?

Huống hồ, bản thân nàng liên thủ với Ấn Nhiễm Nguyệt, cũng không phải ngồi không, không phải là Thân Đồ Côn nói có thể bắt nạt là có thể bắt nạt.

Sau một trận roi quật, đánh cho Kha Trường Tỏa đầu chân đều nám đen, lửa điện chớp loạn, tỏa ra từng trận mùi thịt cháy, Lôi Tiêu mới hết giận, thu hồi roi điện, hướng Tần Tử Lăng cười cợt, ngượng ngùng đùa bỡn tóc sừng dê, nói:

- Tần Phong, ngươi cười chê rồi, thật sự là cái tên này quá ghê tởm, nên ta không khống chế được.

Nhìn Lôi Tiêu trước sau như hai người khác nhau, Tần Tử Lăng âm thầm lắc đầu, nhưng ngoài miệng nói:

- Nhân chi thường tình, loại người này, ngươi không đánh, ta cũng muốn tẩn hắn một trận!

Nghe Tần Tử Lăng nói vậy, mọi người không nhịn được run lập cập.

Phong chủ từ đâu thu được mãnh nhân hung hãn như vậy?

Sau này nên tránh xa hắn một chút.

Kha Trường Tỏa nghe vậy, mắt trợn trắng, suýt tức ngất đi.

Lôi Tiêu là Đạo Bảo, là tiền bối của Cửu Huyền Tông, hắn bị đánh thì cũng thôi, còn ngươi, một tùy tùng của phong chủ dám nói quất hắn, thật khiến Kha Trường Tỏa cảm giác uất ức, hận không thể nhảy dựng lên mắng to.

Tuy nhiên, Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn của Tần Tử Lăng nặng vô cùng, ép cho btoàn bộ xương cốt của hắn muốn tan vỡ, căn bản không thoát được.

Khẩu khí này nghẹn cũng phải kìm lại, bằng không hắn dám càn rỡ trước mặt Lôi Tiêu, vậy nàng cũng sẽ không nể mặt mà dạy dỗ hắn trước mặt mọi người, như vậy lại càng mất mặt.

- Khà khà, chuyện này để ta làm thì hơn.

Lôi Tiêu cười nói.

Tần Tử Lăng không tỏ rõ ý kiến, giương tay, một đạo hào quang bắn ra, hóa thành một sợi dây thừng linh hoạt, chính là Khốn Tiên Tác đã lâu không dùng.

Hiện tại Khốn Tiên Tác đã trải qua nhiều lần cải tiến, là tiên khí trung phẩm.

Khốn Tiên Tác chui vào dưới Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn, trói chặt Kha Trường Tỏa.

Sau đó Tần Tử Lăng thu lại Phong Lôi Sơn Nhạc Ấn, nhìn về phía Cảnh Nam Yến và Cốc Phúc Xuân, mặt mỉm cười nói:

- Hai vị tiếp tục nghị sự ở đây hay muốn ta trói lại mang đi?

- Chúng ta đi cùng ngài, đi cùng ngài.

Cảnh Nam Yến và Cốc Phúc Xuân vội nói.

- Đều là vô liêm sỉ, không tiến bộ!

Lôi Tiêu nhìn thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng một câu.

Tần Tử Lăng thờ ơ cười cười, sau đó ra một chiêu, Khốn Tiên Tác kéo dài ra một một đầu dây thừng.

Tần Tử Lăng đưa tay nắm lấy đầu dây thừng, sau đó tựa như nắm một con chó, kéo Kha Trường Tỏa bay lên trời, hướng Huyền Đình Cung mà bay đi.

Ba người Lỗ Khôi cùng Cảnh Nam Yến và Cốc Phúc Xuân thấy vậy vội vàng đi theo.

Khi Tần Tử Lăng đã bay xa, trong hố sâu, Chân Tiên tứ phẩm kia mới dám bò dậy.

- Trịnh sư huynh, làm sao bây giờ?

Những người còn lại trong phủ trưởng lão đồng loạt chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng.

Sắc mặt Trịnh sư huynh âm tình biến ảo chập chờn, thật lâu không nói gì.

- Trịnh sư huynh, hiện tại sư phụ bị bắt đi, ngươi nói một câu đi!

Một vị Chân Tiên không nhịn được giục.

- Ta đến Huyền Sát Phong báo cáo Thân Đồ phong chủ, mời hắn ra mặt giúp sư phụ.

Trịnh sư huynh khẽ cắn răng, nói.

- Đúng, mời Thân Đồ phong chủ ra mặt.

- Chỉ cần hắn ra mặt, sư phụ chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Mọi người nghe vậy, tinh thần liền phấn chấn.

- Được rồi, một nhóm người ở lại bảo vệ phủ trưởng lão, một nhóm đến Huyền Đình Cung hỏi thăm tin tức, không cần đứng tụ ở đây.

Trịnh sư huynh nói xong, hóa thành một đạo hồng quang bay về phía Huyền Sát Phong.

Trịnh Hàm là Chân Tiên tứ phẩm, tại Cửu Huyền Tông tuy không phải là nhân vật lợi hại, nhưng cũng được coi là sức mạnh trung kiên.

Hắn thường theo sư phụ đến Huyền Sát Phong, vì vậy đệ tử nơi đây đa phần nhận biết hắn.

Khi đến Huyền Sát Phong, hắn gặp nhiều đệ tử chào hỏi nhưng đều không đáp lại, vội vàng bay về Huyền Sát Cung.

Thấy Trịnh Hàm chạy gấp, những đệ tử Huyền Sát Phong vừa ngạc nhiên vừa bực bội.

- Trịnh Hàm, sao ngươi chạy tới đây, có phải Huyền Đình Phong bên kia có chuyện gì không?

Vừa đến đỉnh Huyền Sát Cung, một người đàn ông trung niên lùn ục ịch mặc đạo bào đen hỏi.

- Nhạc trưởng lão, phong chủ của chúng ta trở về, sư phụ xung đột với nàng và bị bắt giữ, hiện đang bị áp giải đến Huyền Đình Cung.

- Đệ tử đến cầu kiến Thân Đồ phong chủ, mời người ra mặt giúp sư phụ.

-Kính xin Nhạc trưởng lão thông báo giúp!

Trịnh Hàm nói.