Chương 973 Kim Đình Thành
Lam Nhiễm do dự, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay Tần Tử Lăng.
Cảnh tượng này khiến năm vị Huyền Phong phong chủ đang điều khiển trận pháp cảm thấy chấn động, suýt nữa thì xảy ra sai sót.
Ngay cả Nhạc Hoài, người xưa nay luôn điềm tĩnh, cũng không thể che giấu sự ngạc nhiên trên khuôn mặt mình.
Chỉ có Ấn Nhiễm Nguyệt mỉm cười nhạt, như thể đã dự liệu trước mọi việc.
Tần Tử Lăng và Lam Nhiễm cùng bước vào cánh cửa truyền tống, và rất nhanh sau đó biến mất không còn dấu vết.
Khi Tần Tử Lăng và Lam Nhiễm vừa bước vào cửa truyền tống, vô số tia sáng lấp lánh lướt qua trước mắt họ, giống như dòng sông thời gian chảy xiết.
Tần Tử Lăng cảm nhận rõ ràng rằng Lam Nhiễm đang nắm chặt tay mình, điều này khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.
Lam Nhiễm, với vẻ quạnh quẽ nhưng đầy ung dung cao quý, luôn toát lên khí chất không sợ hãi điều gì, là một nữ cường nhân với quyết định mạnh mẽ.
Việc nàng quyết tâm đi vào Ám Hoàng Thiên đã nói lên điều này.
Nhưng bây giờ, biểu hiện của nàng lại có chút khác so với những gì Tần Tử Lăng từng tưởng tượng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cảm giác như thời gian vừa dài đằng đẵng, vừa ngắn ngủi như chỉ vài hơi thở.
Tần Tử Lăng bỗng thấy không gian xung quanh bị vặn vẹo, khiến hắn cảm thấy như trời đất quay cuồng.
Rồi trước mắt hắn đột nhiên bừng sáng, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Hắn và Lam Nhiễm hiện đang đứng trên một trận pháp hình lục giác lớn, tương tự như trận pháp ở Cửu Huyền Sơn.
Tuy nhiên, trận pháp này có các phù văn rất rõ ràng và hoàn chỉnh, cho thấy nó đã được bảo trì cẩn thận.
Truyền tống trận này cũng nằm ở trung tâm của một quảng trường lớn trong một thành trì rộng lớn.
Khi Tần Tử Lăng và Lam Nhiễm bước ra từ cửa truyền tống, ngay lập tức họ cảm nhận được vô số ánh mắt hướng về phía mình.
Tuy nhiên, khi thấy Tần Tử Lăng chỉ là Chân Tiên ngũ phẩm và Lam Nhiễm là Chân Tiên thất phẩm, phần lớn những ánh mắt đó nhanh chóng rời đi, chỉ có một người vẫn nhìn họ với vẻ giật mình và lạnh lẽo, thậm chí pha chút đố kỵ.
Người đó chính là Thân Đồ Côn, người đã đến trước họ.
-Lam phong chủ.
Thân Đồ Côn gọi.
Lam Nhiễm hơi chấn động trong lòng, nhưng vẫn bình tĩnh buông tay Tần Tử Lăng ra, đáp lại với vẻ quạnh quẽ:
-Thân Đồ phong chủ có chuyện gì?
-Nơi này là Kim Đình Thành, hiện tại đã tụ tập rất nhiều cường giả từ các thế lực khắp nơi.
-Hai người các ngươi tốt nhất nên ở cạnh ta, không nên tùy tiện va chạm với người khác, đặc biệt là không được gây xung đột với đệ tử của Đại Ẩn Tông.
Thân Đồ Côn nói.
-Cảm ơn Thân Đồ phong chủ đã quan tâm, nhưng ta vẫn quyết định đi con đường riêng của mình.
Lam Nhiễm nói một cách nhàn nhạt.
-Ngươi muốn tách ra khỏi ta?
Thân Đồ Côn nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, nói:
-Ngươi cũng biết rằng, với thực lực của ngươi, nếu tách ra khỏi ta, ngươi không có bất kỳ cơ hội sống sót nào!
-Theo ta, ít nhất ngươi còn có vài phần cơ hội sống sót.
-Ta đã ôm lòng quyết tử!
-Hơn nữa, nếu ta theo ngươi, ta sẽ không giúp ích được gì nhiều, ngược lại còn làm mất đi cơ hội tìm kiếm cơ duyên.
-Tách ra có lẽ sẽ tốt hơn, ít nhất chúng ta sẽ có thêm một phần hy vọng.
Lam Nhiễm đáp.
-Ngươi không tin tưởng ta?
Thân Đồ Côn nói, ánh mắt lạnh lùng.
-Thân Đồ phong chủ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lam Nhiễm trả lời.
Sau đó, Lam Nhiễm quay sang Tần Tử Lăng và nói:
-Chúng ta đi thôi.
-Ngươi có thể đi, nhưng Tần Phong phải ở lại với ta!
Thân Đồ Côn nói, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo.
-Xin lỗi, Thân Đồ phong chủ, ta chỉ có thể đi theo Lam phong chủ.
Tần Tử Lăng nhàn nhạt nói.
-Ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta?
Đôi mắt Thân Đồ Côn lóe lên sát khí.
-Thân Đồ Côn, ngươi không cần gán mũ cho Tần Phong.
-Hắn không phải là đệ tử của Huyền Sát Phong, hơn nữa, trước khi đến đây, ta đã bàn bạc cẩn thận với Ấn phong chủ để hắn đi theo ta.
-Ngươi không có quyền ép buộc hắn theo ngươi.
Lam Nhiễm lạnh giọng nói.
-Nếu ta muốn ép buộc, thì sao?
-Ở đây, không phải các ngươi có thể tự do quyết định!
Thân Đồ Côn cười gằn, chậm rãi giơ tay về phía Tần Tử Lăng, nói:
-Tiểu tử, ngươi tự mình đến đây, hay để ta kéo ngươi tới?
-Thân Đồ Côn, ngươi dám?
-Ngươi không sợ rằng khi trở về...?
Sắc mặt Lam Nhiễm lập tức trở nên lạnh lẽo, không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng, như thể có những lưỡi dao băng đang xoay tròn.
-Trở về?
-Ngươi nghĩ rằng các ngươi còn có cơ hội trở về sao?
Thân Đồ Côn cười lạnh, chậm rãi nâng tay lên và đột nhiên bắn ra năm đạo sát khí màu đen.
-Người nào lại cả gan dám gây sự tại trọng địa của Đại Ẩn Tông?
-Ngay lúc đó, một âm thanh uy nghiêm vang lên trong không gian, kèm theo một áp lực kinh khủng ép xuống, khiến mọi người trên quảng trường truyền tống trận đều cảm thấy tê dại.
-Chân Tiên cửu phẩm!
Thân Đồ Côn biến sắc, lập tức thu tay lại, chắp tay hướng về nơi phát ra âm thanh nói:
-Đạo hữu thứ lỗi, ta không có ý mạo phạm Đại Ẩn Tông, chỉ là hai môn hạ không phục quản giáo, nên ta mới nổi giận.
-Hừ, bản tiên không quan tâm lý do của ngươi là gì.
-Ai dám gây sự tại trọng địa của Đại Ẩn Tông, ta sẽ trấn áp kẻ đó!
Âm thanh uy nghiêm lại vang lên lần nữa.
Sắc mặt Thân Đồ Côn thay đổi mấy lần, cuối cùng lạnh lùng nhìn Lam Nhiễm và Tần Tử Lăng nói:
-Rất tốt, hy vọng rằng sau này các ngươi có được vận may!
-Thân Đồ phong chủ yên tâm, vận may của ta từ trước đến nay đều rất tốt, ngược lại ngươi nên cẩn thận!
Tần Tử Lăng mỉm cười, chắp tay đáp lại, như thể cuộc đối đầu vừa rồi không hề khiến hawns cảm thấy lo lắng hay bất an.
-Hừ!
Thân Đồ Côn nhìn thấy một tên Chân Tiên ngũ phẩm nhỏ bé như Tần Phong cũng dám sỉ nhục mình, sát ý trong mắt hiện rõ, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiêng nể quy tắc của Đại Ẩn Tông, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi.
-Ngươi thật sự không lo lắng chút nào sao?
Lam Nhiễm ngạc nhiên nhìn Tần Tử Lăng khi Thân Đồ Côn đã đi xa.
-Đã dám bước vào Ám Hoàng Thiên, còn có gì phải lo lắng nữa?
Tần Tử Lăng đáp lại.
-Vậy ngươi nói cũng đúng.
Lam Nhiễm gật đầu đồng ý, rồi ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, mang theo một chút trào phúng:
-Ta đã nghĩ rằng dù Thân Đồ Côn không đáng tin, nhưng cuối cùng vẫn là đồng môn, chỉ cần không có xung đột lợi ích thực sự, thì ít nhiều cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
-Nhưng không ngờ, vừa mới tới đây, người đầu tiên muốn gây hại cho chúng ta lại chính là Thân Đồ Côn.
-Ta không hề bất ngờ chút nào.
-Làm việc phải đặt nhân cách lên trước, nhưng Thân Đồ Côn từ trước tới giờ luôn ích kỷ và lạnh lùng.
-Với người như vậy, ngươi có thể kỳ vọng gì từ hắn?
-Đặc biệt là khi chúng ta đã rời xa tông môn, và một khi tiến vào Ám Hoàng Thiên, đó là nơi mà mạng sống treo trên sợi tóc.
-Hắn không còn điều gì để e ngại nữa.
-Nếu chúng ta chịu nghe lời hắn, làm theo như Thiên Lôi, thì có thể được tha; nhưng nếu không, hắn sẽ chẳng ngại giết chúng ta vì đã biết quá rõ về nhau.
-Chẳng những không gặp hậu hoạn, mà ngược lại, hắn còn có thể chiếm đoạt tài nguyên từ chúng ta, tăng thêm cơ hội sống sót trong Ám Hoàng Thiên.
-Sao hắn lại không làm điều đó?
Tần Tử Lăng bình tĩnh nói.
-Ngươi thực sự bao nhiêu tuổi?
-Cách nhìn nhận nhân tính và vấn đề của ngươi còn sâu sắc hơn cả ta!
Lam Nhiễm kinh ngạc và bất ngờ nhìn Tần Tử Lăng.
-Lam phong chủ, ngươi đoán thử xem.
Tần Tử Lăng mỉm cười nói.