Chương 1220 Tiên Vương minh giám
Đủ rồi!
Đột ngột, một khuôn mặt khổng lồ hiện ra trên bầu trời.
Khi khuôn mặt này xuất hiện, một sức mạnh uy nghiêm vô tận bao trùm toàn bộ Tụ Tiên Hải Vực, giống như trời xanh giáng thánh.
Ngay lập tức, phù văn màu máu do Nguyên Toại Tiên Quân khắc lên bầu trời từ tinh huyết của hắn hóa thành từng sợi huyết khí rồi tan biến.
Dưới đất, các phe tham chiến đều cảm nhận được luồng uy nghiêm kinh người này và ngừng tay ngay lập tức.
Từ nơi mây mù cuồn cuộn, Hỏa Nha phá không mà đến, tung cánh che lấp hoàn toàn tầng mây.
Khuôn mặt khổng lồ liếc nhìn về phía Hỏa Nha nhưng bị Thái Dương Chân Hỏa cản trở, không thể nhìn thấu.
- Đây chính là Thánh Lâu Tiên Vương, thật là lợi hại!
Tần Tử Lăng đứng bên dưới Hỏa Nha, trong lòng đầy ngưng trọng, khuôn mặt hiện lên vẻ căng thẳng.
- Bái kiến Tiên Vương!
- Bái kiến Tiên Vương!
Đúng như dự đoán, Nguyên Toại và Nguyên Hữu cùng nhiều Đạo Tiên khác đều khom người kính cẩn bái lạy, miệng hô vang danh hiệu "Tiên Vương”.
Nguyên Toại nhanh chóng lên tiếng cáo trạng trước:
- Khởi bẩm Tiên Vương điện hạ, Nguyên Hữu cùng tặc nhân ẩn nấp trong bóng tối đã liên thủ hãm hại ty chức, khiến môn nhân và thủ hạ của ty chức lâm vào hiểm cảnh.
- Ty chức buộc phải điều động đại quân Phủ Tiên Quân, xin Tiên Vương điện hạ minh xét và làm chủ cho ty chức!
Khuôn mặt khổng lồ trên bầu trời vẫn không thay đổi sắc thái, lặng im lắng nghe lời cáo trạng của Nguyên Toại.
Sau một lúc trầm ngâm, ánh mắt khuôn mặt tìm đến Nguyên Hữu và cất lời:
- Nguyên Hữu, ngươi có gì muốn nói không?
Mọi người im lặng đến mức không dám thở mạnh, ánh mắt đều đổ dồn về phía Nguyên Hữu Tiên Quân và Hỏa Nha ẩn giấu dưới lớp mây mù.
Nguyên Hữu lập tức biện giải:
- Ty chức trước đó hoàn toàn không quen biết vị đạo nhân kia.
- Mọi việc đều là vì nhẫn nhịn và chờ đợi.
- Nhưng Nguyên Toại đã quá bá đạo, thậm chí ra tay sát hại Đạo Tiên của Đại Man Hải.
- Ty chức là Tiên Quân của Đại Man Hải, không dám phụ lòng sự ủy thác của Tiên Vương điện hạ, chỉ đành ra tay đối phó.
Khuôn mặt khổng lồ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, sau đó nhìn về phía Hỏa Nha, hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
- Có lời gì muốn nói không?
Từ phía dưới Hỏa Nha, một giọng nói vang lên ngắn gọn:
- Tiên Vương minh giám!
Trên trời, khuôn mặt khổng lồ khẽ thay đổi chút ít, lặng im hồi lâu trước khi cất tiếng:
- Tốt!
Rồi khuôn mặt chuyển ánh mắt về phía Nguyên Toại, giọng nói vang lên uy nghiêm:
- Nguyên Toại, việc này đến đây là chấm dứt.
- Ngươi hãy quay về đi!
Giọng nói vang lên như tiếng sấm, uy nghiêm tựa trời cao.
Nguyên Toại nghe vậy, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng đành khom người đáp:
- Ty chức tuân lệnh!
Nói xong, hắn quay sang đám người Thao Y và quát:
- Dẹp đường hồi phủ!
- Tuân lệnh!
Loan Kỳ Lâm và đồng bọn thở phào nhẹ nhõm, trong khi Thao Y, dù không cam tâm vì cái chết của con trai, cũng hiểu rằng đại cục đã định, họ không còn khả năng thay đổi tình thế.
Rút lui là lựa chọn tốt nhất, nên đành cúi người nhận lệnh, cùng nhau dẹp đường hồi phủ.
Ngay khi nhận lệnh rút lui, đám người Thao Y chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên, đạo lực hệ Hỏa phun trào mạnh mẽ từ hư không.
Một bóng mờ khổng lồ của Hỏa Nha xuất hiện, triển khai hai cánh bao phủ toàn bộ trời đất, che lấp Loan Kỳ Lâm và những người đi cùng.
- Tiên Vương chỉ ra lệnh cho Nguyên Toại về, nhưng không bảo các ngươi trở về!
Một giọng nói lạnh lẽo và uy nghiêm từ Hỏa Nha vang lên.
- Các ngươi đã nhiều lần xâm phạm Đại Man Nam Hải, muốn tiêu diệt Cửu Huyền Tông có mối liên hệ sâu sắc với ta, lần này lại công nhiên tấn công Phủ Trấn Hải Tướng Quân.
- Nếu lần này để các ngươi trở về dễ dàng, thì Tiên Đình còn đâu là uy danh?
- Đại Man Hải và Cửu Huyền Tông còn có thể tha thứ cho những lần tấn công và ức hiếp của các ngươi sao?
Lời nói dứt khoát của giọng nói trong Hỏa Nha khiến toàn bộ thiên địa chìm vào sự yên lặng chết chóc.
Loan Kỳ Lâm và đồng bọn đều run sợ, mồ hôi lạnh trên trán rơi từng giọt.
Trên trời cao, khuôn mặt khổng lồ của Thánh Lâu Tiên Vương khẽ giật mình, khóe miệng run nhẹ, rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
Ngay sau đó, Nguyên Toại Tiên Quân phục hồi tinh thần, tức giận thốt lên:
- Tiên Vương điện hạ!
- Kẻ đó vô pháp vô thiên, dám...
Nhưng trước khi Nguyên Toại kịp nói hết câu, Hỏa Nha đã cắt ngang:
- Tiên Vương xác thực chỉ nói để ngươi về!
Nguyên Toại Tiên Quân tức giận đến mức như muốn nổ tung, nhưng không thể làm gì hơn.
Thánh Lâu Tiên Vương bình thản nói:
- Trong chiến tranh, chỉ có thắng và bại, sống hoặc chết.
- Nếu Thao Y đã khởi binh xâm phạm Đại Man Nam Hải, họ lẽ ra phải biết trước hậu quả này.
- Bây giờ tình thế không còn đứng về phía họ, chẳng lẽ bản Tiên Vương phải ra tay cứu họ sao?
- Ta là Tiên Vương của cả Man Hoang Châu, không thể thiên vị một bên.
- Huống chi đây là Đại Man Hải, Nguyên Toại, ngươi không nên được đằng chân lên đằng đầu.
Câu nói cuối cùng "không nên được đằng chân lên đằng đầu" vang lên, khiến Nguyên Toại run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt, trong khi toàn bộ thiên địa lại rơi vào sự im lặng hoàn toàn.
Đám Đạo Tiên tham chiến cùng Thao Y nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trong lòng họ không ngừng chửi rủa Nguyên Toại Tiên Quân.
Họ nhận ra rằng tình thế hiện tại không để lại cho họ con đường sống nào.
Tuy nhiên, một số Đạo Tiên có thông tin linh thông như Nguyên Hữu Tiên Quân và Ẩn Trần dường như đã nhận ra một ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Thánh Lâu Tiên Vương.
Họ bắt đầu tỏa sáng hy vọng, đặc biệt là những người đã đứng ra cùng Ẩn Trần, trong lòng không còn lo lắng và bắt đầu thấy phấn chấn.
- Thánh Lâu huynh, cần gì phải như thế?
Một giọng nói sâu kín vang lên, kèm theo đó là sự xuất hiện của một gương mặt kỳ lạ trên bầu trời.
Trên trán của gương mặt đó mọc ra một bướu thịt, khuôn mặt trông có chút mờ ảo, như thể âm thanh vọng đến từ một nơi vô cùng xa xôi.
- Thượng tiên cứu ta!
Thao Y vừa thấy gương mặt đó liền như bắt được phao cứu sinh, vội vàng kêu lên.
Nguyên Toại Tiên Quân dù không nói gì, sắc mặt tái nhợt nhưng sinh cơ đã khôi phục, lộ ra sự vui mừng.
Nguyên Hữu Tiên Quân thì sắc mặt trầm xuống, ánh mắt liên tục chuyển động, không rõ đang suy tính điều gì.
Trong Nê Hoàn Cung, Hỏa Long vốn đang lén lút xem cuộc chiến, đột nhiên rút lui, biến mất không một tiếng động.
Thánh Lâu Tiên Vương dường như đã sớm biết trước sự xuất hiện của người đàn ông này, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt nói:
- Quy củ vẫn phải được tuân theo.
Gương mặt có bướu thịt khẽ rung nhẹ, im lặng một hồi lâu rồi mới cất tiếng đáp:
- Vậy thì cứ theo quy củ mà làm.
Dứt lời, gương mặt đó dần mờ đi và nhanh chóng biến mất.
- Ngươi và Nguyên Hữu không được ra tay!
Khi gương mặt có bướu thịt vừa tan biến, Thánh Lâu Tiên Vương liền nhìn về phía Hỏa Nha bị che phủ dưới màn mây mù và Nguyên Hữu, cất giọng nghiêm nghị.
Nói xong, khuôn mặt khổng lồ của Thánh Lâu Tiên Vương phủ kín bầu trời cũng dần dần tan biến.
- Giết!
Khi Thánh Lâu Tiên Vương chưa hoàn toàn biến mất, Thao Y đã hét lớn, biến trở lại thành bản thể Thao Thiết.
Một trảo nắm lấy bình bát màu đen, một trảo giương đao, ánh mắt dưới nách lóe lên tia hàn quang sắc bén như kiếm, lập tức lao thẳng về phía Nguyên Toại Tiên Quân.
- Muốn chạy sao?
Kim Bằng cười lạnh, một tia kim quang xẹt qua, chặn đứng đường đi của Thao Y.
Gần như cùng lúc đó, Nhai Sơn, Tất Chước và Loan Tuyết, ba đại yêu Đạo Tiên, cũng đồng loạt xông lên tấn công.
Theo sau họ là Thái Sử Quân và tôn tử của minhd, cả hai đều liều mạng xông pha.
Hai vị Tiên Tướng kia, khi thấy Tiên Vương xuất hiện, biết tình thế không ổn, liền bỏ chạy không dám ngăn cản Thái Sử Quân nữa,i nhanh chóng thoát thân như làn khói.
Sáu đại yêu tiên liên thủ, hoàn toàn phong tỏa đường rút của Thao Y!