Chương 1249 Như Thiên Lôi sai đâu đánh đó
Đạo Kim Hồng rơi xuống trước cửa phủ thành chủ.
Bao Anh Tuấn cùng Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành tiến vào đại điện, bất ngờ phát hiện người ngồi trên bảo tọa cao nhất không phải là Phong Tử Lạc, mà là một nam tử mặc áo xanh, toát lên khí chất ôn hòa, điềm đạm.
Phía sau hắn, từng tia đạo vận lan tỏa, trong hư không xuất hiện dị tượng của Canh Kim đại đạo.
Kiếm hà và đao hà tràn ngập khắp thiên địa, không ngừng giao tranh dữ dội, phát ra sát khí lạnh lẽo khiến người ngoài nhìn thấy đều kinh hãi, chỉ cần một tia kiếm hà, đao hà phá không, liền có thể xé toạc hư không, tiêu diệt vô số cường giả.
Ngồi bên cạnh nam tử áo xanh là Kiếm Bạch Lâu và Lại Ất Noãn, những người vừa giao đấu kịch liệt bên ngoài.
Thành chủ Kim Kiếm Thành, Phong Tử Lạc, cùng Trịnh Tinh Hán, người vừa thể hiện sức mạnh kinh người đều an vị ở hai bên của bảo tọa.
Vừa bước vào đại điện, ánh mắt của Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành chạm vào vị trí của thành chủ Tần Tử Lăng, cả ba lập tức giật mình, ánh mắt đầy kính sợ, không chút do dự, liền chắp tay cúi đầu hành lễ:
- Bái kiến thượng tiên!
- Hai vị đạo hữu không cần đa lễ, mời ngồi.
Tần Tử Lăng khẽ gật đầu ra hiệu.
- Đa tạ thượng tiên đã cho ngồi!
Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành lại cung kính hành lễ lần nữa, sau đó mới dám ngồi xuống.
Dù đã an vị, trong lòng hai người vẫn như có sóng lớn cuộn trào.
Điền Quân Dật là một nhân vật đã nửa bước tiến vào hàng ngũ Đạo Tiên thượng phẩm, trước đó đã bị Kiếm Bạch Lâu và Lại Ất Noãn hợp lực ngăn cản.
Chỉ dựa vào điểm này, Kim Kiếm Thành đã đủ sức kiêu ngạo đứng vững tại Nam Cảnh Côn Động Vực, nơi mà ngoại trừ Cổ Tề Quốc, số thế lực có thể sánh ngang với Kim Kiếm Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đó cũng chính là lý do khiến Cúc Công Viễn quyết định xuất chiến, Đới Hi Hoành quyết định phản chiến, bởi họ biết rằng, nếu Kim Kiếm Thành không có ai đủ sức đối đầu với Điền Quân Dật, thì lựa chọn của họ chính là đẩy gia tộc vào con đường diệt vong.
Việc Kiếm Bạch Lâu và Lại Ất Noãn có thể ngăn cản Điền Quân Dật đã giúp họ thêm phần tự tin khi ra tay.
Thế nhưng, điều khiến họ kinh ngạc nhất chính là việc Kiếm Bạch Lâu và Lại Ất Noãn không phải là cường giả mạnh nhất của Kim Kiếm Thành.
Đằng sau đó, Kim Kiếm Thành còn có một hậu thuẫn khác, mà người này thậm chí còn mạnh hơn cả Nguyên Toại Tiên Quân, khiến bọn họ không khỏi kinh hãi và cung kính.
Sau khi ngồi xuống, Cúc Công Diễn lập tức tiến lên, cúi đầu bái tạ Tần Tử Lăng:
- Đệ tử bái tạ đại sư bá đã vun đắp!
Sau đó, hắn cũng bái tạ Kiếm Bạch Lâu, Lại Ất Noãn và Phong Tử Lạc.
Vô Cực Môn sau khi thành lập, Tần Tử Lăng được kính trọng là đại sư huynh trong thế hệ đệ tử, nhưng do tính cách khiêm tốn, hắn vẫn giữ nguyên cách xưng hô cũ với Phong Tử Lạc và những người khác.
Trước khi tiến vào đại điện, Cúc Công Diễn đã được Tần Tử Lăng bày mưu sắp đặt, dặn dò tạm thời không tiết lộ thân phận Vô Cực Môn.
Vì vậy, thay vì xưng hô "chưởng giáo sư bá", hắn chỉ gọi Tần Tử Lăng là "đại sư bá".
- Ngươi rất tốt, tương lai có hi vọng thành đại khí!
Tần Tử Lăng khẽ gật đầu tán thưởng.
- Đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của đại sư bá!
Cúc Công Diễn vội vàng đáp lời.
Tần Tử Lăng lại gật đầu, một lọ chứa đặc biệt bay về phía Cúc Công Diễn, hắn nói:
- Đây vốn là vật dành cho ngươi, nếu ngươi không sử dụng trong lúc độ kiếp, nó vẫn sẽ thuộc về ngươi.
- Đa tạ đại sư bá đã ban thưởng!
Cúc Công Diễn kinh ngạc khi thấy Tần Tử Lăng lại trao cho mình Đạo Tiên Lôi Kiếp Dịch, một báu vật vô cùng quý giá.
Hắn lập tức quỳ xuống, hai tay cung kính nhận lấy lọ chứa, rồi cẩn thận cất đi.
Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành bên cạnh thấy vậy, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, không biết vật chứa trong lọ là gì mà lại khiến Cúc Công Diễn trân trọng đến vậy.
- Đạo Bảo của ngươi mặc dù đã thăng cấp lên hoàng giai thượng phẩm do ngươi đột phá lên Đạo Tiên, nhưng vẫn chưa xứng với tu vi và thân phận hiện tại của ngươi.
- Đưa nó cho ta, ta sẽ luyện chế lại và điểm hóa, xem như quà tặng của sư bá dành cho ngươi.
Tần Tử Lăng nhẹ nhàng nói.
- Đa tạ đại sư bá!
Cúc Công Diễn lập tức bái tạ, rồi hai tay dâng lên Hổ Đầu Đao, một kiện Đạo Bảo của mình.
Hổ Đầu Đao bay lên không trung, hòa vào đao hà phía sau Tần Tử Lăng và biến mất không dấu vết.
Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành đều kinh ngạc đến mức không dám thở mạnh, bởi việc luyện chế Đạo Bảo không phải là chuyện dễ dàng.
Huống hồ Đạo Bảo của Cúc Công Diễn đã là hoàng giai thượng phẩm, một cấp nữa là huyền giai, bảo vật mà nhiều thế lực Đạo Tiên xem như trấn sơn chi bảo!
Sau khi Cúc Công Diễn lùi về phía sau, Tần Tử Lăng mới hướng ánh mắt về phía Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành.
- Cúc Công Diễn giờ đã là đệ tử đồng môn của ta.
- Cúc đạo hữu vừa nãy cũng rất dứt khoát ra tay, vì vậy Cúc gia và Kim Kiếm Thành sẽ là minh hữu.
- Nếu sau này Cổ Tề Quốc xuất binh chinh phạt Cúc gia, hoặc Cúc gia bị tấn công vô cớ, Kim Kiếm Thành nhất định sẽ không ngồi yên mà không can thiệp.
Tần Tử Lăng nói.
Cúc Công Viễn nghe vậy, lập tức đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ thượng tiên đã yêu mến.
- Từ nay về sau, Cúc gia chúng ta nhất định sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cùng tiến cùng lui.
- Đới gia ta cũng xin thề, từ nay sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Đới Hi Hoành vội vàng tỏ thái độ theo.
Đới gia vốn khác biệt so với Cúc gia.
Đới Hi Hoành thật sự lo lắng nếu tỏ thái độ chậm trễ, cơ hội liên minh với Kim Kiếm Thành sẽ vuột mất.
- Nếu hai vị gia chủ đã tôn sùng Kim Kiếm Thành, chỉ cần các ngươi giữ gìn chính đạo, không làm điều ác, Kim Kiếm Thành sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn.
- Dù cho Điền Quân Dật có dời viện binh từ Phủ Tiên Quân đến đây, cũng chỉ là uổng công mà thôi.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
Cúc gia có được mối quan hệ với Cúc Công Diễn, cùng với việc Cúc Công Viễn quyết đoán và khéo léo, nên Tần Tử Lăng hoàn toàn tin tưởng Cúc gia.
Đối với Đới gia, trước đây Đới Hi Hoành từng tham gia vào việc tiêu diệt Điền Định Võ, coi như đã tự mình cam kết trung thành, vì vậy Tần Tử Lăng không lo sợ hắn phản bội.
Giờ đây, khi cả hai người đều tỏ rõ ý định quy thuận và phục tùng Kim Kiếm Thành, Tần Tử Lăng đương nhiên vui vẻ đón nhận hai thế lực ngoại vi này.
- Đa tạ thượng tiên!
Đới Hi Hoành mừng rỡ, trái tim như vừa được giải tỏa sau những lo âu.
Trước đây tình thế khác, nhưng hiện tại với sự tồn tại mạnh mẽ của Tần Tử Lăng trong Kim Kiếm Thành, cùng với lời hứa hẹn vững chắc, Đới Hi Hoành không còn gì phải lo lắng.
- Đa tạ thượng tiên!
Cúc Công Viễn cũng vội vàng cúi đầu tạ ơn.
- Trong trận chiến này, các ngươi đã đóng góp không ít.
- Do đó, chiến lợi phẩm cũng sẽ được chia cho các ngươi.
- Tuy nhiên, Đới gia chủ chỉ lâm trận phản chiến, công lao không thể so sánh với Cúc gia chủ.
Tần Tử Lăng nói.
Dứt lời, hai chiếc nhẫn trữ vật bay đến trước mặt hai người.
Hai người không ngờ rằng Tần Tử Lăng lại còn phân chia chiến lợi phẩm cho họ, không khỏi ngỡ ngàng.
Sau đó, cả hai vội vàng cúi đầu cảm tạ và hai tay tiếp nhận nhẫn trữ vật.
Sau khi nhận nhẫn, Cúc Công Viễn và Đới Hi Hoành sử dụng thần thức để kiểm tra, cả hai đều giật mình trước số lượng bên trong.
Ánh mắt của họ khi nhìn Tần Tử Lăng đột nhiên thay đổi, đặc biệt là Đới Hi Hoành.
Không có sự so sánh thì không có tổn thương.
Đới Hi Hoành, người từng là Vệ Úy của Cổ Tề Quốc và lập công lớn cho Điền gia, nhưng phần thưởng từ Điền Quân Dật lại rất ít ỏi.
Đối với Điền gia, những gì Đới gia làm chỉ được xem như trách nhiệm, và phần thưởng của họ chỉ là sự bảo hộ từ Điền gia.
Tuy nhiên, ở phía Kim Kiếm Thành, Đới Hi Hoành nghĩ rằng việc mình phản chiến đã khiến Kim Kiếm Thành giữ lời hứa là điều may mắn.
Hắn thậm chí không ngờ rằng Kim Kiếm Thành sẽ xuất binh bảo vệ Đới gia khi Điền gia và La gia đến chinh phạt.
Kết quả bất ngờ hơn cả, hắn không chỉ được tham gia vào việc phân chia chiến lợi phẩm, mà số lượng chiến lợi phẩm còn khá lớn!
Điều này khiến tâm trạng của Đới Hi Hoành trở nên phức tạp và khó nói thành lời.