Chương 1287 Chúng ta quen lắm sao?
Đạo hữu, dù sao Tôn Tòng cũng là hạng người tiếng tăm lừng lẫy ở Hồng Mông Châu, kính xin nể mặt Thanh Hạm, giơ cao đánh khẽ, tha hắn lần này.
Sau khi Thanh Hạm quát bảo Tôn Tòng ngưng lại, quay về Tần Tử Lăng chắp tay nói.
- Nguyên lai tiên tử là Thanh Hạm Tôn Giả của Nhu Triệu Thiên a, thất lễ thất lễ!
Tần Tử Lăng nghe Thanh Hạm tự báo họ tên, trong lòng đúng là âm thầm lấy làm kinh hãi, vội vã đáp lễ.
Thanh Hạm chính là cự bá bên dưới Nhu Triệu Thiên Thiên Tôn, cũng là nhân vật xếp hạng thứ hai trong năm Tôn Giả, tuy rằng Tần Tử Lăng chưa thấy qua nàng, nhưng cũng từng nghe nói đại danh của nàng.
- Đạo hữu khách khí, là Thanh Hạm quản giáo không nghiêm, mạo phạm đạo hữu, kính xin đạo hữu thứ lỗi!
Thanh Hạm nói.
- Tôn Giả phải hiệp trợ Thiên Tôn quản lý Nhu Triệu Thiên, chuyện ở hạ giới, sơ suất cũng là bình thường.
Tần Tử Lăng mỉm cười nói, nói xong, hơi suy nghĩ thu hồi Ngũ Sắc Vũ Châu đang trấn áp Tôn Tòng.
Thanh Hạm có thực lực cùng thân phận không tầm thường, hơn nữa lại rất nể mặt hắn, thái độ khiêm tốn ôn hòa, Tần Tử Lăng đương nhiễn cũng phải nể mặt nàng.
Thấy Tần Tử Lăng thu hồi Ngũ Sắc Vũ Châu, Thanh Hạm trách quát Tôn Tòng, nói:
- Tôn Tòng, còn không cảm tạ ơn giáo huấn của thượng tiên!
- Tuy rằng tính cách Tôn Tòng cuồng ngạo cương liệt, nhưng đối mặt Thanh Hạm cũng không dám càn rỡ, nghe nói vậy liền biến về nhân thân, chắp tay hành lễ với Tần Tử Lăng:
- Đa tạ ơn giáo huấn của thượng tiên.
- Kỳ thực, nếu lúc trước ngươi nghe ta nói chuyện thì mọi chuyện đã không đến mức này.
Tần Tử Lăng nói.
Tôn Tòng im lặng không lên tiếng.
Tần Tử Lăng nhìn Tôn Tòng, biết trong lòng hắn vẫn không phục, nhưng cũng chẳng thèm nói hắn.
Nếu không nể mặt Thanh Hạm, lại không tiện bại lộ thực lực trước mặt nàng, thì hắn đã sớm “tay không” trấn áp Tôn Tòng.
- Tôn Tòng, chuyện này ta đã hiểu rõ.
- Khi ngươi rời khỏi Như Triệu Thiên, xuống tới Hồng Mông Châu phát triển, năm đó ta đã bàn giao ngươi thế nào, ngươi có còn nhớ trong lòng.
- Việc lần này, ta rất tức giận, vậy nên ta phạt ngươi làm tùy tùng cho thượng tiên một ngàn năm.
- Cao Nhật Hú bị tham dục quấy phá, làm điên đảo thị phi, ỷ thế hiếp người, phạt ngươi lấy ra hai giọt Đạo Huyết để nhận lỗi, cũng trấn thủ Thí Ma Quan này vạn năm, trong lúc đó không được thoát ly khỏi Thí Ma Quan.
- Nguyên Phục, ngươi thân là sư tôn, giáo đồ không nghiêm, phạt ngươi giao bổng lộc ngàn năm của Tiên Đình cho thượng tiên.
- Còn có hai tên đệ tử của đồ tôn ngươi, cũng phế bỏ tu vi, giáng thành người phàm.
Tại thời khắc tràng diện rơi vào trầm mặc, Thanh Hạm đột nhiên chậm rãi mở miệng nói.
Âm thanh Thanh Hạm vang vọng trong đại uyên, tràng diện lại lâm vào yên tĩnh lần nữa.
Cuồng phong đang gào thét liên tục nhưng dường như mọi người xung quanh không nghe thấy gì, chỉ có âm thanh của Thanh Hạm vang vọng trong không gian.
Tôn Tòng kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, không dám tin nhìn về phía Thanh Hạm.
Ngay cả Tần Tử Lăng cũng bị tình huống này làm bối rối.
Với thân phận của Thanh Hạm, sự khách khí vừa rồi đã là đủ để nể mặt Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng cũng đã cân nhắc bỏ qua sự việc này từ góc nhìn đại cục, định bụng sau này sẽ tìm cơ hội âm thầm xử lý hai đồ đệ của Cao Nhật Hú.
Thanh Hạm là nhân vật số ba của Nhu Triệu Thiên, Tần Tử Lăng đương nhiên không muốn đối đầu trực tiếp với nàng nếu không cần thiết.
Tuy nhiên, điều Tần Tử Lăng không ngờ là Thanh Hạm lại tỏ ra quá tốt với mình, thậm chí có chút mùi vị lấy lòng.
Điều này khiến hắn nghi ngờ.
Trong lòng Tần Tử Lăng xuất hiện nhiều suy nghĩ, không hiểu vì sao một người như Thanh Hạm lại phải lấy lòng hắn như vậy, dù hắn có thể đã thể hiện sức mạnh đạt đến cấp bậc Đạo Tiên siêu phẩm, nhưng thân phận của nàng không cần thiết phải hành xử như vậy.
Bất ngờ, trong đầu Tần Tử Lăng vang lên tiếng của Hỏa Long:
- Nhất định là nữ nhân này thích ngươi!
- Chà chà, nữ nhân này lợi hại lắm, ta thấy nàng còn run rẩy trong lòng.
- Nếu ngươi có thể thu phục nàng...
Trong lòng Tần Tử Lăng giật mình, nhanh chóng dùng một phong ấn mạnh mẽ, nhốt Hỏa Long vào một quả cầu ánh sáng vàng, không cho hắn thấy bên ngoài nữa.
Đùa sao?
Đây là nhân vật số ba của Nhu Triệu Thiên!
Nhưng Hỏa Long không chịu im lặng, tiếp tục lên tiếng từ trong phong ấn:
- Này, Tử Lăng, ta nói thật đó, ngươi nên suy nghĩ nghiêm túc.
- Nếu không còn cách nào, hãy tận dụng cơ hội triển khai mỹ nam kế.
- Nữ nhân này lợi hại lắm, nếu thu phục được nàng, ngươi sẽ đỡ phải khổ sở như bây giờ!
Tần Tử Lăng cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lời Thanh Hạm:
- Tôn Giả đã quá khách khí rồi.
- Chuyện này vốn dĩ là do Cao Nhật Hú và hai đồ đệ của hắn gây ra, xử phạt bọn họ là đủ, không cần thiết phải làm quá mọi chuyện.
Thanh Hạm lại kiên định đáp:
- Những kẻ làm sai đều phải trả giá đắt, đạo hữu không cần khách khí với Thanh Hạm.
Tần Tử Lăng nhìn Thanh Hạm, trong lòng có chút lúng túng, không biết nên đáp thế nào.
- Chúng ta quen lắm sao?
Suy nghĩ đó lởn vởn trong đầu hắn.
Sau một hồi cân nhắc, Tần Tử Lăng quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Một đạo Ngũ Sắc Thần Quang tỏa ra từ phía sau hắn, đẩy lùi những luồng lực lượng hỗn loạn trong đại uyên, chỉ còn lại hắn và Thanh Hạm.
- Thanh Hạm Tôn Giả, có phải có điều gì mà ta không rõ?
- Theo lý mà nói, ta và ngươi vốn không quen biết, hơn nữa với trí tuệ và tầm nhìn của ngươi, không khó để nhận ra ta không có bất kỳ chỗ dựa nào.
- Ngươi không cần thiết phải đối xử tốt với ta đến vậy.
Tần Tử Lăng thẳng thắn nói, quyết định trực tiếp hỏi thẳng để tìm ra câu trả lời cho sự bối rối trong lòng.
- Đạo hữu, có một số việc sau này ngươi sẽ hiểu.
- Hiện tại chỉ cần biết rằng, bất kể là Thanh Hạm hay Nhu Triệu Thiên, chúng ta đều dành thiện ý cho ngươi.
- Nếu sau này có gặp khó khăn, ngươi hoàn toàn có thể tìm đến Nhu Triệu Thiên.
Thanh Hạm mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tần Tử Lăng im lặng trong chốc lát, rồi chắp tay đáp:
- Vậy thì cảm ơn Tôn Giả.
Thanh Hạm đã nói đến mức này, hắn cũng không còn gì để hỏi thêm, chỉ có thể thuận theo hoàn cảnh mà tiếp tục.
- Đạo hữu không cần khách khí.
Thanh Hạm tiếp tục mỉm cười.
- Chỉ là... Tôn Tòng...
Tần Tử Lăng nhắc tới.
- Dù sao thì trong vạn năm tới, Tôn Tòng chịu sự sai khiến của đạo hữu.
- Việc ngươi có muốn giữ hắn bên cạnh hay không, đó là tùy ở ngươi.
Thanh Hạm cắt ngang lời.
Tần Tử Lăng nhìn Thanh Hạm, không còn lời nào để nói.
Dù sao, Tôn Tòng cũng là một Đạo Tiên thượng phẩm, một nhân vật quan trọng trong bất kỳ thế lực lớn nào.
Vậy mà Thanh Hạm lại dễ dàng muốn giao hắn cho mình.
Liệu nàng có lo ngại mình thực sự sẽ lợi dụng Tôn Tòng để làm những việc mạo hiểm, thậm chí bắt hắn đi tìm kiếm cơ duyên ở những hiểm địa?
- Vậy thì đa tạ Tôn Giả.
Tần Tử Lăng không thể từ chối sự thịnh tình này, cuối cùng chắp tay đáp.
- Đạo hữu chỉ cần gọi ta là Thanh Hạm thôi.
Thanh Hạm nói với giọng nhẹ nhàng.
Tần Tử Lăng nghe vậy, không khỏi nhớ đến lời của Hỏa Long vừa nói lúc trước, trong lòng không khỏi giật mình.
- Không lẽ là thật sao?!
- Như vậy thì thật là mạo muội.
Tần Tử Lăng vội vàng đáp lời, cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
- Đạo hữu đừng khách khí.
- Không biết họ tên đầy đủ của ngươi là gì?
Thanh Hạm hỏi dò.
- Thất lễ, ta họ Tần, tên Tử Lăng.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Nguyên lai là Tần đạo hữu!
Thanh Hạm chắp tay hành lễ lần nữa.
Lần này, Tần Tử Lăng đã không còn quá ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ ngợi quá nhiều, hắn chỉ đơn giản đáp lễ lại rồi thu hồi Ngũ Sắc Thần Quang.