← Quay lại trang sách

Chương 1317 Minh Đạo Tiên

Trong lúc Tần Tử Lăng nói chuyện, có một hạt châu nhị sắc chậm rãi bay lên từ sau đầu của hắn.

Chính là Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu.

Hạt châu này bây giờ là Đạo Bảo huyền giai thượng phẩm, chỉ kém một chút nữa liền có thể đột phá trở thành Đạo Bảo địa giai.

Cơ hội này chính là khi Tần Tử Lăng khám phá sinh tử âm dương, hai vị Tiên Anh sinh tử âm dương vượt qua thiên kiếp, trở thành Đạo Tiên.

Khi đó Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu là có thể trở thạnh một dạng với Ngũ Sắc Vũ Châu, đột phá trở thành Đạo Bảo địa giai.

Nhưng hợp nhất âm dương chính là ngũ hành, vì vây xét về trên đại đạo, âm dương còn đứng ngũ hành, chính là dẫn tới hỗn độn, dẫn tới bản nguyên chi đạo, vì lẽ đó Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu này tuy rằng còn chưa lên cấp làm Đạo Bảo địa giai, nhưng uy lực lớn, đã ép thẳng tới Ngũ Sắc Vũ Châu, kinh người đến cực điểm.

Âm dương sinh tử huyền bí vô cùng, ngoài Tần Tử Lăng ra, rất ít người có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của hạt châu này.

Và năm tôn Minh Đạo Tiên là một ngoại lệ.

Bọn họ là nhờ Tần Tử Lăng dùng tử vong chi lực dựng dục ra linh trí, am hiểu sâu về tử vong đại đạo, tâm thần tương liên cùng Tần Tử Lăng, đây chẳng khác nào là phân thân của Tần Tử Lăng.

Vì lẽ đó, hạt châu này giao cho năm vị Minh Tiên Tướng sử dụng, sẽ có thể phát huy ra uy lực chỉ đứng sau Tần Tử Lăng.

- Xin nghe pháp chỉ của sư tôn!

Tứ Thủ đứng dậy, hai tay bưng lấy Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu, sau đó rời khỏi đại điện.

Sinh Tử Lưỡng Nghỉ Châu có hào quang nhị sắc bắn ra, bắn thẳng vào hư không, một cái thông đạo hiện rõ, Tứ Thủ bước vào trong đó, sau một khắc xuất hiện ở thành trung tâm của Mê Vụ Hải Vực.

- Tứ Thủ, sao ngươi lại tới đây?

Tả Thông thấy Tứ Thủ đến đây, không khỏi hơi sững sờ.

- Sư tôn thấy tên Mâu Hầu kia không hợp mắt, cho rằng hắn quá tùy tiện, lệnh ta vặt xuống một cánh tay của hắn.

Tứ Thủ trả lời.

- Đúng là Mâu Hầu kia rất tùy tiện!

- Nếu như không phải sư tôn để ta tọa trấn, nắm toàn cục, không phải vạn bất đắc dĩ, không được ra tay, thì ta cũng muốn ra tay trấn áp hắn!

Tả Thông đại hỉ nói.

- Sư huynh chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại!

Tứ Thủ bước ra khỏi thành, hướng về phía chiến trường.

Đám người Kim Bằng vẫn đang chém giết kịch liệt với đám người Mâu Hầu.

Những người còn lại tuy rằng khiếp sợ vì đám người Kim Bằng lại có thể ngăn cản Mâu Hầu cùng nhân mã của hắn, nhưng tiền tài động lòng người, cũng đều biết lúc này chính là thời khắc tốt nhất để ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, vì lẽ đó song phương thừa dịp chém giết dồn dập, có càng nhiều còn xông về phía Thận Long Phủ.

- Đây là Vô Cực Môn, các ngươi còn không mau mau thối lui!

Liên Trường Phong, Lôi Kha Vũ, Tất Dong, đám người Thái Sử Bá giết ra, muốn ngăn ngăn cản những kẻ ngoại lai.

Lại có Vô Cực Môn đã sớm bố trí đại trận, từng con cự thú viễn cổ hiện rõ tại hư không, giết lấy người tiến vào.

Nhưng số lượng địch nhân quá nhiều, dù cho đám người Liên Trường Phong có đại trận giúp đỡ, cũng khó chống đối.

Trong đó có một đạo nhân mã rất hung mãnh.

Người cầm đầu nhóm hung mãnh kia là một nam tử lạnh lẽo và tuấn tú, với thực lực không hề kém cạnh Mâu Hầu.

Vũ khí của hắn là một cây Phương Thiên Họa Kích, nơi nào hắn đi qua, không ai có thể ngăn cản nổi.

Nam tử này không phải ai khác mà chính là Tư Không Đạo Nguyên, đệ tử kiệt xuất trong số rất nhiều đệ tử của Thánh Lâu Tiên Vương.

- Kim Bằng, các ngươi dám cản đường ta!

- Chờ khi ta đoạt được cơ duyên, ta sẽ tiêu diệt từng kẻ một trong số các ngươi!

Mâu Hầu đang bị Kim Bằng và đồng đội ngăn cản, vừa giận vừa sợ.

Hắn không khỏi lo lắng khi thấy Tư Không Đạo Nguyên đang liên tục đột phá, khiến sát cơ trong con mắt ở mi tâm của hắn lóe lên, lạnh lẽo vô cùng.

- Tiêu diệt từng người ư?

- Thật ngông cuồng!

- Nếu không nể mặt Mâu Thiên Đại Đế, hôm nay ta đã diệt ngươi rồi!

Đột nhiên, bốn giọng nói âm u vang lên từ bốn hướng.

Mọi người đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trên không trung, bốn chiếc đầu chim khổng lồ màu đen xuất hiện, mang theo một luồng hắc ám âm hàn và tử khí tràn ngập.

Cả không gian, vốn sinh động nhờ sự xuất hiện của Thận Long Phủ, giờ đây trở nên hoang tàn.

Mọi người như thấy cảnh đồng cỏ khô héo, xác chết la liệt, âm phong gào thét, khiến họ rùng mình sợ hãi.

- Minh Đạo Tiên!

- Là Minh Đạo Tiên!

Có người không nhịn được hét lên.

Minh Đạo Tiên, một tồn tại gần như cấm kỵ, đã không xuất hiện ở Man Hoang Châu suốt một thời gian dài.

Trong lúc mọi người còn đang hoảng loạn, một viên châu màu đen và đỏ từ từ hiện ra từ giữa bốn chiếc đầu chim khổng lồ.

Đạo lực tử vong cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng dâng trào, như những dòng sông đen chảy mạnh về phía Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu.

Không có sự sống nào thoát khỏi cái chết, cũng như không có cái chết nào chấm dứt vĩnh viễn sự sống.

Sinh tử luôn gắn bó, chuyển hóa lẫn nhau.

Từ Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu, hai luồng hắc quang bắn ra, hóa thành hai con Hắc Long.

Hai con rồng này đan đầu và đuôi với nhau, tạo thành một cái kéo lớn, hung hãn lao về phía Mâu Hầu.

Đây là "Tử Vong Kiều".

Khi Tử Vong Kiều còn ở trên không, mọi người đã cảm nhận được sức mạnh tử vong sắc bén như một lưỡi kéo vô hình, xâm nhập vào cơ thể họ, không ngừng cắt xé và thôn phệ sinh khí.

Da đầu ai nấy đều tê dại, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.

Uy lực của cái kéo quá lớn, đặc biệt là sức mạnh tử vong quỷ dị, len lỏi vào cơ thể như ung nhọt tận xương, vô cùng khó loại trừ.

Mâu Hầu đang bị Kim Bằng và Nhai Sơn ngăn cản, cảm nhận sức mạnh tử vong tràn xuống người mình, trong lòng kinh hãi.

Hắn không dám chủ quan, quát lớn một tiếng, cây trường mâu trong tay múa lên, từng đạo hào quang bảo vệ xung quanh, cố gắng chống lại Tử Vong Kiều.

Nhưng chống lại sức mạnh tử vong là điều cực kỳ khó khăn.

Ngay cả những Đạo Tiên lợi hại nhất, nếu chưa đạt đến Đạo Chủ, cũng không thể chống lại được sự xâm thực ngày đêm của tử vong, khó tránh khỏi một cái chết tàn khốc.

Từng tia tử vong xâm thực các đạo hào quang, khiến chúng trở nên vẩn đục và nhiễm màu đen.

- Két két!

- Két két!

Tử Vong Kiều không ngừng cắt xuống, phá vỡ từng lớp hào quang bảo vệ của Mâu Hầu.

Mỗi lần kéo cắt, đạo hà lại bị tử vong thôn phệ, từng đoạn hào quang bị đứt gãy, báo hiệu sự nguy cấp đang đến gần.

Kim Bằng và Nhai Sơn vẫn tiếp tục tung ra những đòn tấn công dữ dội, khiến Mâu Hầu cảm thấy nguy cơ càng lúc càng đến gần.

Một luồng đạo lực khủng khiếp từ cơ thể hắn bùng phát ra, như cơn lũ lớn cuồn cuộn dâng lên, tầng tầng lớp lớp mâu ảnh đẩy lùi Kim Bằng và Nhai Sơn.

Hắn lao về phía nhóm của Tư Không Đạo Nguyên, không chỉ để thoát khỏi tình thế nguy hiểm hiện tại mà còn hy vọng kéo những kẻ khác vào cuộc chiến, hòng gắp lửa bỏ tay người.

Tuy nhiên, tính toán của Mâu Hầu dù có tinh vi đến đâu vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Tứ Thủ và Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu.

Khi vừa đẩy lùi Kim Bằng và Nhai Sơn, hắn không ngờ rằng Tử Vong Kiều đã phá vỡ đạo lực hộ thể của hắn, nhắm thẳng vào cánh tay hắn mà cắt xuống.

- Két két!

Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Cánh tay của Mâu Hầu bị cắt đứt từ vai, máu tươi tuôn trào.

Cánh tay bị chặt còn chưa kịp rơi xuống đất thì một móng vuốt chim khổng lồ từ trên không trung ập đến, nhặt lấy nó.

Dù đau đớn, Mâu Hầu cũng không dám chậm trễ.

Hắn nhanh chóng rời khỏi chiến trường, vận dụng toàn bộ sức lực để thoát khỏi đối thủ.

Những kẻ theo hắn cũng vội vã thoát khỏi vùng chiến sự.

Kim Bằng và đồng đội không truy đuổi, Tứ Thủ cũng không thúc giục Sinh Tử Lưỡng Nghi Châu tiếp tục đuổi theo.

Sau lưng Mâu Hầu là Mâu Thiên Đại Đế, một tồn tại mà không ai muốn dây dưa quá sâu.

Trong cuộc tranh đoạt cơ duyên này, có thể sống chết không ngừng, nhưng nếu tiếp tục truy sát trong tình huống này, chắc chắn sẽ khiến Mâu Thiên Đại Đế không bỏ qua.

Hơn nữa, ở bên kia, Liên Trường Phong cùng đồng đội đã kiệt quệ, không thể cầm cự thêm nữa, họ cần Kim Bằng và Tứ Thủ trở lại để hỗ trợ bảo toàn lực lượng.