Chương 1386 Thu binh
Trung lộ, chiến trường hỗn loạn.
Dù rằng một mình Tần Tử Lăng với hóa thân hệ Kim đối đầu Vu Qua và một vị Đạo Tiên thượng phẩm hàng đầu, còn Kim Kình cũng lấy một chọi hai, ngăn cản hai vị Đạo Tiên thượng phẩm khác.
Thế nhưng, lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, Vô Cực Môn dù liều mạng chống trả vẫn liên tiếp bị đẩy lui.
- Giết!
Một đạo ánh lửa xé ngang không trung, lao thẳng vào trung lộ chiến trường.
Đó là Lại Ất Noãn, với dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Vừa tới, Lại Ất Noãn liền phóng ra Đạo Bảo địa giai, điên cuồng chém giết.
- Đáng chết!
Các Đạo Tiên của Vu Qua thấy Lại Ất Noãn từ chiến trường cánh trái thoát thân tới, sắc mặt đều biến đổi, trong lòng thầm mắng Hầu Thác vô dụng.
Sự xuất hiện kịp thời của Lại Ất Noãn đã tạm thời cứu vãn tình thế bại lui của Vô Cực Môn.
- Giết!
- Tất cả toàn lực xung phong!
- Kẻ nào lùi bước, không xung phong hết sức, bản tôn sẽ không tha!
Vu Qua vừa thấy Vô Cực Môn có dấu hiệu ổn định lại thế trận, trong lòng lo sợ và nóng nảy, liên tục gào thét.
Từ trên người hắn, sát khí màu máu bắn ra, hóa thành những con hung thú viễn cổ dữ tợn lao vào đại quân, tựa hồ muốn nuốt chửng họ.
Vu Qua hiểu rõ rằng mặc dù quân đội của mình hiện tại đang chiếm ưu thế lớn, nhưng một khi năm vị Minh Đạo Tiên tiêu diệt được Hách Liên Thế Mô và rảnh tay, ưu thế đó sẽ biến mất hoàn toàn.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Tiếng gào thét của Vu Qua khiến quân sĩ khiếp sợ, không ai dám lười biếng nữa.
Tất cả đều bạo phát toàn lực, tạo ra một làn sóng tấn công dữ dội, quét sạch sự ổn định vừa mới được Lại Ất Noãn mang lại.
Tướng sĩ Vô Cực Môn liều mạng cầm cự, Trịnh Tinh Hán và những người khác đều mang thương tích nặng nề, nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn cản địch quân.
Họ liên tục bị đẩy lùi về phía vùng đất bị bóng tối bao trùm.
Trong khu vực bóng tối ấy, không gian hoàn toàn cách biệt với trận đại chiến bên ngoài.
Một làn khói đen ngày càng dày đặc, liên tục hấp thụ và nuốt chửng đạo lực mà Hách Liên Thế Mô phát ra.
Năm chiếc móng vuốt khổng lồ của Minh Đạo Tiên mang theo sức mạnh tử vong, không ngừng đánh xuống.
- Âm ầm ầm!
Tiếng nổ vang rền, đạo hà bị phá vỡ, Đạo Bảo rơi xuống.
Hách Liên Thế Mô biết đây là thời khắc sống còn, hắn không tiếc tiêu hao Đạo Huyết và tinh huyết để đối đầu.
Mặc dù hắn cố gắng ép ra sức mạnh cuối cùng, nhưng đối mặt với năm đối thủ mạnh mẽ, sự cách biệt về thực lực là quá lớn.
Hơn nữa, tử vong chi đạo của địch quá quỷ dị, ngay cả Đạo Huyết và tinh huyết mà Hách Liên Thế Mô tung ra cũng chỉ phát huy được một phần công hiệu, phần còn lại bị tử vong chi đạo cắn nuốt, làm gia tăng thêm uy lực của đạo này.
Hách Liên Thế Mô cảm nhận được sự thảm khốc khi thúc ép Đạo Huyết và tinh huyết chỉ để gia tăng sức mạnh cho địch.
Dù biết đây là hành động như "uống rượu độc giải khát" nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, bởi nếu không làm vậy, cái chết sẽ đến ngay lập tức.
- Ầm ầm!
Đạo hà lại tan vỡ, Đạo Bảo rơi xuống lần nữa.
Trên người Hách Liên Thế Mô, các vết thi ban đen ngòm dần lan ra, toàn thân gầy gò như bộ xương, từng mảng da thịt thối rữa rơi xuống, tỏa ra mùi tử khí.
Đôi mắt hắn trở nên ảm đạm, ánh sáng dần biến mất, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng, lộ rõ dấu hiệu của cái chết.
Mỗi lần đối đầu với tử vong đại đạo, hắn lại tiêu hao thêm tinh huyết và Đạo Huyết.
Sinh lực của hắn cạn kiệt nhanh chóng, trong khi lực lượng tử vong không ngừng ăn mòn cơ thể.
Cuối cùng, lực lượng tử vong hoàn toàn chiếm ưu thế trên người Hách Liên Thế Mô, biến hắn thành một kẻ nửa sống nửa chết.
- Ta phải chết sao?
Hắn tự hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.
- Không ngờ ta không chết dưới tay Đạo Tiên siêu phẩm hay trong đại kiếp, màà lại chết bởi môn nhân Vô Cực Môn!
Hách Liên Thế Mô gào thét, nhưng tất cả đã quá muộn.
Từ đầu, Tần Tử Lăng đã biết rằng lực lượng của hắn so với liên minh của ba phe đối địch vẫn còn nhiều chênh lệch, nên đã sử dụng chiến thuật khôn ngoan.
Hắn nhắm vào những kẻ mạnh nhất, giết chết một hoặc hai nhân vật chủ chốt, dần dần xoay chuyển tình thế.
Da thịt của Hách Liên Thế Mô tiếp tục rơi rụng, cơ thể tan rã giữa bóng tối dày đặc.
Chẳng bao lâu, chỉ còn lại một bộ xương khô.
Năm chiếc móng vuốt khổng lồ từ Minh Đạo Tiên quào vào khung xương, một chiếc giữ lấy đầu lâu, bốn chiếc còn lại bắt lấy tứ chi và kéo mạnh.
Khô lâu lập tức vỡ tan.
Những mảnh xương trắng bị cuốn vào cánh cửa U Minh và biến mất không dấu vết.
Bên trong U Minh, năng lượng hắc ám càng lúc càng lớn mạnh, lan tỏa khí tức tử vong cực kỳ đáng sợ.
- Không!
Vu Qua cảm nhận được sự diệt vong của Hách Liên Thế Mô và sắc mặt lập tức thay đổi.
Phía sau đại quân Vô Cực Môn, một màn hắc ám che kín bầu trời kéo tới, khiến thiên địa trở nên u ám.
Khí tức tử vong lạnh lẽo tràn ra, bao phủ khắp chiến trường.
Trong hàng ngũ quân địch, những Chân Tiên tinh nhuệ mặc tiên y đều thấy y phục dần trở nên mờ nhạt, giống như bị phá hoại bởi thứ đạo lực dơ bẩn.
Chẳng mấy chốc, áo giáp của họ bắt đầu rách nát, và da thịt hiện ra thi ban, nhiều chỗ da thậm chí bắt đầu thối rữa và rơi xuống.
Tử vong là một lực lượng vượt trên ngũ hành, khủng khiếp vô cùng.
Ngay cả những Đạo Chủ cũng phải khổ sở tìm hiểu đại đạo để thoát khỏi sự ăn mòn của tử vong, mong cầu sự bất tử.
Khi năm Minh Đạo Tiên rảnh tay và phát huy lực lượng đại đạo tử vong, sức mạnh này không gì có thể cản phá, khiến Chân Tiên hoàn toàn bất lực.
Chỉ có Đạo Tiên, nhờ vào sức mạnh của đại đạo, mới có thể tạm thời chống lại lực lượng tử vong đang lan tràn.
Hắc ám kéo tới, bao phủ tất cả.
Trong bóng tối dày đặc, năm chiếc minh trảo mang theo liên khóa tử vong dò ra, nhắm thẳng vào đại quân phe địch.
Hơn mười vị Đạo Tiên thượng phẩm thấy cảnh tượng này liền hoảng sợ, không còn dám tiếp tục tấn công dữ dội vào Vô Cực Môn.
Thay vì đối đầu trực diện, họ vội vàng triệu hồi Đạo Bảo, tạo ra từng đạo hà phòng ngự trên không trung để bảo vệ đại quân.
- Âm ầm ầm!
Minh trảo rơi xuống, va chạm với các đạo hà, gây ra chấn động dữ dội.
Những dấu hiệu tan vỡ bắt đầu xuất hiện.
Ngày càng có nhiều Đạo Tiên phải từ bỏ việc tấn công, chuyển sang dùng Đạo Bảo để chống đỡ cuộc công kích mãnh liệt của minh trảo.
Sự gia nhập của năm vị Minh Đạo Tiên, mỗi người có thể so sánh với Đạo Tiên thượng phẩm hàng đầu, đã khiến cục diện chiến trường thay đổi hoàn toàn.
Cân bằng lực lượng bắt đầu nghiêng về phía Vô Cực Môn.
Nhận thấy tình thế không còn thuận lợi, Vu Qua lập tức đưa ra quyết định.
Trong mắt hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, hắn truyền lệnh:
- Vang chuông thu binh!
Kế hoạch ban đầu của Vu Qua là lấy hai cánh quân bên trái và phải vây hãm Vô Cực Môn, từ từ tiêu hao lực lượng đối phương.
Sau đó, đại quân trung lộ sẽ tiến lên tiêu diệt phần lớn sinh lực địch.
Tuy nhiên, hiện tại kế hoạch đó đã trở thành viển vông.
Nếu tiếp tục công kích, chắc chắn cả hai bên sẽ phải chịu tổn thất nặng nề, điều mà Vu Qua không mong muốn.
- Coong!
- Coong!
- Coong!
Âm thanh chuông và khánh vang lên khắp không trung.
Đại quân của Vu Qua bắt đầu rút lui, thu hồi thế tiến công.
Các đội quân tập hợp lại, từng đạo hà xoay quanh đại quân, từng kiện Đạo Bảo lơ lửng giữa dòng đạo lực, tỏa ra khí tức vô cùng đáng sợ.
Thấy đối phương thu binh, Tần Tử Lăng cũng ra lệnh cho Vô Cực Môn rút quân.
Trận chiến này, với việc tiêu diệt được Nguyên Toại và Hách Liên Thế Mô, đã đạt đến mục tiêu mà hắn mong muốn.
Trong lúc cả trung quân và cánh tả của địch đều rút lui, Trình Trường Bạch cũng ra lệnh thu binh.
Ba lộ quân của Vu Qua chậm rãi tụ họp lại.
Bên phía Vô Cực Môn, ba lộ quân cũng từ từ tập hợp, sẵn sàng cho những diễn biến tiếp theo.