Chương 1414 Không vội
Kim Kình cuối cùng vẫn không thể trở thành Đạo Tiên siêu phẩm, hơn nữa Dư Sĩ Khải còn nắm trong tay Băng Thiên Ấn.
Đối mặt với hai đối thủ mạnh, nàng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Tuy nhiên, Kim Kình vẫn không lùi bước, tả xung hữu đột như một người đang quyết chiến liều mạng.
Dư Sĩ Khải và Trình Trường Bạch nhìn thấy cảnh này không sợ hãi mà ngược lại còn mừng rỡ.
Cả hai phối hợp nhuần nhuyễn, nắm rõ thế thượng phong.
Kim Kình càng chiến đấu điên cuồng, càng mau hao tổn sức lực, khiến họ càng có cơ hội làm nàng trọng thương, thậm chí tiêu diệt nàng.
Trong khi đó, tại vị trí trung quân, Loan Tuyết và Tất Chước đều sẵn sàng ứng cứu nếu cần.
Thấy Kim Kình bị ép vào thế một chọi hai, Loan Tuyết không thể ngồi yên:
- Ta sẽ ra hỗ trợ Kim sư muội, ngươi ở lại trung quân giữ vững.
Nàng nói với Tất Chước.
Loan Tuyết vừa dứt lời, đã lập tức rời khỏi Thận Long Sơn.
Đạo lực từ bốn phương tám hướng tụ lại, biến thành một con Loan Điểu khổng lồ, toàn thân rực cháy ngọn lửa màu xanh.
Loan Tước mang theo sức nóng kinh khủng, xòe cánh bay trên trời, lao về phía Trình Trường Bạch để tấn công.
- Loan sư tỷ, không cần lo cho ta.
- Hai người bọn họ không làm gì được ta đâu.
- Mau chóng hỗ trợ sư tổ!
Kim Kình lớn tiếng, trong khi từng đợt năng lượng Canh Kim tinh thuần từ nội thể dâng trào, khiến nàng cảm giác như có sức mạnh vô hạn.
Càng chiến đấu, nàng càng hăng hái, mong rằng trận chiến này có thể kéo dài lâu hơn.
Loan Tuyết nhìn thấy Kim Kình rơi vào khốn cảnh nhưng vẫn một lòng nghĩ đến những người khác, viền mắt không khỏi đỏ lên.
Nàng đáp lớn:
- Được, sư muội cẩn thận!
Lời vừa dứt, Loan Tước khổng lồ đã vọt lên không trung, bay nhanh về phía tây.
Ở hướng tây, Kiếm Bạch Lâu, Tả Thông và Nhai Sơn đang chật vật chống lại bảy vị Đạo Tiên hàng đầu do Lãnh Duệ và Hầu Khả Chinh dẫn đầu.
Cả hai đều là những kẻ cực kỳ lợi hại, đặc biệt Lãnh Duệ chỉ kém Trình Trường Bạch một chút.
Bảy người họ tấn công dữ dội, khiến Kiếm Bạch Lâu cùng đồng đội không đỡ nổi, liên tục bị ép lui, đội hình tan vỡ.
Chính vì thế, Loan Tuyết không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gấp rút tới tiếp viện.
Với sự xuất hiện của Loan Điểu thanh diễm, thế trận có phần cải thiện nhưng tình thế vẫn rất căng thẳng.
- Hầu huynh, chúng ta không thể giết hết bọn chúng ngay lúc này.
- Hay là trước tiên rút khỏi vòng chiến, hợp lực phá hủy đại trận.
- Khi đó, đại quân có thể tiến công nhanh chóng và chúng ta sẽ thắng thế.
Lãnh Duệ nói với Hầu Khả Chinh trong khi đang giao chiến.
Hầu Khả Chinh liếc nhìn về phía Dư Sĩ Khải trong chốc lát, trong ánh mắt thoáng qua chút do dự, nhưng sau đó rất nhanh gật đầu tán thành:
- Cũng tốt!
Theo lý thuyết, Băng Thiên Ấn là một món Đạo Bảo thuộc hệ Thổ, đứng đầu trong các bảo vật địa giai, rất phù hợp để phá hủy trận pháp và công thành.
Tuy nhiên, để sử dụng Băng Thiên Ấn hiệu quả, họ cần giúp Dư Sĩ Khải hạ gục Kim Kình trước, giải phóng sức mạnh của hắn để dùng Băng Thiên Ấn phá vỡ đại trận.
Tuy vậy, Hầu Khả Chinh và Lãnh Duệ đều thuộc trận doanh Thượng Chương Thiên.
Những trận chiến trước đó, Thượng Chương Thiên đã liên tục thua trận, khiến thanh danh bị tổn hại nặng nề.
Nếu lần này để Dư Sĩ Khải làm chủ tình hình, dù có thắng lợi cuối cùng, họ cũng không được bao nhiêu vinh quang.
Đặc biệt, những năm gần đây, Dư Sĩ Khải thường tỏ ra kiêu ngạo và coi thường những thất bại trước đó, đổ lỗi cho các đệ tử Thượng Chương Thiên vô năng.
Điều này khiến mấy người Lãnh Duệ âm thầm bất mãn, không ngừng kìm nén trong lòng.
Vì vậy, khi Lãnh Duệ đề xuất hợp lực phá trận trước, dù Hầu Khả Chinh cảm thấy điều này có phần mạo hiểm nhưng vẫn đồng ý.
Với sức chiến đấu vượt trội, Lãnh Duệ và Hầu Khả Chinh nhanh chóng thoát khỏi vòng chiến với mấuy người Kiếm Bạch Lâu, nhảy ra ngoài trận địa.
Cả hai đều sở hữu Đạo Bảo là đại đao, Lãnh Duệ cầm thanh đại đao vàng, còn Hầu Khả Chinh sử dụng đại đao đen.
Khi vừa thoát ra khỏi trận, họ đồng loạt thôi thúc đại đao, kích hoạt một dòng đạo hà cuồn cuộn, mang theo sóng lớn ào ạt lao về phía Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận.
Dòng đạo hà cuồn cuộn xuất hiện với một thanh cự đao sắc bén vô cùng, sức mạnh và sát khí hòa quyện vào nhau tạo thành luồng tấn công mãnh liệt.
Tiếng vang lớn "Oanh! Oanh!” “Coong! Coong!” vọng lên, khi từ bên trong mười hai cung điện dưới lòng đất, hai sinh vật thần thoại Bạch Hổ và Thanh Long giết ra, chặn đứng đạo hà cùng cự đao đang tấn công.
Dù vậy, sau pha va chạm, đạo hà bật ngược lại, cự đao bắn ngược lên trời, nhưng Thanh Long và Bạch Hổ cũng bị tan rã, hào quang của chúng biến mất.
Cả địa cung rung chuyển dữ dội, tường thành sụp đổ, đá tảng rơi rớt xuống.
Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận ngày càng suy yếu và rệu rã.
Thấy thế, Lãnh Duệ và Hầu Khả Chinh vui mừng, nhanh chóng thôi thúc Đạo Bảo tấn công vào trận pháp một lần nữa.
- Giết!
Tất Chước, đang ngồi tại trung quân, hét lớn, cố gắng tập trung năng lượng, ngưng tụ ra Thanh Long và Bạch Hổ một lần nữa để đối đầu với đợt tấn công mới.
Âm thanh "Âm ầm ầm!” vang lên, cuộc đối đầu càng thêm kịch liệt.
Sự va chạm lần này mạnh mẽ đến mức khóe miệng Tất Chước cũng bắt đầu rỉ máu.
So với Lãnh Duệ và Hầu Khả Chinh, thực lực của Tất Chước còn chênh lệch quá xa.
Nếu không nhờ sự ngưng tụ của đại trận thành Thanh Long và Bạch Hổ chặn đứng phần lớn sức mạnh của đối phương, có lẽ chỉ một đòn của hai người kia đã đủ khiến Tất Chước bị thương nặng.
Một bên tấn công mạnh mẽ, một bên tử thủ kiên cường.
Trận chiến càng lúc càng khốc liệt.
Tuy nhiên, sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên ngày càng rõ rệt.
Theo thời gian trôi đi, ngoài Kim Kình càng chiến đấu càng hăng, những người còn lại đều bắt đầu thụ thương.
Thập Nhị Địa Cung cũng ngày càng tàn tạ, lung lay, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
…
Tại một nơi nào đó trong Đại Man Hải.
- Chưởng giáo, còn không ra tay sao?
Chu Tuấn lên tiếng hỏi, trong mắt vàng của hắn ánh lên ngọn lửa hừng hực.
- Không cần vội, thời cơ chưa tới.
Tần Tử Lăng đáp lại với vẻ bình thản.
Ngay khi đại chiến vừa khởi đầu, Tần Tử Lăng đã dẫn theo Chu Tuấn và nhóm đệ tử đến Đại Man Hải, âm thầm ẩn nấp.
Hiện giờ, Đại Man Hải đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ Hoàng Cực Đại Thế Giới, với vô số cường giả đang đổ dồn ánh mắt về nơi này.
Nếu là trước kia, nhóm của Chu Tuấn có lẽ phải trốn vào trong Càn Khôn giới mới có thể tránh thoát được ánh mắt của các cường giả ngoài kia.
Nhưng bây giờ, với tu vi Thiên Tiên của Tần Tử Lăng, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể điều khiển thiên địa đại đạo che khuất một khu vực rộng lớn, khiến họ không bị phát hiện, miễn là nhóm của Chu Tuấn không để lộ khí tức quá mạnh.
Nghe Tần Tử Lăng bảo chưa đến lúc, Chu Tuấn cùng những người khác đành phải nén lại tính nóng vội của mình.
Trong khi đó, ở Thận Long Sơn, tại phía đông hải vực, một vị Đạo Tiên thượng phẩm hàng đầu thoát khỏi vòng chiến của Tiêu Thiên và hai người khác, xông thẳng về phía Kim Kình.
Vị Đạo Tiên này vừa xuất hiện, Kim Kình lập tức gặp thêm áp lực khi phải đối phó với cả ba kẻ địch.
- Mẫn Phù, ngươi cùng Trình Trường Bạch phải giữ chặt Kim Kình, không cho nàng thoát!
Dư Sĩ Khải thấy cơ hội liền vui mừng, thúc giục Băng Thiên Ấn ập xuống, đẩy lùi Kim Kình và thoát khỏi vòng chiến.
Ở phía tây, Lãnh Duệ cùng Hầu Khả Chinh đã gần như phá vỡ Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận, khiến trận pháp lảo đảo.
Dư Sĩ Khải tất nhiên không muốn để bọn họ lập công trước.
Tuy nhiên, Kim Kình càng đánh càng hăng, với toàn bộ chiêu thức đều nhắm vào Dư Sĩ Khải một cách quyết liệt.
Dù có Trình Trường Bạch hỗ trợ, Dư Sĩ Khải vẫn khó có thể thoát khỏi cuộc đối đầu này.
Mỗi khi hắn thoát thân, Kim Kình lập tức lao tới ngăn chặn, không để hắn có cơ hội tấn công vào Thập Nhị Địa Cung Huyền Môn Trận.
Sự căng thẳng và sốt ruột dâng lên trong lòng Dư Sĩ Khải, nhưng không thể làm gì hơn.
Bây giờ, khi phe hắn cuối cùng cũng có thêm người đến hỗ trợ, hắn mới có thể thực sự thoát thân.
Ngay khi thoát ra, Dư Sĩ Khải lập tức điều khiển Băng Thiên Ấn, liên tục đập mạnh về phía đại trận.
Tiếng vang "ầm ầm" liên tiếp vang lên, mỗi lần va đập càng làm cho đại trận lung lay thêm.
Kim Kình thấy tình thế nguy cấp, nhanh chóng tung ra Kim Vân Kiếm, hóa thành một con Kim Long lao tới ngăn chặn Băng Thiên Ấn, cố gắng hết sức để chặn đứng sự phá hủy của nó.