Chương 1441 Có tật giật mình
Tần Tử Lăng ung dung nói về việc sau đại kiếp, tựa như việc đạt được Đạo Chủ chi đạo chỉ là chuyện thường ngày, một điều hắn có thể dễ dàng bước vào nếu muốn.
Nếu là trước kia, Nhu Triệu Thiên Tôn hẳn sẽ cho rằng hắn ngông cuồng, tự mãn, không hiểu trời cao đất rộng.
Nhưng giờ đây, nhìn nam nhân bên cạnh, nàng chỉ thấy trong lòng dâng lên sự kính nể và niềm tự hào khó tả.
- Hừm, ngươi trở về giúp ta giải thích rõ ràng với mẫu thân và bốn tỷ muội, còn nữa, ta có vài món đồ, ngươi giúp ta mang về đưa cho các nàng.
Nhu Triệu Thiên Tôn, như một người vợ nhỏ ngoan ngoãn, gật đầu thuận theo, rồi đưa cho Tần Tử Lăng một chiếc nhẫn trữ vật.
Tần Tử Lăng nhận lấy, thần niệm quét qua, phát hiện bên trong có năm viên "Niết Bàn Đan", khiến hắn không khỏi sững sờ.
"Niết Bàn Đan" là loại đan dược có thể giúp người như phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ hỏa diễm, sau khi phá rồi dựng lại có thể đột phá ngộ đạo.
Loại đan này không chỉ khó kiếm về nguyên liệu mà còn vô cùng khó luyện chế.
Toàn bộ Nhu Triệu Thiên, thậm chí cả Hoàng Cực Đại Thế Giới, cũng chỉ có Nhu Triệu Thiên Tôn có khả năng luyện thành.
Năm đó, Tả Thông đã dùng một viên "Niết Bàn Đan" để ngộ đạo, và một viên "Hạo Thiên Thăng Đạo Đan" để tăng trưởng tu vi, giúp hắn bước từ Đạo Tiên thượng phẩm vào hàng ngũ Đạo Tiên hàng đầu.
Ban đầu, Nhu Triệu Thiên Tôn vì nghĩ rằng mình không còn nhiều thời gian, đã quyết định tiêu hao một lượng lớn đạo lực và nguyên liệu quý giá để luyện chế năm viên "Niết Bàn Đan" cho môn hạ đệ tử, mong họ vượt qua đại kiếp.
Tuy nhiên, sau nhiều năm song tu cùng Tần Tử Lăng trong thế giới Xích Hỏa Liên Hoa, thương thế của nàng không chỉ được chữa lành mà Đạo Chủ chi đạo cũng gần như trong tầm tay.
Nghĩ vậy, nàng nhận ra mình không còn món đồ quý giá nào thích hợp để tặng mẫu thân đại nhân và bốn tỷ muội, nên dứt khoát đưa năm viên "Niết Bàn Đan" cho Tần Tử Lăng mang về.
- Với huyết nhục bảo dược Hỗn Độn Thú trong tay và Niết Bàn Đan trợ giúp, mấy người Tiêu Thiến chắc chắn sẽ có đột phá sau đại kiếp.
Tần Tử Lăng nói.
- Hi vọng chúng sẽ có tác dụng.
Nhu Triệu Thiên Tôn đáp, ánh mắt nàng nhìn Tần Tử Lăng có phần phức tạp.
Nàng, một vị Thiên Tôn cao cao tại thượng, chỉ cần tùy tiện nhấc một ngón tay cũng đủ hỗ trợ cả một thế lực lớn mạnh, thế nhưng khi đứng trước nam nhân này, nàng lại cảm thấy những món quý giá trong tay mình như "Niết Bàn Đan" chẳng đáng là gì.
Tần Tử Lăng mỉm cười nói:
- Nương tử à, ngay cả vi phu hiện tại cũng chưa thể luyện chế được Niết Bàn Đan, nó chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.
- Nhưng quan trọng hơn vẫn là tấm lòng, đúng không?
Nghe Tần Tử Lăng nói vậy, Nhu Triệu Thiên Tôn mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, gật đầu:
- Thanh Hạm sẽ đến tiễn ngươi.
- Kỳ thực ngươi chỉ là tự mình căng thẳng, làm điều thừa mà thôi.
- Với thân phận của ngươi, ai dám phỏng đoán ngươi cùng ta có quan hệ?
Tần Tử Lăng cười nói.
- Đi đi!
- Ai có quan hệ cùng ngươi chứ?
- Nói năng không biết chừng mực!
Nhu Triệu Thiên Tôn đỏ mặt tức giận khi nghe Tần Tử Lăng nói năng thô bỉ.
- Này này, nương tử, ngươi không thể ăn no rồi lại không thừa nhận, không chịu trách nhiệm với ta à!
Tần Tử Lăng giả bộ "sốt ruột" trêu chọc.
- Ngươi...
Nhu Triệu Thiên Tôn tức giận vì câu trêu chọc của Tần Tử Lăng, không nhịn được mà giống như một tiểu nữ tử giẫm mạnh lên chân hắn.
- Ha ha!
Tần Tử Lăng đắc ý cười lớn.
Nhìn bộ dạng đắc chí của Tần Tử Lăng, Nhu Triệu Thiên Tôn càng giận, nhấc tay lên định bấm hắn một cái. eb o o k sh o p. v n - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g iá r ẻ
Thấy vậy, Tần Tử Lăng vội nói:
- Nhu Triệu, chú ý hình tượng, Thanh Hạm đến rồi!
Nhu Triệu Thiên Tôn nghe thấy lời nói hốt hoảng của Tần Tử Lăng, trong lòng đắc ý, tay ngọc càng bấm mạnh vào eo của hắn.
Vừa bấm, nàng vừa nói:
- Đến gì mà đến, ta là Thiên Tôn, không mở cửa thì ai dám...
Chưa kịp dứt lời, nàng cảm nhận có điều không ổn, quay đầu lại thì thấy Thanh Hạm đang đứng ở cửa đại điện, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chăm vào tay nàng vẫn còn bấm trên eo Tần Tử Lăng.
- Khụ khụ, Thanh Hạm, sao ngươi lại tiến vào được?
Nhu Triệu Thiên Tôn vội vàng thu tay về, ngồi nghiêm chỉnh hỏi.
Nhưng vừa hỏi xong, nàng lập tức hiểu ra đây là trò quỷ của Tần Tử Lăng.
Trong tình cảnh này, chỉ có hắn, một vị Thiên Tiên, mới có thể lướt qua nàng để thực hiện mấy trò thủ đoạn nhỏ này.
Đương nhiên, cũng vì Nhu Triệu Thiên Tôn quá tin tưởng vào Tần Tử Lăng, một lòng một dạ với hắn, nên mới bị hắn dễ dàng qua mặt như vậy.
Thanh Hạm tất nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại thấy rõ ràng là sư tôn cho phép nàng vào, nhưng bây giờ lại chất vấn nàng.
Cùng với cảnh tượng vừa rồi quá "chấn động", trong đầu nàng bỗng trở nên rối bời, thậm chí có chút hoảng loạn, không biết nên trả lời thế nào.
Nhu Triệu Thiên Tôn nhìn thấy Thanh Hạm tay chân luống cuống, không nhịn được xoay đầu trừng mắt nhìn Tần Tử Lăng, người đang ngồi ngay ngắn với vẻ nghiêm chỉnh, chính nhân quân tử.
Sau đó, nàng lạnh nhạt nói với Thanh Hạm:
- Thanh Hạm, nếu ngươi đã đến, thì thay vi sư tiễn Tần chưởng giáo đi.
- Dạ, sư tôn!
Thanh Hạm đáp, như trút được gánh nặng.
Nói xong, nàng liếc nhìn Tần Tử Lăng.
Chỉ thấy hắn đứng dậy, nghiêm nghị chắp tay hành lễ với Nhu Triệu Thiên Tôn, nói:
- Nhu Triệu Thiên Tôn, vậy tiểu tiên xin cáo lui trước!
Nhu Triệu Thiên Tôn nhìn Tần Tử Lăng, vẻ mặt thì nghiêm nghị nhưng trong mắt lại ẩn chứa một nụ cười tinh nghịch.
Cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa, lườm hắn một cái, rồi nói:
- Được rồi, được rồi, đừng giả bộ nữa.
- Thật sự không cần phải giả bộ sao?
Tần Tử Lăng làm ra vẻ "cẩn trọng từng li từng tí", hỏi với giọng điệu trêu chọc.
Nhu Triệu Thiên Tôn xấu hổ đến mức suýt nữa lại muốn đưa tay bấm hắn thêm lần nữa, nhưng vì có Thanh Hạm ở đây, nàng đành phải lườm hắn một cái nữa rồi nói với vẻ tức giận:
- Đúng rồi, không cần giả bộ nữa, ngươi cứ đắc ý đi!
- Khà khà, trước mặt Thiên Tôn, tiểu sinh nào dám đắc ý đâu.
- Ngươi nói có đúng không, Thanh Hạm?
Tần Tử Lăng trước tiên quay sang Nhu Triệu Thiên Tôn cười làm lành, rồi chuyển ánh mắt sang Thanh Hạm mà hỏi.
Nãy giờ Thanh Hạm chỉ biết đứng ngẩn ngơ, không biết phải phản ứng thế nào.
Thật sự là phong cách của hai người này thay đổi quá nhanh, đặc biệt là sư tôn của nàng, một người luôn uy nghiêm như thế, giờ lại giống như một tiểu thê e ấp.
Điều này khiến nàng không thể nào thích ứng nổi.
- Được rồi, làm sư trượng người ta, ngươi có thể chú ý đến hình tượng một chút được không, nhất là trước mặt Thanh Hạm!
Nhu Triệu Thiên Tôn nhìn Tần Tử Lăng trêu đùa mãi không dứt, vừa tức giận vừa buồn cười.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay ngọc điểm vào trán hắn, trách móc.
- Xin nghe nương tử chỉ dạy!
Tần Tử Lăng lập tức giả bộ "cung kính", đáp lời.
Nhu Triệu Thiên Tôn nhìn hắn, chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào, ấm áp.
Trải qua bao năm dài đằng đẵng, nàng luôn ở vị thế cao cao tại thượng, ai ai cũng kính cẩn, dè dặt với nàng.
Nhưng có ai như Tần Tử Lăng, dám đối xử với nàng không nghiêm chỉnh như thế.
- Sư trượng?
- Nương tử?
Dù Thanh Hạm đã mơ hồ đoán ra một vài điều từ những cử chỉ thân mật của hai người, nhưng khi nghe họ gọi nhau bằng hai từ này, nàng vẫn không tránh khỏi bị chấn động đến mức rối bời, đứng im một lúc lâu mà không thể nói thành lời.