CHƯƠNG 2
Khi băng qua vườn, bản năng của Yusuke mách bảo mình đang bị ai đó nhìn theo. Anh nghĩ bụng, đối phương là ông ta thì chuyện gắn camera cũng không có gì ngạc nhiên. Sau khi tới gần tòa nhà, anh nhanh chóng nhìn khắp xung quanh. Nhưng anh không nhìn thấy vật gì trông giống như camera cả.
“Sao vậy?” Shoko khe khẽ hỏi.
Yusuke lắc đầu. “Không, không có gì.”
Lúc này có nói chuyện máy camera thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Giờ đã không còn đường lui.
“Vào trận thôi! Chuẩn bị tinh thần xong hết rồi chứ?” Junya lên tiếng. Đợi đến khi Yusuke và Shoko đều gật đầu, anh vỗ vai người còn lại. “Takuma, nhờ vào anh cả đó!”
Takuma không đáp lại tiếng nào, quay thân người to lớn vào tường, ngồi chồm hổm xuống. Junya leo lên vai rồi ngồi quàng hai chân qua cổ Takuma. Takuma chống hai tay vào tường, đứng dậy. Có vẻ như cân nặng của Junya không là gì đối với Takuma, đôi chân anh không mảy may run một chút nào.
“Rồi! Tiếp!”
Ngồi trên vai Takuma, Junya lên tiếng. Nghe vậy, Yusuke lại đứng tựa lưng vào Takuma, đan hai tay thật chặt, đặt ngay trước hông.
“Shoko, lên đi!”
Shoko lùi lại. Sau vài bước lấy đà nhẹ nhàng, cô hướng thẳng về phía Yusuke. Tại chỗ cách Yusuke chừng một hai mét, Shoko bỗng dưng biến đâu mất trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, chân cô đã đạp lên tay Yusuke. Yusuke không bỏ lỡ giây phút này, anh dùng hết sức đẩy Shoko lên cao. Shoko bay bổng lên không, lộn nhào một vòng rồi đứng trên vai Junya.
“Thành công rồi!”
Ngay cạnh chỗ Shoko đứng là ban công. Cô thoăn thoắt leo lên như chú khỉ. Yusuke nhìn theo và ném dây thừng lên ngay sau khi thấy Shoko đã vào được ban công.
“Đúng là người giữ quyền tuyển thủ thế giới có khác.”
Junya bước xuống khỏi vai Takuma.
“Phải chi môn thể dục dụng cụ nữ mà có mục ăn trộm thì cô nàng rinh huy chương vàng rồi nhỉ.”
“Phi vụ vẫn chưa hoàn thành đâu.”
Nói xong Yusuke đu người lên dây thừng. Trên sợi dây đã có sẵn các nút thắt để đặt chân nên việc leo cũng không khó mấy.
“Đúng như tụi mình nghĩ, cửa khóa rồi.”
Shoko nói và chỉ tay vào cửa kính được đóng khung nhôm.
“Ờ, biết trước thế nào cũng vậy.”
Yusuke lấy đồ nghề trong túi đeo ngang hông ra. Đầu tiên, anh dùng dao khứa một vòng tròn có đường kính khoảng chừng hai mươi centimet lên kính ở vị trí kế bên khóa cửa. Kế tiếp, anh dán băng keo lên vị trí đã vẽ, dùng búa nhựa gõ vào đó. Bằng cách này, kính chỉ bị vỡ trong phạm vi vòng tròn đã khứa, những mảnh vỡ dính vào băng keo nên hầu như không rớt xuống sàn. Thêm vào đó, phòng bên trong được trải thảm, nên nếu có vài mảnh vỡ nhỏ rớt xuống thì cũng không gây ra tiếng động lớn.
Thận trọng gỡ băng keo xong, Yusuke thò tay qua lỗ hở, gỡ chốt cửa, mở cửa kính, chui qua rèm, đột nhập vào bên trong.
“Xuống mở khóa cổng để hai người bên dưới còn vào được đây!”
Sau khi đột nhập vào phòng tiếp theo sau Yusuke, Shoko mở cửa phòng đi xuống.
Yusuke bật công tắc đèn pin, soi phòng. Trong phòng có một kệ sách làm bằng thép chứa cả núi sách.
Bên cạnh còn có một cái tủ. Khác với phía bên ngoài tòa nhà, trong phòng không có một thứ đồ trang trí gì. Phòng này hoàn toàn chỉ là nơi dùng để chứa tài liệu.
Làm sao mà tìm ra nó trong cái đống này đây.
Yusuke chán nản xuống tinh thần. Anh nghĩ phi vụ này giống như tìm kiếm cây kim từ đống rơm rạ. Mà có khi “đống rơm rạ” không chỉ nằm ở mỗi phòng này.
“Sao rồi?”
Yusuke chợt tỉnh trí khi nghe tiếng gọi từ đằng sau. Anh quay lại thì thấy Junya cúi đầu xuống, trông có vẻ lo lắng. Bên cạnh Junya là Shoko, đằng sau là Takuma.
“Nhìn này!” Yusuke chiếu đèn pin quanh phòng. “Mọi người nghĩ có thể tìm ra nó trong đống này không? Mà lại chỉ trong đêm nay.”
Cả ba người dường như đã hiểu ra ý của Yusuke. Tất cả cùng im lặng, đứng ngây ra một lúc.
“Nhưng cũng phải làm thôi.” Cuối cùng Takuma là người đầu tiên lên tiếng.
“Không tìm ra thì đi đời cả đám.”
Takuma nói bằng một giọng trầm không có chút ngữ điệu. Nhưng câu nói này có sức thuyết phục hơn bất cứ lời thoại giàu cảm xúc nào.
“Ừ. Đành phải làm thôi.” Junya nói.
“Cũng không có cách khác.”
“Tìm thôi!”
Shoko đến gần tủ đựng đồ ở đằng trước. Đó là một cái tủ có hơn mười ngăn kéo để hồ sơ. Khi cô mở ngăn kéo trên cùng thì những người đàn ông còn lại cũng bắt đầu vào cuộc. Takuma và Junya đi về phía kệ sách. Yusuke thì lo tìm kiếm ở bàn làm việc. Chiếc bàn này không làm bằng chất liệu gỗ cao cấp gì mà bằng thép, phục vụ cho mục đích sử dụng là chính. Trên bàn có máy tính và các máy móc liên quan đến nó.
Đúng là chỉ có mỗi cách lao vào tìm kiếm thôi.
Yusuke vừa nghĩ vậy, vừa tìm kiếm. Khi anh vừa mở ngăn kéo trước mặt thì đột nhiên căn phòng sáng lên.
“Trò ăn trộm kết thúc tại đây là được rồi đó!”
Yusuke giật mình, nhìn về phía giọng nói. Đứng ngay cửa là một người đàn ông nhỏ thó. Đầu người này không có lấy một cọng tóc. Thay vào đó, dưới mũi ông ta là một chòm râu trắng. Trên gương mặt gầy guộc là vô số nếp nhăn, đôi mắt nhỏ của ông ta như lặn vào trong các nếp nhăn đó.
“Tránh xa những tài liệu quan trọng của ta ra! Đối với các người thì chúng chỉ là đám giấy lộn, nhưng đối với ta tất cả giấy tờ đó đều là kỷ vật.”
Người đàn ông nhỏ con rút trong túi áo khoác ra một khẩu súng lục. Cả bốn người đều biết rằng người như ông ta thì không chỉ dùng súng để uy hiếp mà có bắn thật cũng không có gì lạ. Đầu tiên, Junya giơ tay lên và tránh ra khỏi kệ sách. Tiếp đến, Takuma cũng hành động tương tự. Cả Yusuke và Shoko cũng làm theo.
“Tốt! Bỏ cuộc là đúng đắn đó. Biết thừa nhận thua cuộc đúng lúc cũng là đức tính quan trọng của những vận động viên như các người đúng không?”
“Ông tính làm gì chúng tôi?” Junya hỏi.
Người đàn ông nhếch mép cười. Các nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta cũng biến dạng theo.
“Hỏi hay lắm! Để ta suy nghĩ xem. Ta có thể tống các cô cậu cho cảnh sát nhưng cách này chẳng thú vị chút nào. Ta cũng không muốn bị đám cảnh sát bất tài tra vấn đủ thứ chuyện. Hay là ta gửi thông tin đến các hiệp hội thể thao nhỉ. Bọn họ mà biết các tuyển thủ mà họ tự hào đang hành động như kẻ trộm cắp thì sẽ phản ứng thế nào đây? Chủ tịch hiệp hội điền kinh chỗ hai cậu Niwa và Hiura cũng khá cao tuổi rồi nên sẽ lên cơn đau tim mất.”
“Ông biết nếu làm vậy thì sẽ ra sao không?” Yusuke nói.
“Khi đó, chúng tôi sẽ bị dồn hỏi lý do tại sao lại lén vào nhà này. Chúng tôi mà nói ra sự thật thì ông cũng gặp rắc rối thôi.”
“Vấn đề là các cậu có dám nói sự thật không?” Người đàn ông nhỏ thó vừa cười vừa nói, “Những thứ các cậu có được nhờ cơ thể đó gắn liền với cuộc đời của các cậu. Ta chắc rằng các cậu không dễ dàng từ bỏ chúng.”
“Không cần chúng tôi nói ra thì trước sau gì chân tướng sự việc cũng bại lộ thôi. Các cơ quan đã bắt đầu hành động rồi.”
“Hình như cô đang nói đến chuyện cậu Ogasawara tự sát hôm trước phải không?” Người đàn ông nhìn về phía Shoko, hơi nhăn mặt. “Cậu ta quá yếu ớt cả về thể xác lẫn tinh thần. Là một phép tính lỗi của ta!”
“Anh ấy bình thường không có lỗi gì cả.”
“Cậu ta là người yếu đuối. Tóm tại, chuyện cậu ta tự sát nằm ngoài dự tính của ta và của các người nữa. Vì chuyện ấy nên các người đã lẻn vào đây đúng không?”
“Chỉ cần ông trả lại dữ liệu thì chúng tôi sẽ rời khỏi.”
Junya bước lên trước một bước nhưng người đàn ông đã chĩa súng vào anh để khống chế.
“Ta đã nói rồi. Tất cả những gì có ở đây đều là kỷ vật của ta. Ta không thể trao nó cho các cậu.”
“Cơ quan điều tra đến cưỡng chế lục soát thì ông tính thế nào?” Yusuke nói.
Người đàn ông gật đầu hai, ba lần. “Đó là điều các cậu đang sợ đúng không?”
“Ông cũng sợ điều đó mà.”
“Ta ư?” Người đàn ông vẫn cầm chặt súng trên tay, tựa vào tường. “Ta khác. Nói đúng hơn là bây giờ thì khác rồi.”
“Khác gì chứ?”
“Ta cảm thấy đã sắp đến thời điểm để công bố thành tựu của mình. Đó cũng là để cho đám người kỳ thị ta mở mắt ra.”
“Ông nghĩ ông sẽ được yên thân khi làm vậy sao?”
“Chắc sẽ bị phê phán ít nhiều. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Bản thân ta chẳng mất mát gì cả. Vì ta đâu có giành được huy chương hay vinh quang gì như các người.”
“Thì ra là vậy.” Junya nhăn mặt, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt thù hận. “Ông đã định như vậy ngay từ đầu. Ông đã tìm thời cơ để phá tanh bành mọi thứ đúng không? Và ông đã lợi dụng chúng tôi để làm việc đó.”
“Sao lại gieo tiếng xấu là ta đã lợi dụng chứ. Các cậu cũng đã có được giấc mơ đẹp đấy thôi. Này! Đừng tự ý cử động nhé, Anjo! Bị cậu tới gần thì có cầm súng trong tay ta cũng bất an đó.”
Người đàn ông nhỏ thó cảnh cáo Takuma vì trong lúc không ai để ý Takuma đã bước lên trước khá nhiều. Có vẻ như anh tính tìm sơ hở để nhào về phía người đàn ông.
“Thôi, nói chuyện vậy đủ rồi. Mời các cậu ra khỏi đây!”
Người đàn ông vung tay cầm súng sang ngang, hất cằm về hướng cửa. Shoko bước ra trước, Takuma bước ra theo. Tiếp đến, Yusuke và Junya cũng lần lượt ra khỏi phòng.
Trước cửa là một hành lang. Từ đó có thể nhìn xuống sảnh tầng một. Trên trần nhà có treo một bộ đèn chùm pha lê khổng lồ. Ngay phía bên phải hành lang là cầu thang đi xuống.
“Đan hai bàn tay lại, đặt ra sau đầu, từ từ đi xuống!”
Người đàn ông ra lệnh, bốn người bước xuống cầu thang. Người đàn ông đi theo sau cùng. Yusuke nhìn khắp sảnh. Có vẻ người đàn ông nhỏ con này mê đồ cổ, các vật dụng xung quanh sực mùi cổ điển. Đồng hồ treo tường là loại đồng hồ quả lắc có chiều dài gần hai mét. Giữa sảnh có cả một lò sưởi đốt củi. Trên tường có treo một số bức tranh trông đầy ẩn ý, được đóng khung. Sảnh này trông khác một trăm tám mươi độ so với phòng sách khi nãy.
“Được rồi. Đứng lại!”
Người đàn ông nói vậy rồi đến gần chiếc bàn giấy có niên đại khá lâu, mở ngăn kéo có gắn tay cầm trang trí, lấy ra từ đó một cuộn băng keo.
“Sakura, dùng cái này quấn tay các bạn cô lại cho ta! Quấn chặt không để lỏng nhé!”
Người đàn ông lăn cuộn băng keo về phía Shoko. Shoko lưỡng lự trong chốc lát nhưng cũng đành bỏ ý định chống đối, nhặt cuộn băng keo lên.
“Vòng hai tay chúng ra sau, cột cổ tay lại. Với Anjo thì cột cả hai cổ chân lại luôn. Ta cũng không muốn làm vậy nhưng không trói chặt cái xe tăng hạng nặng đó thì ta bất an lắm.”
Shoko làm theo chỉ thị của người đàn ông, quấn băng keo quanh cổ tay của các đồng đội. Yusuke nhận ra Shoko cố tình quấn lỏng để họ có thể cử động một chút nhưng băng keo mà quấn nhiều lớp thì rốt cuộc tay họ cũng không nhúc nhích được.
Người đàn ông nhỏ con vừa giám sát vừa cầm điện thoại không dây lên.
“Nửa đêm thế này mà gọi điện ư?” Junya hậm hực nói.
Người đàn ông nhỏ con nhướn mày. “Nửa đêm thế này mới căng thẳng chứ. Các ông các bà ở các hiệp hội mới biết ta không nói đùa. Bắt đầu từ môn cử tạ nhé. Anjo, là nhà cậu đó!”
Như thể đã thuộc lòng số điện thoại, người đàn ông không cần nhìn, dùng một tay nhấn số.
Khi đó, Takuma đang trong trạng thái bị quấn băng keo cả hai tay hai chân, đứng cũng khó khăn, lẩm bẩm. “Tất cả lui xuống một bước đi!”
Yusuke ngơ ngác nhìn Takuma. Takuma lặp lại, sắc mặt không thay đổi. “Lùi xuống!”
Yusuke làm theo. Junya và Shoko cũng vậy. Người đàn ông đang nhấn nút điện thoại nhận ra sự việc, nhìn họ.
“Các người làm gì đó?”
Ngay lúc đó, thân hình to lớn của Takuma quay một vòng, rồi đột nhiên thụp xuống. Anh ngồi chồm hổm, dùng hai tay bị vòng ra sau lưng nhấc mép tấm thảm lên, giật mạnh về phía trước, chân đèn đặt trên tấm thảm đổ xuống, chiếc bàn giấy cũng trượt đi khá xa. Người đàn ông nhỏ con bị mất thăng bằng, ngã ngửa.
Không bỏ qua cơ hội này, Yusuke tông mạnh vào người đàn ông khi ông ta đang cố đứng dậy. Người đàn ông ngã lần nữa. Cùng lúc đó, Junya cũng hành động. Vừa thấy người đàn ông làm rơi súng, anh đá nó bay đi trong chớp mắt. Không những vậy, anh còn tính đá người đàn ông một cước. Nhưng, ngay sau đó, Junya nhăn mặt, khuỵu xuống.
“Junya!”
Yusuke la lên nhưng sau đó chính bản thân anh cũng chịu một chấn động khủng khiếp ngay ở lưng. Người anh tê liệt như thể toàn thân đã bị rút hết sức.
Người đàn ông nhỏ con nhanh chóng đứng dậy.
“Tất cả đứng yên!”
Người đàn ông la lên. Trong tay ông ta nắm chặt một chiếc máy nhỏ màu đen. Yusuke có ký ức về nó. Là dùi cui điện, thứ làm tê liệt đối phương bằng cách gây sốc điện. Người đàn ông đã giấu nó trong túi áo khoác.
“Lơ là một chút là không xong nhỉ. Các người dù gì cũng không phải người bình thường. Trói chân Anjo lại là đúng lắm.”
Takuma ngã xuống trong tư thế tay nắm thảm. Không đứng lên nổi, anh nhìn người đàn ông nhỏ con bằng ánh mắt thù hận.
Người đàn ông giơ tay lên như thể muốn lau miệng, nhưng ông ta lại với lấy đồ chặn giấy bằng đồng hình con chim trên bàn, đập đầu Junya khi anh đang đứng dậy. Junya rên lên một tiếng và ngã xuống lần nữa. Tiếp theo người đàn ông cũng đập một phát vào vai Yusuke. Quá đau đớn, Yusuke không rên nổi một tiếng nào.
Nhưng ngay lúc đó…
“Bỏ vũ khí xuống!”
Một giọng nói đanh thép vang lên. Shoko đứng đó, cầm súng bằng hai tay.
Người đàn ông thoáng chút căng thẳng nhưng mau chóng lấy lại nụ cười ranh ma.
“Cái đó không phải đồ chơi đâu cô gái. Nào, trả lại ta đi!”
“Ông không nghe tôi nói à. Quăng vũ khí đi!”
Shoko điên cuồng la lên. Người đàn ông chỉ quăng mỗi đồ chặn giấy. Tay phải vẫn cầm dùi cui điện, tay trái thì đưa ra phía trước, ông ta tiến về phía Shoko.
“Cô chưa bắn súng lần nào đúng không? Tư thế cô thế kia thì đạn bay chỗ nào cũng không biết đâu. Không may sẽ bắn trúng bạn cô đó.”
“Đừng lại đây! Ông mà lại gần nữa là tôi bắn đó!”
Tay cầm súng của Shoko run lên đến mức Yusuke cũng nhận ra. Trông cô không giống người có thể bóp cò chút nào. Người đàn ông cũng nhận ra điều đó nên đã tiến đến gần hơn nữa.
“Ngoan ngoãn đưa lại súng cho ta nào!”
Tay người đàn ông đã vươn ra ngay trước súng. Shoko không bắn được. Toàn thân cô cứng đơ ra.
“Đừng đưa hắn!”
Takuma la lên. Khi người đàn ông quay qua nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm tức thì Yusuke đứng dậy, xoạc thẳng vào chân ông ta. Người đàn ông ngã xuống sàn, làm rớt dùi cui điện. Khi ông ta đang tính nhặt thì Yusuke đá một phát từ dưới lên. Bàn chân anh trúng thẳng vào cằm người đàn ông. Ông ta ngã ngửa, miệng chảy máu.
“Khốn nạn!”
Người đàn ông xông tới chỗ Shoko, mặt hầm hầm.
“Đừng lại gần!”
“Đưa súng đây!”
Khi người đàn ông cố cướp lại súng thì một tiếng súng vang lên chát chúa. Thân thể ông ta bật lên như nhảy rồi ngã gục xuống sàn. Vai ông ta chảy máu. Viên đạn đã bay trúng chỗ đó. Shoko run rẩy hơn cả lúc nãy.
Người đàn ông đưa tay chặn máu trên vai, đứng dậy. Mặt đầy phẫn nộ, ông ta lại lao đến chỗ Shoko. Shoko nhắm mắt, bóp cò lần nữa. Miệng súng tóe lửa, cơ thể người đàn ông bay thẳng về phía sau. Đầu đạn đã ghim thẳng vào ngực ông ta.
Người đàn ông co giật một lát rồi hoàn toàn không cử động nữa.
Sự yên tĩnh bao trùm khắp không gian trong vài giây. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng thở không đều nhịp. Yusuke không rõ đó là tiếng thở của ai. Cũng có khả năng là tiếng thở của chính anh.
“Ha… hà… hà…”
Sau khi nhận ra mình đã làm gì, Shoko buông súng, ngồi bệt xuống tại chỗ. Mặt cô trắng bệch ra như thạch cao.
“Shoko, gỡ băng keo ra giùm đi!” Takuma nhỏ nhẹ nói.
“Shoko, nhanh lên!”
Shoko từ từ quay qua, người vẫn run rẩy từng chặp. Cô khập khiễng đứng dậy như con búp bê lên dây cót. Đầu gối cô run bần bật, đi lại trông rất khó khăn.
Ngón tay cô cử động không tốt nên mất khá nhiều thời gian để gỡ băng keo cho Takuma. Sau khi gỡ xong, Shoko ngồi bệt xuống, bất động như thể đã sức cùng lực kiệt. Takuma đành gỡ băng keo cho cả Yusuke và Junya.
Đến lúc này thì Junya tỉnh lại.
“Đã có chuyện gì vậy?”
Không ai trả lời câu hỏi này nhưng khi nhìn thấy người đàn ông nhỏ con nằm đó và dáng vẻ Shoko thì anh hiểu hết chuyện gì đã xảy ra. Anh không hỏi thêm gì nữa.
“Tạm thời,” Yusuke lên tiếng. “Tạm thời chúng ta lo làm chuyện cần làm đã. Thi thể ông ta thì tính sau.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Takuma đồng ý. “Chúng ta cần hoàn thành cho xong mục đích đến đây đã.”
“Nào! Quay lại tầng hai thôi!”
Junya lên cầu thang trước. Có vẻ như chỗ bị đập khi nãy vẫn còn đau, anh vừa ấn vào sau ót vừa xoay cổ. Takuma đi theo sau Junya.
Yusuke quay qua nhìn Shoko. Cô vẫn đang ngồi bệt dưới sàn, tâm trí chưa hồi lại.
“Đi thôi!”
Yusuke đưa tay về phía Shoko. Shoko nhìn chằm chằm vào tay anh. Một hồi sau cô mới nắm lấy. Cô đứng dậy liêu xiêu không chút sức lực như một bệnh nhân đang phát sốt.
“Em… đã giết người…”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều. Đó là việc bất đắc dĩ thôi.”
Yusuke kéo tay Shoko, bước lên cầu thang.
Sau đó bốn người đã tìm kiếm liên tục trong khoảng hai tiếng. Nhưng thật sự thì bản thân họ cũng không rõ họ đang tìm gì. Vì mục tiêu của họ là thông tin, là thứ không rõ hình hài. Họ không biết thông tin đó được ghi chép lại trong giấy tờ hay được lưu trong đĩa mềm.
“Nghỉ một chút thôi. Đau đầu quá.”
Junya nãy giờ ngồi bệt xuống sàn, lục tung từng ngăn kéo một. Anh đứng lên, xoay cổ như để kéo giãn cơ vai. “Takuma, nghỉ chút thôi!”
“Không có thời gian đâu.”
Vừa lật từng trang trong tệp hồ sơ, Takuma vừa nói, giọng hơi gay gắt. Kệ sách trước mặt anh có chứa mấy chục tệp hồ sơ.
Junya thở dài nhìn Yusuke.
“Đằng đó sao rồi? Có tìm thấy thứ gì liên quan không?”
Yusuke đang tìm kiếm ở gần bàn làm việc. Anh ngồi xuống ghế, uể oải lắc đầu.
“Không thấy gì cả. Tôi đã kiểm tra cả nội dung của các đĩa mềm nhưng toàn những thứ không liên quan.”
“Vậy à…”
Junya đứng khoanh tay, nhìn lên trần nhà. Trong khoảng không yên tĩnh lúc này chỉ nghe mỗi tiếng lật hồ sơ của Takuma.
“Hai tiếng rồi mà chỉ mới tìm được một phần tư chỗ này. Để tìm hết đống còn lại thì chắc chắn phải đến sáng. Trời sáng thì không chừng sẽ có người đến.”
“Mình giấu thi thể trước vậy?” Yusuke đề xuất. “Giấu xong thì mình có thể từ từ tìm kiếm. Khoảng hai ngày thì chắc sẽ tìm ra thôi.”
“Không chắc chuyện sẽ suôn sẻ vậy đâu. Không chừng việc hắn mất tích sẽ bị làm ầm lên.”
“… Cũng phải.”
Yusuke im lặng. Ngoài việc tìm ra thứ cần tìm thì không còn cách nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Nhưng nhìn đống tài liệu khổng lồ, anh cảm thấy điều đó thật vô vọng.
“Xin lỗi mọi người. Cũng tại tôi…”
Shoko thều thào nói. Cô cũng giúp Takuma kiểm tra đống hồ sơ nhưng do không tập trung nổi nên tốc độ tìm kiếm chậm hơn Takuma rất nhiều.
“Đừng bận tâm.” Yusuke nói. “Hắn chết thì mình mới có thể yên tâm tìm kiếm như thế này chứ. Shoko không có lỗi gì cả.”
“Yusuke nói đúng.” Takuma vừa nhìn tập hồ sơ vừa nói.
Nhờ vậy mà Shoko có vẻ yên tâm một chút, cô nói. “Cảm ơn.”
Sau đó, lại một khoảng im lặng bao trùm lên bốn người.
“Có cách rồi.”
Ba người còn lại ngẩng đầu lên khi nghe tiếng Junya.
“Anh nghĩ ra cách gì hả?” Yusuke hỏi.
“Đến nước này rồi thì được ăn cả, ngã về không vậy.”
“Nghĩa là sao?” Yusuke hỏi.
Junya dang rộng hai tay ra. “Đốt hết cái nhà này cho xong. Làm vậy thì toàn bộ đống tài liệu này cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
“Phóng hỏa ư?” Yusuke bất giác mở to mắt.
“Tôi biết phóng hỏa không phải là chuyện chơi. Và mình cũng cần phải đốt sạch sành sanh. Theo tôi đoán thì những biệt thự như thế này thường sẽ trữ sẵn một hai thùng dầu hỏa trong kho. Mình sẽ tưới dầu rồi châm lửa. Như vậy thi thể cũng sẽ cháy rụi luôn.”
“Được đó.” Có vẻ ưng ý với đề xuất của Junya, Takuma quăng tập hồ sơ qua một bên. “Đốt rụi thi thể rồi thì cũng không ai biết là hắn đã bị giết.”
“Xin lỗi làm cậu mất hứng nhưng điều đó không thành đâu. Vì cho dù có cháy đen thế nào, chỉ cần qua giám định pháp y bây giờ thì đều có thể tìm ra nguyên nhân chết một cách dễ dàng. Nhưng không cần quá thất vọng. Ta có thể cho cảnh sát thấy đây là tác phẩm của bọn trộm. Khi rời khỏi đây ta sẽ đem theo những đồ đáng giá.”
“Liệu có ổn không?” Yusuke hình dung ra cách thức mọi việc sẽ diễn ra rồi lên tiếng một cách bất an.
“Không có thời gian để suy tính ổn hay không đâu. Cậu có cách nào khác không?”
Yusuke không trả lời được câu hỏi đó. Anh lắc đầu.
“Shoko thì sao?”
Shoko nhìn thẳng Junya, trả lời. “Tùy anh quyết định.”
“Nhất trí rồi nhé.” Junya vỗ tay. “Bắt đầu thôi.”
Đúng như suy đoán của Junya, trong kho dưới tầng hầm có chứa khoảng năm mươi lít dầu hỏa. Takuma và Yusuke chia ra tưới quanh tòa nhà. Sau đó hai người đem dầu vào chỗ xác chết và phòng làm việc, tưới thật nhiều tại đây.
“Hôi quá.”
Shoko vừa gỡ tranh ra khỏi khung vừa nói. Sau khi quan sát một hồi thì cả bốn người nhất trí tranh là thứ đáng giá nhất. Ngoài ra, so với những món đồ cổ khác, nó không cồng kềnh bằng. Junya lục quanh nhà, thu thập tiền mặt nhưng cũng chỉ được khoảng vài trăm ngàn yên.
Sau đó, anh lái chiếc xe Pajero giấu trong khu rừng gần đó đến, chất tranh và tiền lên xe. Cũng may ngôi biệt thự này nằm trong khu vực ít người đến vào thời điểm này nên khó có khả năng họ bị ai đó nhìn thấy. Hơn nữa, các biệt thự tại đây lại nằm cách nhau khá xa. Ngôi biệt thự gần nhất cách đây cũng mấy chục mét. Giữa hai ngôi biệt thự lại có trồng cây cối. Yusuke lo lắng lửa có thể bén sang cây nhưng lúc này anh đành phải nghĩ là không còn cách nào khác.
Shoko và Takuma ngồi ở ghế sau. Yusuke lo việc lái xe.
“Tôi đi châm lửa đây.” Cầm bật lửa trên tay, Junya nói.
“Khoan đã! Để tôi!” Shoko xuống xe. “Việc này nguy hiểm nên để tôi.”
“Chính vì nguy hiểm nên để tôi chứ.”
“Không! Tôi muốn làm. Vì tôi là người đã làm phiền mọi người đến nông nỗi này. Làm ơn để tôi làm!”
Junya bối rối nhìn Yusuke. Nhưng, người lên tiếng là Takuma.
“Để cô ấy làm đi!”
Lời nói này đã giúp Junya đưa ra quyết định. Anh trao bật lửa cho Shoko.
“Cẩn thận đó!”
“Tôi biết rồi.”
Shoko bật lửa thử một lần. Sau đó cô cầm nó đi về phía trong tòa biệt thự. Yusuke đặt tay lên bánh lái, giữ tư thế có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Anh cố nuốt nước miếng nhưng cổ họng khô không khốc.
Ba người cảm giác như một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua. Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Junya lẩm bẩm, “Sao lâu quá vậy!”
Cùng lúc đó, cửa sổ ngôi biệt thự đột nhiên sáng lên. Cùng với tiếng lửa bùng, ánh sáng lan khắp ngôi nhà. Ngay sau đó, khói nhanh chóng bốc ra qua các khe hở ở cửa sổ.
“Shoko!”
Yusuke bất giác la lên. Khi đó, Shoko chạy ra từ cổng. Takuma mở cửa sau của xe ra. Shoko nhảy vào xe. Cùng lúc đó Yusuke nhấn ga.
“Ổn rồi.”
Shoko nói vậy rồi trả chiếc bật lửa cho Junya. Mặt mày cô tái mét.
Yusuke tăng tốc độ xe. Đang nửa đêm và con đường này lại là đường núi nhưng anh cứ không ngừng tăng thêm lực nhấn ga. Yusuke vừa nhìn cảnh ngôi biệt thự bắt đầu cháy qua kính chiếu hậu vừa dùng hết sức bẻ bánh lái.