CHƯƠNG 19
Tại ký túc xá đội điền kinh công ty Công nghiệp Hóa chất Katsura, tất cả mọi người ăn sáng và ăn trưa vào giờ quy định nhưng bữa tối thì có thể ăn lúc nào tùy thích trong khung giờ từ sáu đến tám giờ tối. Còn nếu muốn ăn bên ngoài thì chỉ cần báo lại với nhà ăn là được. Tuy nhiên, nếu không có chuyện gì quá đặc biệt thì các vận động viên cũng sẽ không tự ý ăn bên ngoài. Tại đây, thực đơn của bữa ăn được lựa chọn rất kỹ để phù hợp với tình hình sức khỏe và đặc trưng của từng vận động viên. Việc ăn uống vô kế hoạch làm hỏng thể trạng đã dày công rèn luyện là điều mà bản thân vận động viên sợ nhất.
Niwa Junya xuống nhà ăn lúc sáu giờ rưỡi. Từ hồi đi đi lại lại giữa nơi đây và căn hộ ở Koenji, anh thường xuyên ăn tối ở đây xong rồi mới về. Vừa dùng bữa vừa xem lại quá trình luyện tập suốt một ngày, từ đó tìm ra điểm còn thiếu sót và những vấn đề, đã trở thành thói quen của anh.
Tại nhà ăn, hầu như tất cả các vận động viên đều đang dùng bữa. Có người đã ngừng ăn và đang đọc báo thể thao tại bàn bên cạnh.
Junya tìm Nakahara Yumiko. Đó là vận động viên chạy cự ly ngắn mà anh hiện đang tập trung huấn luyện. Cô đang duy trì việc luyện tập với trọng tâm là đẩy mạnh lực cơ bắp. Bữa ăn của cô cũng theo khẩu phần đặc biệt.
Nhưng Junya không thấy Yumiko ở đó. Anh ngồi xuống một ghế trống đợi cô tới. Có lẽ cô tắm và sửa soạn gì đó nên đến trễ. Dạo này, các nữ vận động viên dành thời gian chăm sóc da còn nhiều hơn những cô gái bình thường. Ngày xưa người ta hay nói các vận động viên nữ sẽ không thể đạt thành tích cao được nếu cứ dành thời gian cho những chuyện đó, nhưng thời nay đã khác.
Junya với tay lấy tờ báo để ngay bên cạnh. Theo thói quen, anh mở từ trang có mảng xã hội trước. Ngay lập tức, tiêu đề Sát nhân giết người liên hoàn là một cô gái dáng cao? đập vào mắt anh. Nội dung toàn về những điều anh đã biết. Bên cạnh bài viết còn có hình minh họa trang phục của hung thủ.
Junya nghĩ cô ta không thể nào đến đây được. Anh đoán trước khi đến được đây thì con quái vật đó sẽ nhắm vào Shoko và Yusuke. Sau đó, cho dù cô ta lợi hại thế nào đi nữa thì giữa chừng cũng sẽ bị cảnh sát tóm. Lý tưởng nhất là cô ta bị bắn chết, nhưng anh không dám mơ đến mức đó. Tóm lại, anh chỉ không muốn tính mạng mình bị đe dọa mãi.
Junya đã dọn đến ký túc xá này vào sáng sớm nay. Theo kế hoạch, anh sẽ phải ở phòng ba người nhưng may sao có phòng trống. Phòng này dành cho hai người nhưng tạm thời anh có thể sử dụng một mình. Nếu nghĩ thoáng ra thì chỗ này còn thoải mái hơn căn hộ ở Koenji.
Anh tính ở lại đây thêm một thời gian kể cả sau khi sự việc đã ổn. Thậm chí anh còn có ý nghĩ nếu như chuyện với Sendo không bị lộ thì anh sẽ dành cả cuộc đời còn lại cho nghề huấn luyện để đền đáp may mắn.
“Cảm ơn cô!”
“Cảm ơn cô!”
Các vận động viên dùng bữa xong lần lượt đứng lên dọn dẹp chén dĩa của mình. Nhà ăn không còn lại bao nhiêu người.
“Niwa, con không ăn à?” Cô đầu bếp lên tiếng hỏi từ sau quầy nhà ăn.
“Con đang đợi Yumiko, cô ấy đã ăn rồi hả cô?”
“Yumi? Vẫn chưa.”
“Cô có nghe cô ấy nói là ra ngoài ăn không?”
“Không.”
Junya đứng lên, ra khỏi nhà ăn. Tại phòng nghỉ giải lao có bốn nữ vận động viên đang xem TV. Anh hỏi các cô ấy có biết Yumiko ở đâu không nhưng không ai biết.
“Nói mới nhớ, không hề thấy cô ấy từ lúc ra khỏi sân tập.”
Nói xong, các cô gái nhìn nhau lo lắng.
Trong số đó có bạn cùng phòng của Yumiko nên Junya đã nhờ cô ấy về phòng tìm. Vì mọi người nghĩ cũng có khả năng Yumiko không khỏe nên đã ngủ trước. Nhưng vài phút sau, người bạn cùng phòng quay lại và báo là Yumiko không có trong phòng.
Thấy lồng ngực hơi nhói, Junya tìm kiếm khắp ký túc xá. Anh tới cả phòng tập và phòng massage nhưng không thấy bóng dáng Yumiko đâu cả.
Junya thấy lạ quá. Trước giờ chưa có chuyện này bao giờ. Anh cũng đã căn dặn cô ấy là nhất định phải báo lại với ai đó trước khi ra ngoài.
Anh định báo với huấn luyện viên trưởng để mọi người chia nhau ra tìm kiếm nhưng rồi lại dẹp bỏ ý định đó ngay. Cũng có thể cô ấy chỉ ra ngoài một chút thôi. Nếu làm lớn chuyện lên thì sau đó Yumiko sẽ cảm thấy phải chịu trách nhiệm. Cô ấy không phải người mạnh mẽ mà là kiểu người chỉ cần có một vấn đề về tâm lý là sẽ ảnh hưởng ngay đến thành tích.
Rồi anh nghĩ không chừng cô ấy còn ở sân tập. Hôm nay anh đã khá xét nét về cách xuất phát của cô ấy. Có thể vì vậy mà cô ấy đã ở lại luyện tập một mình.
Junya ra bãi đậu xe, lên xe của mình, chạy về phía sân tập.
Chẳng bao lâu sau anh nhìn thấy sân tập ở phía tay trái. Sân này không gắn đèn để thi đấu ban đêm và gần đó cũng không có tòa nhà nào nên sau khi mặt trời lặn thì gần như tối đen. Junya giảm tốc độ xe, căng mắt ra nhìn. Trong sân có vẻ không có bóng người.
Anh đậu xe ở nhà xe, xuống xe và nhìn thử xung quanh. Không có vẻ gì là Nakahara Yumiko đã đến đây.
Khi Junya tính lên xe để đến chỗ khác tìm thì sau lưng có tiếng động lớn. Anh quay lại nhìn thì thấy cửa nhà kho đã mở ra.
“Yumiko hả?”
Anh gọi nhưng không có tiếng trả lời. Junya từ từ tiến lại nhà kho. Cửa vẫn mở nhưng trong phòng không bật đèn.
“Em có nghe thấy không?”
Anh đứng ở cửa gọi lại lần nữa nhưng không có tiếng trả lời. Junya bật công tắc trên tường, bóng đèn huỳnh quang sáng lên, trong phòng tràn ngập ánh sáng trắng.
Nakahara Yumiko đang nằm trên nệm nhảy cao. Tay chân cô bị quấn băng keo, miệng cũng bị bịt kín. Junya thấy cô nhắm mắt và có vẻ đã bất tỉnh.
“Yumiko!”
Junya la lên, chạy lại gần nhưng ngay trước khi chạm được vào cô thì anh nghe có tiếng thở nhè nhẹ ngay trên đầu mình. Ngay lúc ấy, một bóng người đen, to lớn nhảy xuống khỏi tủ đựng đồ.
Junya nhảy về sau, thoát trong gang tấc.
Đối phương sau khi tiếp đất thì vươn cánh tay to dài về phía anh. Ngón tay người này đã nắm được ngực áo thể thao của Junya. Anh cố gắng hết sức hất tay người này ra và lùi về sau. Đối phương ngước nhìn anh trong tư thế bò bằng hai tay và đầu gối.
Là nó ư? Junya nín thở. Trước mặt anh là một người phụ nữ có nước da ngăm, đôi mắt sắc như mắt loài báo, gương mặt sắc sảo có nét hoang dã và thân người cao với cơ bắp cuồn cuộn chắc nịch. Kẻ địch này thật đẹp, ý nghĩ ấy thoáng xuất hiện trong đầu anh.
Cô gái da ngăm có vẻ sắp sửa nhào đến Junya lần nữa. Anh điên cuồng ném hết đồ trong tủ bên cạnh vào người đối phương, nào là bàn đạp xuất phát, nào là búa để đóng cố định bàn đạp. Cô gái đưa tay gạt hết những thứ đó một cách dễ dàng nhưng có vẻ đất bám trên bàn đạp xuất phát đã bay vào mắt cô ta. Cô ta nhăn mặt lấy tay phải day mí mắt. Junya không bỏ lỡ thời cơ này. Anh đẩy cả tủ đồ về phía cô gái. Cô gái bị tủ đồ đè lên. Junya còn gạt để những cây lao dùng trong môn ném lao dựng trên tường lên đó rồi chạy ra ngoài.
Junya chạy đến chỗ xe, mở cửa bước vào trong. Ngay lúc đó, cô gái đã xuất hiện ở ngay cửa ra vào nhà kho. Anh khởi động xe, bật đèn trước. Cô gái đang kẹp cái gì đó ở bên nách trái, tay phải cô ta cũng đang cầm vật gì. Trước khi nhận ra đó là những cây lao mà mình gạt đổ lúc nãy, anh đã lùi xe và cố gắng hết sức bẻ bánh lái đổi phương hướng. Ngay sau đó cử động tay phải của cô gái đập vào mắt anh.
Có tiếng va đập mạnh vang lên. Junya nhìn sang ghế kế bên thì thấy cây lao đã xuyên qua cửa sổ. Mũi lao đã lọt vào bên trong xe độ mười centimet.
Mũi lao sắc bén đó làm Junya thót tim.
Junya vừa run rẩy vừa miệt mài lái xe đi. Khi sắp ra khỏi bãi đậu xe thì cây lao dính trên xe vướng vào cửa. Anh lùi xe lại rồi tông mạnh về phía trước. Tiếng kim loại cọ xát vào nhau nghe thật ghê rợn. Lao gãy ngang, rơi xuống.
Nhưng ngay sau đó lại có tiếng thứ gì đập mạnh vào xe. Khi anh vừa nhận ra đó là tiếng vỡ của cái gì đó sau lưng thì kính xe ngay trước mắt anh đã nứt toác. Cây lao cô gái đã phóng xuyên qua cửa kính sau xe, bay qua phía trên ghế phụ, đâm vào cửa kính đằng trước. Junya nhìn cây lao màu bạc ngay sát bên mặt mình mà cảm giác như có tiếng máu nhỏ xuống từ mặt.
Vì quá sợ hãi, tay chân anh tê cứng. Dẫu vậy, Junya vẫn cố hết sức lái xe ra khỏi đây. Khi đó anh nhận ra động cơ đã tắt. Anh vội vàng xoay khóa xe nhưng chỉ nghe tiếng máy đề. Anh nhìn lại phía sau thấy cô gái cầm theo cây lao thứ ba chạy đến. Anh biết cô ta chạy lấy đà và chắc chắn sẽ phóng cây lao đó tới.
Giờ có lẽ không còn đủ thời gian để nổ máy xe nữa, Junya mở cửa nhảy ra khỏi xe. Chỉ mấy giây sau, cô gái đã phóng cây lao tới. Giống như cây lao hồi nãy, cây này xuyên qua cửa sau xe, đâm vào màn hình điều khiển trước tay lái. Cho dù đó là cự ly gần nhưng độ chính xác quá đáng sợ. Nếu Junya không lao ra ngoài thì chắc chắn nó đã đâm vào anh.
Mặt Junya trắng bệch. Anh nhìn cô gái. Cô ta đang chạy tới bằng một tốc độ kinh khủng.
Junya lao đầu chạy. Giờ thì chạy là biện pháp duy nhất để kéo dài sinh mạng. Anh đã mất hết sức lực chiến đấu. Đó không phải là người mà là quái vật.
Anh dốc hết sức chạy về phía con đường thẳng hướng tới ký túc xá. Từ sau kỳ thi tuyển thủ giành quyền thi đấu châu Á lần cuối cùng khi còn là vận động viên, anh đã không còn chạy hết sức thế này nữa. Và thật kỳ lạ, dù đang trong tình cảnh ngặt nghèo này nhưng trong đầu anh lại thoáng hiện lên chuyện thời ấy.
Thế mạnh của anh là chạy cự ly 400 mét. Nói đến chạy cự ly ngắn thì chạy 100 mét là nổi bật nhất nhưng thể lực của người châu Á không thể nào đọ lại các vận động viên khác trên thế giới. Vì vậy, khả năng còn lại là so tài ở bộ môn chạy 400 mét dư dả hơn về thời gian.
Dẫu vậy, vào thời sinh viên anh cũng không thể nào giành giải nhất toàn quốc được. Có hai vận động viên khác rất mạnh. Nếu không thắng được họ thì anh không thể nào ra đấu trường quốc tế.
Lúc đó, anh đã gặp Sendo Korenori.
Người đàn ông đó đã khéo léo đưa Junya vào thế giới tà đạo. Lúc bấy giờ Junya cảm giác như mình đã gặp gỡ một nhân vật biết dùng phép thuật.
“Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Chỉ cần tin tôi và không cần lo lắng gì cả.”
Sendo lúc thì hiền lành, lúc thì gây áp lực. Cứ như thể ông ta đọc thấu từng dao động trong tim Junya.
Sau khi làm theo lời người đàn ông đó, mơ ước lâu năm của anh đã thành hiện thực. Anh lập được kỷ lục mới, trở thành tuyển thủ đại diện Nhật Bản, giành quyền tham gia đấu trường thế giới… Nhờ vậy mà anh đã có được danh tiếng và cuộc sống ổn định.
Nhưng rốt cuộc mình đã chạy vì điều gì, Junya nghĩ. Chạy để thử sức mình? Nhưng liệu có thể gọi là sức mình hay không? Vậy là để thắng? Nhưng để thắng ai? Mình chưa từng chiến thắng. Mà không, phải nói là đến chạy cũng chưa từng.
Junya nghe có tiếng gió rít.
Anh tránh qua bên trái theo trực giác. Ngay sau đó, ngay sát bên phải anh có mũi lao phóng tới. Mũi lao không cắm thẳng xuống đường mà rạch qua bề mặt đường nhựa kèm theo tiếng két, rồi trượt đi như trượt tuyết.
Chân anh tê cứng. Dẫu vậy anh vẫn phải chạy. Thể lực của anh đã sắp cạn. Tốc độ ngày càng giảm. Anh thấy phổi đau và khó thở.
Vừa thở hổn hển, Junya vừa nhìn lại đằng sau. Anh thấy tuyệt vọng. Quái vật to lớn ngăm đen đó đã đuổi đến sát lưng anh. Nó cầm theo cây lao và không tỏ chút gì mệt mỏi. Cơ bắp nó cuồn cuộn sức sống.
Junya cố hết sức di chuyển chân. Nhưng anh không tiến về phía trước được nữa. Anh muốn hét lên cầu cứu nhưng chỉ thở thôi cũng đã quá sức với anh.
Junya dừng lại, không chạy nữa. Anh quay người lại, đối diện thẳng với quái vật đang đến giết mình. Nào, muốn đến thì cứ đến đi.
Cô gái đã đến trước mặt anh ngay sau đó.
Cô gái vung tay phải lên như thể nó đã đạt đủ lực.
Cây lao lóe sáng là hình ảnh cuối cùng còn lại trên võng mạc của Junya.