← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

Nhìn thấy Shoko, trong lòng Yusuke vừa an tâm vừa nghi hoặc. Vì anh đã nghĩ tiếng súng vừa rồi vang lên là khi cô ấy bị bắn.

“Shoko, em không sao chứ?” Anh thốt lên.

“Ừ. Không sao.”

Giọng Shoko khá bình tĩnh. Chất giọng trầm đến mức lạ lẫm.

“Còn nó?” Yusuke hỏi.

Sau khi hít một hơi dài, Shoko nín thở, nhìn Yusuke. Sau đó cô từ từ thở ra, khẽ nhắm mắt và nói.

“Chết rồi.”

“Chết? Do em giết hả?” Yusuke cảm thấy hai má mình giật giật.

Shoko mở mắt ra.

“Đúng vậy. Là em giết!”

“Bằng cách nào? Anh đã nghe tiếng súng mà.”

“Bằng cái này.”

Shoko đưa tay phải ra trước. Vật trên tay cô rõ ràng là một khẩu súng.

“Em… đoạt được cái này trong tay nó?”

Yusuke hoàn toàn không biết gì về các loại súng. Anh vừa hỏi vừa thắc mắc không biết Shoko đã đoạt được súng trong tay con quái vật đó bằng cách nào.

Shoko nhếch môi cười.

“Anh không thấy quen hả? Đây là khẩu súng của Sendo Korenori đó. Đêm hôm ấy, ông ta đã dùng nó để đe dọa chúng ta. Rốt cuộc nó đã trở thành vật lấy mạng ông ta.”

“À!” Yusuke thốt lên. “Là khẩu súng đó ư? Không phải em đã bỏ lại nó trong biệt thự đó sao?”

Đêm đó có quá nhiều việc cần làm nên Yusuke không hề nhớ đến khẩu súng ấy.

“Em đã để nó cạnh thi thể ông ta. Nhưng sau đó em đã lấy lại.”

“Ra là vậy. Nhưng lúc nào chứ?”

“Lúc đi phóng hỏa. Sau khi mọi người tưới dầu và ra bên ngoài thì chỉ có mình em vào lại bên trong.”

“À, phải rồi… là khi đó.”

Đáng lẽ ra Junya là người đi châm lửa. Nhưng Shoko đã nhận đi thay với lý do vì cô đã giết Sendo và gây ra phiền phức cho mọi người.

“Nhưng để làm gì?” Yusuke chau mày nhìn Shoko. “Em nhặt lại khẩu súng làm gì? Lúc đó em đâu có biết chuyện con nhỏ đó sẽ đến báo thù.”

“Chuyện đó thì là… em tự nhiên muốn giữ nó thôi. Vì người bình thường thì đâu có cơ hội giữ súng.”

“Em giữ để phòng vệ ư?”

“Cũng giống vậy. Nhờ vậy mà thoát chết. Nhưng giờ thì không cần dùng đến nó nữa.”

Shoko đưa khẩu súng về phía Yusuke. “Anh sờ thử một chút không?”

Yusuke cầm lấy khẩu súng. Anh cảm giác được cái lạnh của kim loại, hóa ra nó nặng hơn bề ngoài rất nhiều.

“Sao em lại giấu nó đến tận bây giờ?” Vừa nhìn sắc màu đen bóng của khẩu súng, Yusuke vừa hỏi. “Nếu em nói cho mọi người biết em có nó thì cách xử lý cũng sẽ khác rồi.”

“Sẽ khác thế nào? Chẳng phải sẽ khiến mọi người giành giật nhau thôi sao? Súng thì chỉ có một mà lại không biết nó sẽ tấn công ai trước.”

Shoko phản biện với dáng vẻ điềm tĩnh đến mức không thể tin cô vừa mới giết người xong. Yusuke không nghĩ ra lời nào để đáp trả, anh chỉ khẽ thở dài. Có lẽ cô ấy nói đúng.

“Thi thể của nó đâu?” Anh đổi đề tài.

“Dưới sông.” Shoko trả lời. “Cho dù là thứ quái vật như nó cũng không thể thắng nổi súng. Nó đã ngã xuống sông trong đau đớn. Nó lãnh đạn ngay bụng nên không thể nào sống nổi nữa đâu.”

“Vậy à…” Yusuke thở dài. “Giờ ta tính sao?”

“Còn phải xử lý hậu sự nữa.”

“Xử lý hậu sự?”

“Đầu tiên là cái này.”

Nói rồi, cô ấy lại rút ra một khẩu súng nữa. “Trước khi con nhỏ đó rớt xuống sông thì đã làm rơi cái này. Trong này vẫn còn sót lại một viên đạn.”

“Em tính làm gì với nó?”

Nhưng không trả lời câu hỏi của Yusuke, cô nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay.

“Em tính làm gì?” Yusuke lại hỏi lần nữa.

“Yusuke!” Shoko ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Sao?”

“Em xin lỗi!”

Khi Shoko vừa dứt lời, khẩu súng trong tay cô lóe sáng. Yusuke bật ngửa về phía sau mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh bị hất văng ra sau bằng một lực gì đó rất mạnh. Yusuke cố gượng dậy nhưng cơ thể anh không nhúc nhích được, giống như đang bị đè xuống bởi một vật rất nặng. Toàn thân anh cứng đờ một cách khủng khiếp.

Phải mất một lúc anh mới biết được là mình đã bị bắn. Lúc ấy, nhìn lên bầu trời đêm, anh chợt nghĩ nếu ngày mai mưa thì phải mang theo ô khi đến đón Sayoko.

Shoko đến, ngồi xuống bên cạnh anh. “Em xin lỗi!” Cô nói với vẻ mặt đau buồn. “Nhưng chỉ có cách này thôi.”

“Tại sao?” Yusuke hỏi, cố gắng giữ lại chút ý thức đang mờ mịt dần.

“Vì không làm vậy thì cảnh sát sẽ không chịu dừng lại. Khi họ tìm ra thi thể của nó chắc sẽ mang đi giải phẫu. Từ viên đạn, họ sẽ suy luận hung thủ đã bắn nó cũng chính là người giết Sendo. Họ sẽ tiếp tục truy tìm cho đến khi bắt được em. Có lẽ họ sẽ truy ra cả phòng nghiên cứu ở Gaspé và cả những người đã đến đó luyện tập nữa. Nếu vậy thì không được! Em không muốn bị bắt.”

Yusuke cảm thấy bắt đầu từ vùng bụng, cảm giác nóng ran như thiêu đốt lan ra toàn thân. Có lẽ nơi trúng đạn là bụng hoặc ngực. Anh chưa thấy đau đớn, mà dường như cơn tê liệt dữ dội đang kết thành một khối to lớn đè xuống những phần xung quanh. Có lẽ nó sắp chuyển thành một cơn đau đến phát cuồng. Anh vừa không muốn chết, vừa ước giá như có thể tắt thở trước khi cơn đau đó ập đến.

“Vậy à… Vậy nên em mới đưa súng cho anh…”

“Đúng vậy. Em đã cố tình để anh cầm nó. Làm vậy thì cảnh sát sẽ phán đoán anh và đứa con gái kia đã đọ súng với nhau.”

“Em nghĩ ra chuyện này từ khi nào?”

“Từ khi nào nhỉ. Ừm… có lẽ là khi biết đến sự tồn tại của con nhện Tarantula đó. Em đã nghĩ để cứu lấy mình thì chỉ có cách này thôi. Đó là giết nó và đổ tội cho một người trong số các anh. Tốt nhất là sau khi nó đã giết hai người còn lại. Kết quả lại đúng như mong đợi của em.”

“Tại sao?”

“Vì làm vậy thì tất cả những người biết quá khứ của em sẽ biến mất khỏi thế giới này. Nên em đã nghĩ cách để lợi dụng con nhện đó.” Shoko điềm nhiên trả lời.

“Nghĩa là việc Takuma và Junya lần lượt bị giết là chuyện… may mắn với em hả?”

“Đúng vậy!” Shoko thản nhiên thừa nhận. “Nhưng không phải đơn thuần là may mắn thôi đâu. Đáng lẽ hai người đó đã không bị giết.”

“Sao cơ…”

Yusuke mở mắt ra. Ngay lúc đó một cơn đau dữ dội như một luồng điện chạy từ đầu đến chân anh.

“Đầu tiên là Anjo, em đã có mặt tại hiện trường lúc anh ấy quyết đấu với con nhện Tarantula đó. Họ đã ở câu lạc bộ thể thao.”

“Sao cơ?”

“Đêm đó, Anjo đã gọi điện cho em. Anh ấy hỏi em có gọi điện cho anh ấy không. Nghe nói đã có một cuộc điện thoại từ một cô gái không rõ lai lịch gọi đến nhà anh ấy hỏi anh ấy đang ở đâu. Em nghĩ ngay ra rằng nó đã đến. Sau khi cúp máy, em đến câu lạc bộ ngay lập tức. Khi thấy bảo vệ nằm đó, em biết mình đã đoán đúng. Khi lên tầng luyện tập xem thử thì em thấy họ đang đấu với nhau.”

Shoko nói càng lúc càng nhanh. Có lẽ cô bắt đầu hưng phấn.

“Quả là Anjo có khác. Anh ấy đã đoạt được súng từ tay nó. Nó nấp trong bóng tối nhưng Anjo ở thế có lợi hơn nhiều. Em đã lưỡng lự. Không biết nên để con nhện đó giết anh ấy hay để anh ấy giết con nhện đó. Nhưng cuối cùng em đã chọn để anh ấy chết. Nhân viên bảo vệ đã nhìn thấy nó nên cho dù Anjo có giấu thi thể khéo cỡ nào đi nữa, anh ấy cũng không thể tránh bị cảnh sát truy hỏi. Và anh ấy lại là người biết quá khứ của em. Em nghĩ mình phải làm gì đó. Nhìn trong bóng tối, em thấy một thanh tạ rơi gần đó. Đấy là vũ khí mà Anjo đã sử dụng ngay trước đó. Em nhặt nó lên và nấp ngay cạnh lối vào. Vì em nghĩ anh ấy sẽ đến đó để bật đèn. Và đúng như em nghĩ, anh ấy đã đến gần chỗ em. Nhưng anh ấy hoàn toàn không nhận ra em ở đó. Khi anh ấy để tay lên công tắc đèn, em đứng lên, vung ta xuống. Anh ấy nhận ra bóng người nhưng em đã đập đầu anh ấy trước. Anh ấy ngã xuống đó. Xác nhận xong em đã bỏ chạy. Sau khi ra khỏi tòa nhà thì em nghe tiếng súng.”

Yusuke nhìn Shoko, không thể tin vào tai mình. Gương mặt cô đang mờ đi từng chút một.

“Vụ Niwa cũng vậy. Cũng do em tiếp tay.”

“Là… tờ giấy… dán ở cửa?”

“Đúng vậy. Em đã cuống lên khi anh ấy bỏ chạy đến Hachioji. Mà con nhện đó lại đến nhà em trước nữa. Nhưng tình cờ em thoát thân nên đúng là em có số may mắn. Vì vậy, em cần phải tận dụng sự may mắn này. Em đã đến nhà anh Niwa ngay và dán tờ giấy đó lên cửa. Kết quả đúng như em nghĩ.”

“Cả anh… cũng…”

“Đúng vậy!”

Shoko đoán được Yusuke muốn nói gì. “Anh chết như thế này cũng là theo đúng kịch bản của em. Dĩ nhiên nếu anh bị cô ta giết thật và em giết cô ta thì sẽ tốt hơn. Vậy thì anh sẽ không có gì nuối tiếc, em cũng không phải day dứt. Nhưng tại nó định giết em trước nên không còn cách nào khác.”

Gương mặt Shoko từ lúc nào đã trở nên phấn khởi. Giống như thể cô đã thắng trong một trò chơi nào đó. Yusuke cuối cùng cũng nhận ra cô đã hóa điên.

“Lúc nãy em nói em bỗng nhiên muốn nhặt khẩu súng của Sendo cũng là nói dối đó. Thật ra, từ lúc đó em đã nghĩ đến chuyện giết ba người bọn anh. Không, đúng hơn là từ trước đó nữa, em muốn tất cả những người biết chuyện quá khứ của em biến khỏi đời này.”

“Vậy… cả Sendo cũng…”

“Đúng vậy. Em đã bắn ông ta theo phản xạ nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ đó là hành động đã được tính toán sẵn trong đầu. Tâm trí em mách bảo nên giết ông ta đi.”

Em điên rồi, Yusuke định nói vậy nhưng anh không lên tiếng nổi. Ý thức anh mờ dần.

“Yusuke, anh chết rồi hả?”

Anh nghe giọng Shoko thật xa.

“Yusuke! Yusuke! Tội nghiệp anh quá! Xin lỗi! Em xin lỗi anh! Đừng hận em nhé!”

Trong tâm trí Yusuke hiện lên một tấm màn màu xám. Anh nhìn thấy một sinh vật màu trắng đang chuyển động sau tấm màn đó. Đó là Shoko đang biểu diễn trên xà lệch. Cô nhào lộn giữa hai thanh xà trông giống như một yêu tinh.

Yusuke đã gặp cô thông qua chuyện doping. Khi ấy, còn là học sinh cấp ba nhưng Shoko là một cô gái thanh lịch và tràn đầy sự quyến rũ tươi trẻ hơn bất cứ cô gái nào mà anh từng quen. Ngay lập tức, trong đầu Yusuke chỉ nghĩ đến cô. Và cô cũng đã yêu anh.

Thực ra cô là một người đặc biệt trong số những người tham gia thử nghiệm của Sendo. Cô là người nhỏ tuổi nhất trong số họ và lại là người con gái duy nhất. Nhưng sự khác biệt lớn nhất là việc Shoko được gửi gắm cho Sendo không phải ý nguyện của cô mà là mong muốn của mẹ cô.

Mẹ cô cũng từng là vận động viên thể dục dụng cụ nhưng bà đã giải nghệ khi chưa một lần được tắm trong hào quang chiến thắng. Vì vậy, bà đã gửi lại giấc mơ đó cho con gái mình. Khi nghe lời đồn về Sendo, bà nhờ ông ta chỉ đạo cho Shoko. Dĩ nhiên, bà biết rõ Sendo là người thế nào và con gái mình sẽ ra sao. Dẫu vậy, bà vẫn muốn biến Shoko thành một tuyển thủ thành công. Cha cô, người hẳn sẽ phản đối chuyện này, lúc ấy cũng đã qua đời.

Yusuke không rõ chi tiết nhưng thuốc mà Shoko nhận được từ Sendo hình như toàn là thuốc kiểm soát tinh thần. Đó là các loại thuốc chống việc xuống tinh thần, làm quên đi cảm giác sợ hãi, thuốc duy trì sự căng thẳng… Có lẽ Sendo nghĩ để nâng cao khả năng thi đấu của cô thì việc cải tạo tinh thần là con đường nhanh nhất.

Cô đã giành được những thành tích ưu tú và mẹ cô dường như cũng rất hài lòng. Yusuke còn nhớ, cuộc thi đấu nào bà ấy cũng đến cổ vũ. Bà ghét việc Shoko thân thiết với Yusuke. Có lẽ bà nghĩ chuyện đó cản trở cuộc đời thi đấu của cô. Vì vậy Yusuke cố gắng không lại gần Shoko trước mặt bà.

“Mẹ em lúc nào cũng hỏi em đã uống thuốc chưa.”

Shoko từng kể những chuyện nghe thật lạ. Có lẽ cô thường xuyên uống thuốc hỗ trợ tinh thần. Yusuke muốn khuyên cô không nên uống những thứ thuốc đó quá nhiều, nhưng rồi anh lại không nói gì. Vì anh nhớ ra mình không có tư cách nói điều đó.

Mẹ cô qua đời không bao lâu sau khi cô giã từ sự nghiệp vận động viên. Yusuke cố gắng nhớ lại nguyên nhân những ký ức anh đã trở nên mờ nhạt. Rốt cuộc vì sao bà ấy lại chết?

Anh lại nghe thấy lời xin lỗi vang lên đâu đó.

Em phát điên rồi! Yusuke thầm nghĩ.

Nhưng đành chịu thôi. Tất cả đều do thuốc.