⚝ 6 ⚝
Câu hỏi thứ năm: Hồ Nhạc thật sự là vệ sĩ của công ty bảo an Cửu Môn hay sao? Hay là gã cũng sở hữu một danh tính không ai biết?
Về đến phòng ngủ, Lôi Dung một lần nữa mang các tư liệu liên quan đến vụ án mạng của Triệu Hồng Pha, tìm ra ghi chép điều tra, xem một lượt với vẻ tỉ mỉ, trong đó quả thực có nhắc đến một câu: có cánh cửa nằm giữa phòng suite và thư phòng, được khóa trái từ bên trong thư phòng. Có lẽ Lưu Tiệp cũng như cô, cảm thấy nhìn từ mặt thời gian, lúc Trần Nhất Tân vào phòng suite, Triệu Hồng Pha trong thư phòng đã nằm trong tầm mắt mọi người, không thể nào tiến vào từ cánh cửa ấy để giết người, vì vậy anh hoàn toàn không coi trọng. Mà căn cứ theo ghi chép thẩm vấn của nhân chứng mục kích, mấy người đứng trước cửa lúc ấy đều không nhắc đến chuyện này...
Khi xảy ra vật lộn giữa Bộc Lượng và Hồ Nhạc, trong hành lang có Triệu Long, Tommy và một cô giúp việc, về sau La Khiêm đã lao đến, sau đó là quản gia lão Ngô.
Chẳng lẽ chỉ có mỗi La Khiêm trông thấy Trần Nhất Tân đi ra từ phòng suite hay sao?
Cô cảm thấy hơi khát, bèn pha một ly trà, ngồi trên chiếc ghế tựa, nhìn vào làn hơi trà ngây người mất một lúc, làn hơi trà như thể từng lớp sa mỏng, mỗi khi giở một lớp ra, thì ánh sáng trong phòng lại tối đi một ít, ngay lúc cô đang tiến vào một cảnh giới hư vô chỉ có riêng lúc hoàng hôn, một tràng tiếng gõ cửa hối hả khiến cô tỉnh lại.
Cô đến trước cửa, nhưng lại hơi do dự, giả sử ngoài cửa kia là một kẻ nào đó bất lợi đối với mình, Hầu Kế Phong có thể lao từ phòng kế bên sang một cách kịp thời không?
Người ở ngoài cửa dường như cảm thấy sự do dự của cô, hạ giọng nói, “Là tôi, Triệu Long đây, đã gặp cô hồi sáng đấy.”
Gã đến tìm mình làm gì?
Vừa nghĩ vừa gỡ khóa móc xuống, mở cửa ra, Triệu Long lập tức đi vào, đồng thời trở ngược tay đóng cửa lại.
Trên gương mặt hình chữ “quốc” đang đeo một cặp mắt kính viền đen, vẻ mặt của Triệu Long u uất hệt như ánh sáng trong căn phòng, “Cô Lôi, tôi đến đây là để tự thú.”
Nghe trong lời gã chẳng giọng điệu tốt lành nào, Lôi Dung thoáng kinh hãi, nhưng cô vẫn giữ được điềm tĩnh, “Giáo sư Triệu từ đâu mà nói những lời này, mời anh ngồi.” Nói xong cô xòe tay ra nhường chỗ.
Triệu Long ngồi xuống ghế với vẻ cáu tiết, “Cô Lôi, hôm nay tôi với cô gặp nhau là lần đầu nhỉ, xưa kia không oán, gần đây chẳng thù, vì sao cô phải điều tra tôi? Chẳng lẽ cô nghĩ tôi là hung thủ giết chết Triệu Hồng Pha và mấy công nhân vệ sinh ấy sao? Tôi thừa nhận, là tôi đã từng mua hai căn hung trạch, có mời Tu Thúc đuổi tà, sau đó cho thuê để kiếm chút tiền, thời buổi bây giờ chỉ dựa vào tiền lương thì chết, mà không kiếm thu nhập thêm, nhà khoa học nào mà nuôi nổi cả gia đình từ già đến bé? Tôi không moi ra một mẻ từ trong kinh phí nghiên cứu khoa học là coi như đã không phụ lòng nhà nước rồi, tôi không nhờ cướp, không nhờ giật, chẳng qua là làm một ông chủ trọ thôi, tôi đã phạm phải điều luật phép vua nào?”
Lôi Dung giờ mới hiểu, sau khi trò chuyện với cô xong, La Khiêm đã chạy ngay sang chỗ Triệu Long để mách lẻo, không biết thêm mắm dặm muối ra sao, mà lại còn làm cho Triệu Long nổi trận lôi đình như vậy.
Lôi Dung ngồi xuống, nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, sau đó nói từ tốn, “Giáo sư Triệu, giờ anh đã biết rồi, thì tôi cũng không cần giấu giếm nữa, tôi từ Bắc Kinh đến tỉnh lỵ, chính là để triển khai điều tra lại vụ án Triệu Hồng Pha bị giết hại thêm lần nữa, mà buổi tối hôm ấy trong biểu hiện của anh quả thực có một số điểm khả nghi.”
Triệu Long bỗng sửng cồ lên, “Một cảnh sát như chị, phải chịu trách nhiệm cho lời nói ra đấy! Biểu hiện của tôi tối hôm ấy có điểm nào khả nghi chứ? Lão Triệu lên lầu, tôi ở dưới lầu suốt; lúc thư phòng của ông ấy bị tông mở, tôi ở trong hành lang... rất nhiều người đều trông thấy, có thể làm chứng cho tôi!”
“Vậy mà có người nói, trông thấy anh đi vào căn phòng suite kế bên, anh đi vào đấy làm gì?”
“Ai đã nói như thể?” Triệu Long chọc “khục khục khục” xuống chiếc bàn bằng đầu ngón tay, “Người đi vào phòng suite rõ ràng là Trần Nhất Tân, sao lại thành ra là tôi cơ chứ?!”
“Anh đã nhìn thấy tận mắt sao?”
“Đấy mà còn điêu được hay sao! Viên cảnh sát ấy và vệ sĩ của Trần Nhất Tân lao vào đánh nhau, mọi người đều sợ bị vạ lây, trốn được đi đâu là trốn vào đấy ngay, Trần Nhất Tân thụt lùi về đằng sau tông vào trong căn phòng suite của Triệu Hồng Pha, tuy chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng tôi vẫn trông thấy.”
Lôi Dung đang chờ chính câu nói này của gã, “Thế trong lúc cảnh sát điều tra, vì sao anh không nói ra?”
Triệu Long lập tức chết sững.
“Xem ra lời đồn đại rằng anh có cấu kết với Trần Nhất Tân, chẳng phải là vô căn cứ.” Lôi Dung bắt tréo chân lên, “Hắn đã cho anh lợi ích gì, mà làm cho anh câm nín không nhắc đến chuyện hắn đã nấp vào trong phòng suite?”
“Không… không có chuyện như thể.” Trong nháy mắt, hỏa khí của Triệu Long hạ thấp xuống ba mức, “Tôi chỉ cảm thấy thời gian mà Trần Nhất Tân nấp vào trong phòng suite rất ngắn, chỉ có mười mấy giây, khoảng thời gian ấy chúng tôi đều trông thấy Triệu Hồng Pha nằm chết trên sàn thư phòng rồi, hắn ta không thể nào giết chết Triệu Hồng Pha được.”
“Anh cảm thấy không có nghĩa là anh có quyền che giấu sự thật với cảnh sát. Lúc cảnh sát làm bút lục mục kích hiện trường cho anh, chẳng lẽ họ không nói với anh, mỗi một chuyện mà anh nhìn thấy đều phải trần thuật lại đúng sự thật, nếu không thì sẽ là giấu giếm bằng chứng phạm tội à?” Lôi Dung dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai nơi thái dương, “Theo như tôi nắm rõ, mỗi một căn nhà thương mại trước khi được khởi công xây dựng, đều phải tiến hành đánh giá bảo vệ môi trường, rồi sau khi hoàn công, phải lấy được Giấy quyết định cho phép hành chính nghiệm thu bảo vệ môi trường , mới có thể bắt đầu mở bán, mà những khâu này, chuyên gia xử lý vật phẩm hóa sinh nguy hiểm là anh đều sẽ tham dự chứ nhỉ, lúc nghiệm thu mắt nhắm mắt mở, thì đều nhận được khoản báo đáp hậu hĩnh nhỉ, trước đây, người mà anh nương tựa là Triệu Hồng Pha, thương nhân địa ốc lớn nhất tỉnh lỵ, rồi sau khi Triệu Hồng Pha trôi tuột xuống dốc, thì anh mau chóng nương tựa vào Trần Nhất Tân, vì vậy lẽ dĩ nhiên anh phải dốc toàn lực ra bảo vệ chủ mới cho tốt, tôi nói đúng chứ?”
Biểu cảm nuốt nước bọt khan không ngừng của Triệu Long chứng tỏ Lôi Dung đã nói đúng hoàn toàn.
“Anh yên tâm, tôi chẳng thèm điều tra anh đã làm qua giao dịch tay trong nào với Triệu Hồng Pha hoặc Trần Nhất Tân đâu, nhưng ít nhất trong buổi tối hôm nay, tôi hy vọng anh thật thà phối hợp với tôi giải quyết vụ án, đừng có thêm lời nói việc làm hùng hổ hăm dọa như lúc mới bước vào cửa ban nãy nữa. Một kẻ mọc sừng trên đầu thì IQ tuyệt đối sẽ không cao hơn một con bò. Tiện thể nói một câu, tôi cũng là nhà khoa học, tôi chẳng có tí nào cảm thấy, khoản lương mà nhà nước cho tôi lại ít đến mức khiến tôi cần phải cân nhắc có phải biển thủ kinh phí nghiên cứu khoa học mới có thể sống tiếp được hay không, các khoản bảo đảm của đơn vị sự nghiệp, tuy chẳng cho tôi được ăn sang mặc sướng, nhưng đủ để tôi đầu tư tinh lực vào sự nghiệp mà tôi yêu tha thiết, con người quý ở tri túc. Dẫu không tri túc cũng chẳng sao, mua hung trạch rồi cho thuê kiếm tiền cũng chẳng thành vấn đề, nhưng làm ơn anh đừng như trong buổi họp sáng hôm nay, trước mặt thì mắng với vẻ sôi sục căm phẫn, mà sau lưng thì lại khom lưng khuỵu gối.”
Triệu Long mặt mũi trân trối, đến cả một chữ cũng không thốt lên nổi.
Lôi Dung cười khan một tiếng, “Hỏi một câu sau cùng, anh có nói cho Trần Nhất Tân hay danh tính thật sự của tôi hay không?”
Triệu Long khẽ lắc đầu.
“Lúc ra ngoài tiện thể khép cửa giúp tôi.” Nói xong, Lôi Dung cầm ngay mớ tài liệu trên bàn lên, tiếp tục xem.
Triệu Long thở mạnh ra mấy hơi, vội vàng lui ra khỏi phòng, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Có lẽ rất ít ai ngờ được rằng, Lôi Dung vốn luôn dịu dàng nhã nhặn, khoan dung rộng lượng mà có thể nói ra những lời khắt khe, khắc cốt xuyên tâm như lúc nãy đến thế, trên thực tế Lôi Dung không những nói được, mà lúc nói ra thì còn độc địa hơn cả Lưu Tư Miễu, nhưng cô sẽ không vì trút xả tâm trạng mà nói ra, mà đơn thuần chỉ do sự cân nhắc nào đó về mặt sách lược. Từ sáng đến giờ, đủ mọi hành vi lời nói của Triệu Long đều thể hiện ra gã là một kẻ tự đề cao bản thân, lại có EQ cực kỳ thấp, một kẻ như thể, chỉ cần đặt trong lòng bàn tay nhào nặn nặng nhẹ thích hợp, sớm muộn gì cũng sẽ chắt ra nước, một phép thử nho nhỏ của cô lúc nãy thôi, mà đã chứng thực được chuyện Trần Nhất Tân từng nấp trong phòng suite, âu cũng là gặt hái được.
Thế nhưng, phải càng cẩn thận hơn nữa với gã La Khiêm ấy mới được, kẻ mà trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu, cần phải đề phòng nhất.
Thư phòng, phòng suite...
Lôi Dung giơ cốc trà lên môi, chiếc cốc được dốc lên rõ cao, nhưng đầu lưỡi lại không cảm thấy chút nước nào, mới nhận ra là đã thấy đáy, cô nhìn mấy miếng lá trà lồ lộ từng li từng tí, cảm thấy đã đến lúc phải rây cho ráo nước rồi.
Cô đứng dậy, mở cửa phòng, trong hành lang tối tăm vắng không một bóng người, tường vách dán giấy dán tường vân nhám màu xám đậm cùng từng cánh cửa màu nâu, che phủ mọi thứ đến mức kín kẽ chặt cứng, dường như đang ẩn giấu một bí mật không thể tiết lộ nào đó. Trước tiên cô sang phía đông, đi đến giữa hành lang, bước lên men theo đường cầu thang duy nhất, tấm thảm dày dặn vùi lấp hết mọi tiếng động, cả tòa biệt thự tịch mịch đến nỗi làm người ta phát hoảng. Lôi Dung vừa đi, vừa nghĩ đến tình cảnh thê thảm mà các công nhân vệ sinh đáng thương ấy bị giết hại, nghĩ đến tiếng gào kêu cứu mà họ phát ra trong thời khắc cuối cùng ấy thê thiết nhường nào, lông tơ trên người cô bất giác dựng ngược lên.
Lên đến tầng ba, cô đứng yên, mé hướng nam của đầu phía tây hành lang, chính là căn thư phòng mà Triệu Hồng Pha bỏ mạng, còn căn thứ hai đếm ngược lại, có lẽ chính là căn phòng suite mà thường ngày ông ở.
Mang một thứ tâm trạng không thể gọi tên, Lôi Dung men theo hành lang đi sang đầu phía tây, mỗi bước đi dường như thể đi sâu thêm về hướng đường tiêu hóa của loài dã thú, có lẽ ngay giây phút nhìn thấy rõ những thứ chứa trong dạ dày, bản thân mình cũng sẽ bị tiêu hóa bởi axit dạ dày...
Cuối cùng cũng đã đứng trước của thư phòng, căn phòng bí ẩn trong ngôi biệt thự bí ẩn này, đang ẩn giấu câu trả lời cho mọi hung tàn máu me khủng khiếp khác thường, thậm chí có thể nói, đây là hạt nhân hung của cả căn hung trạch, còn bản thân cô, sắp sửa mở ra gian phòng hung tận cùng này, trực diện với những hung linh chiếm cứ lỳ mãi không đi ấy...
Cô hít thở sâu vài hơi, đặt tay lên trên tay nắm cửa…
“Chờ một chút.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, tinh thần vốn đã căng thẳng cao độ, Lôi Dung không nén nổi run lên cầm cập, lúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông mặt không biểu cảm, mí mắt rũ gằm trông phảng phất tựa cương thi.
Không ngờ mình hoàn toàn chẳng để ý có một người đi theo sau lưng!
“Anh là ai?” Lôi Dung tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng giọng nói lại có chút phát run.
Gã đàn ông trông như thể cương thi sáp khuôn mặt gần lại hơn chút, bờ môi phì dày nhả ra bốn chữ, “Rời khỏi nơi đây.”
Lôi Dung không chút lung lay, “Tôi là khách của Trần tổng.”
Có lẽ do không ngờ rằng cô gái này chẳng bị dọa cho sợ chạy mất, giọng nói của gã càng trầm thấp và hung ác hơn, “Ta nói lại lần cuối cùng, rời khỏi nơi đây!”
Đối với Lôi Dung thì dạng hăm dọa kiểu này, trái lại còn khiến cô cảm thấy khinh thường, cô cười nhạt một tiếng.
Điều khiến Lôi Dung không ngờ đến là, gã cương thi khẽ nhe răng ra, sau đó hắn vươn tay ra, ngón cái và ngón trỏ quặp lại thành một chiếc kềm sắt mở ra, cắp thẳng về phía cổ họng cô...
Lôi Dung lui về phía sau, lưng sau va mạnh lên tường! Ngay lúc này, một bóng đen lóe qua từ bên mé đánh “soạt”, một phát chẻ ngang, chém sang cổ tay của gã cương thi! Trong phút chốc gã cương thi để lộ ra biểu cảm kinh hãi “không ngờ rằng có người theo dõi mà ta lại chẳng phát giác ra tí gì” y hệt như Lôi Dung lúc nãy, nhưng phản ứng của hắn cực kỳ nhanh nhạy, rụt ngay tay về, khiến nhát đao bàn tay của kẻ tấn công rơi vào hư không, đồng thời xoay phắt lại, thân thể dúi vào trước phần ngực đang mở toang hoác của kẻ tấn công, dùng khuỷu tay phải va mạnh vào ngực đối phương, chẳng dè hai cánh tay trước của kẻ tấn công dựng phắt lên, không những chặn đứng mất đòn tấn công của hắn, hơn nữa còn thuận đà nắm chặt lấy khớp khuỷu tay của hắn, hai tay nghiến một nhát, gã cương thi bị người ấy xoay một vòng tại chỗ như thể con quay, còn chưa đứng vững, kẻ tấn công đã tung một cước, chỉ nghe một tiếng “rắc”, kẻ tấn công kêu to một tiếng, ngồi sụp xuống đất, lúc gã cương thi nhấc chân lên định đạp lên ngực anh ta, đột nhiên cả thân người sững lại chết trân...
Trong tay kẻ tấn công đã có thêm một khẩu súng ngắn.
“Súng ngắn dạng NP22, đồ ngon đấy.” Khóe miệng gã cương thi lộ ra nụ cười nanh ác, “Cơ mà, món đồ chơi này hình như chỉ có cảnh sát mới được trang bị thôi chứ nhỉ.”
“Biết thì tốt!” Hầu Kế Phong đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch ra, nhưng những chữ cái thốt ra thì lại sắc bén lạ thường, “Cô Lôi là chuyên gia đuổi tà do cục công an thành phố Bắc Kinh trang bị cho tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng, tôi được sở tỉnh cử đến để bảo vệ an toàn cho cô ấy.”
“Vậy thì chúng mình là người cùng nghề rồi, tôi phụ trách bảo vệ cho chủ nhân của ngôi biệt thự này cũng như an toàn của nơi đây, tưởng các người là phường kẻ cắp vào trộm đồ, nên đã gây ra một cuộc hiểu lầm, xin thứ lỗi.” Nụ cười nanh ác của gã cương thi không giảm đi mảy may, “Thế nhưng, phòng ở của các người hình như là ở tầng hai, tầng ba là không gian riêng tư của chủ nhân nơi đây, tốt hơn hết vẫn phải mời các người rời khỏi.”
Lôi Dung đỡ Hầu Kế Phong dậy, chậm rãi đi xuống tầng dưới, dẫn về phòng mình, đỡ anh ta ngồi xuống ghế, chậm rãi xắn chân quần anh ta lên, nhận ra một mảng tím xanh ngay chính diện bắp chân.
Lôi Dung mau chóng xả khăn bằng nước mát, chườm lạnh lên vết thương của anh ta.
“Gã đấy không phải là vệ sĩ.” Hầu Kế Phong đột nhiên nói một câu.
“Anh nói gì?” Lôi Dung hơi kinh ngạc.
“Tôi nói là, cái gã tên là Hồ Nhạc ấy hoàn toàn chẳng phải vệ sĩ gì sất.” Hầu Kế Phong thấp giọng nói, “Chị đã xem bộ phim Vệ sĩ Trung Nam Hải chưa? Lý Liên Kiệt đóng vai vệ sĩ và Trâu Triệu Long đóng vai sát thủ, trong lúc đánh đấu thì người trước coi trọng phòng thủ, còn người sau coi trọng tiến công. Trong cuộc giác độ kịch liệt, tất cả mọi người đều sẽ bộc lộ ra võ công phái gốc, lúc nãy trong cuộc đấu tay đôi giữa tôi và gã đó, những thế phòng thủ của hắn đều dùng động tác tấn công để hoàn thành, hắn hoàn toàn chẳng phải vệ sĩ gì cả, mà là sát thủ!”