← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 051 Người sợ nổi danh heo sợ béo. (2)

Hả?" Đơn Dũng bị Tả Hi Dĩnh nhìn tới xấu hổ, không ngờ cô hiểu lầm là mình làm, càng không ngờ là cô thích như vậy, làm y lúng túng, nhưng không định che giấu:" Cái, cái đó là do mẹ em nặn, em nặng không đẹp thế đâu."

Ra là vậy, Tả Hi Dĩnh vẫn còn nhớ bác gái nóng tính kia, nhìn độ dạng tức cười của Đơn Dũng, hiểu rồi, chắc là con trai vì tán gái mà đi nhờ mẹ. Nghĩ tới đó cô mím môi cười, sợ hồ chiếu cố tâm tình của Đơn Dũng, không muốn y xấu hổ thêm, nói lảng đi:" Có người mẹ như vậy, con trai chắc chắn không thể kém... Hạt giống văn hóa gieo trong mỗi người, gặp được mảnh đất thích hợp sẽ đâm trồi nảy lộc. Đơn Dũng, tôi nghe ra được cậu rất bất mãn với trường này? Tôi lại thấy lề lối, hoàn cảnh và điều kiện của trường không tệ, cậu cần gì cảm tính lớn thế với trường mình."

Đơn Dũng không trả lời, trong tầm mắt xuất hiện hai nam tử mặc thứ cảnh phục chẳng ra thể loại gì, đó là người của ban bảo vệ. Hai người đó đã nhìn thấy Đơn Dũng đang đi về phía y. Đơn Dũng đoán chừng bọn họ chia binh nhiều đường tới KTX, phòng học, thao trường, những nơi có thể tìm người. Bắt nghi phạm không dễ, bắt sinh viên thì dễ lắm, quanh quẩn chỉ có vài nơi đó thôi. Y đứng lại cho tay vào túi, tựa hồ chẳng coi vào đâu.

Tả Hi Dĩnh cũng đứng lại theo, nhận ra sắc mặt Đơn Dũng khác thường, lấy làm lạ:" Sao thế?" Đơn Dũng không đáp, hất hàm về phía người đang tới, Tả Hi Dĩnh hiểu ra ngay, khó tin:" Hai người đó tìm cậu à?"

" Lề lối, hoàn cảnh cùng với điều kiện của Học viện Lộ Châu không tệ chỉ là bề ngoài thôi, chân tướng chưa chắc chị đã thấy." Đơn Dũng vô cớ nói một câu cũng rất thâm thúy:

Tả Hi Dĩnh đang ngạc nhiên thì hai người kia chạy nhanh tới, Đơn Dũng mỉm cười thản nhiên:" Xin lỗi, chị, khả năng chị không còn cơ hội ngồi xe đạp điện bảo vệ môi trường của em nữa rồi."

"Chà, sống tiêu sai quá nhỉ, làm chúng tôi tìm mãi." Tên bảo vệ để ria mép đứng trước mặt Đơn Dũng, cặp mắt háu đói thì lại Tả Hi Dĩnh từ dưới lên, từ đôi chân thon dài tới vòng eo nhỏ, lướt qua bầu ngực tới cánh môi, không bỏ sót chỗ nào, khiến Tả Hi Dĩnh vừa gặp đã ghét.

Người còn lại đứng bên cạnh Đơn Dũng:" Đi thôi Đản ca, uống trà tán gẫu chút. Lâu rồi cậu không tới chỗ chúng tôi đấy, phải nói là cậu khá lắm, giờ không gây họa nữa, chuyển sang đi xúi bẩy người khác phải không? Cho rằng như thế thì chúng tôi không tìm ra cậu sao?"

Giọng điệu có phần trêu ghẹo, xem ra Đơn Dũng là khách quen, Đơn Dũng ngẩng cao đầu:" Đi thôi, tôi sắp đi thực tập rồi, còn chuẩn bị tới chỗ các anh chào tạm biệt đấy... Chị, vậy em đi trước đây."

Tả Hi Dĩnh không hiểu gì cả, trông có vẻ không giống bắt sinh viên phạm lỗi, mà vẻ mặt Đơn Dũng càng thản nhiên, không tỏ ra chột dạ, khóa xe lại nghênh ngang đi theo. Cô đang không biết phải làm sao thì có người lên tiếng, tên ria mép thì thầm với đồng bọn, sau đó nói:" Đợi đã."

Đứng lại một cái, ria mép nhìn chằm chằm Tả Hi Dĩnh hỏi:" Cô ở lớp nào?"

"Tôi, tôi ở lớp nào à?" Tả Hi Dĩnh ngớ ra giây lát rồi phát hiện vấn đề, hôm nay mình ăn mặc quá trẻ trung, e là bị người ta coi là sinh viên.

Đồng chí bảo an còn lại làm vẻ mặt rất nghiêm túc:" Không cần biết cô ở lớp làm, chúng tôi có chuyện tìm hiểu, cô phải đi cùng."

Té ra là muốn bắt cả sư tỷ, Đơn Dũng vừa nghe một cái là lửa giận bùng lên đầu, đi tới chắn trước người Tả Hi Dĩnh, mắt trâu trừng lên, có vài phần đe dọa:" Cô ấy không liên quan gì tới chuyện này, đừng đùa với lửa?"

Đơn Dũng không muốn sư tỷ biết chuyện xấu mình dính dáng vào, tên ria mép có hơi ngán Đơn Dũng, mắt láo liên xem có ai khác không:" Cái gì mà đùa với lửa, tôi tìm cậu tìm hiểu tình huống thôi mà."

"Vậy không liên quan tới cô ấy, cô ấy không phải sinh viên trong trường, tôi đi là được."

"Không chỉ cậu, cả người liên quan cũng phải tìm hiểu" Tên còn lại nhất định muốn đưa Tả Hi Dĩnh đi:

" Anh thử xem, bằng một mình tôi, hôm nay đập hai người các anh không thành vấn đề, mặc cái thứ hàng nhái lên lại coi mình là cảnh sát thật đấy à?" Đơn Dũng chỉ mặt hai tên bảo an:

Hai tên kia không biết làm sao, đám sinh viên bản địa vốn khó quản, mà tên trước mắt này lại là người đứng đầu đám khó quản ấy, nếu mà y chống cự thì phiền.

Nhất thời bế tắc.

" Đừng giận, tôi đi cùng cậu ấy." Đang lúc căng thẳng, Tả Hi Dĩnh lên tiếng, ấn tay Đơn Dũng xuống, kéo y ra sau mình, đối diện với hai bảo an cao lớn hơn hẳn mình:" Tôi và Đơn Dũng quen nhau chưa lâu, có điều chúng tôi là bạn."

Giọng nói nhẹn nhàng mà ôn nhu, cùng nụ cười tự nhiên, càng hiệu quả hơn sự uy hiếp của Đơn Dũng. Chẳng những khuất phục đối phương, cả khí thế của Đơn Dũng cũng giảm xuống, mắt đảo vòng, tựa hồ nghĩ ra cái gì, khinh bỉ nói:" Ria Mép, tôi biết anh sợ bạn gái tôi đi báo tin đúng không? Có điều các anh đừng hối hận, đừng nói tôi không nhắc, không phải ai các anh cũng dọa được đâu."

Hai người kia thấy khí chất Tả Hi Dĩnh bất phàm thì cũng cẩn thận, có điều chuyện trong kia giao cho không thể không làm, một trước một sau áp giải Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh tới ban bảo vệ. Khi đi qua khu phòng học, vừa vặn thấy mấy nữ giáo viên khoa nghệ thuật ôm sách từ trong lầu đi ra. Đơn Dũng đặt tay lên miệng huýt sáo, rất vang, rất ngả ngớn, hai cô giáo khoa nghệ thuật thấy soái ca cũng cười tít mắt, đối với tên sinh viên ngông nghênh này, bảo an đúng là hết cách.

….. ……

….. …..

Ở trường học, ban sinh viên và ban bảo vệ là một nơi rất đặc thù, quyền lực không tính là lớn, nhưng quản không ít. Ba bốn nghìn sinh viên, quản từ đánh cãi nhau đến nói bậy vẽ bậy, từ yêu đương tới ăn ỉa đều không tránh được ban bảo vệ xen vào.

Đúng thế đấy, thời buổi này sinh viên đại học kiệt xuất chưa chắc đã có, nhưng thứ khác người thì đâu cũng thấy, có yêu đương tới sống chung chưa tốt nghiệp đã sinh có, có đứa một hai tháng trời không thấy tung tích, cha mẹ khóc lóc tìm tới nơi, ban bảo vệ không quản không được.

Mấy chuyện nhỏ đó không đáng sợ, sợ nhất trong đám sinh viên liên tục phạm lỗi lặt vặt sinh ra tên đại hại mới là phiền.

Lúc này chính là loại tình huống cực phiền đó, trong văn phòng trưởng ban bảo vệ, Cẩu Quốc Bình gãi cái đầu lưa thưa tóc, cái trán nhắn thín như bóng lên, cho tháy trưởng ban Cẩu gặp phải chuyện phiền não. Vừa rồi mới tiễn chủ nhiệm khoa thể dục Hoàng Kiện Cường đi, ông ta mang tới sinh viên trong khoa là Ma Tam Dương, đây là đứa sinh viên đã dán áp phích, bị ban bảo vệ tóm được qua camera, giáo dục một phen, để khoa mang về, viết kiểm điểm sau đó nghe xử lý

Đây chưa phải tên cầm đầu, anh không thể không bội phục cơ cấu tổ chức tự phát của đám sinh viên rất chặt chẽ. Kẻ lập kế hoạch mà Ma Tam Dương khai ra mới làm trưởng ban Cẩu đau đầu nhất, tờ giấy trên bàn viết liền mấy chữ "Đơn Dũng", cả gạch chéo cả khoanh tròn, chứng tỏ chuyện này rất khó xử lý. Nhà trường khuynh hướng xử lý nguội, dù sao chuyện này để lộ ra bộ phận quản lý hậu cần có vấn đề, không thể để lan rộng. Cẩu Quốc Bình lại không thể không xử lý nhanh chóng, cái ngày tẩy chay tổn thất hơn vạn, liên tục mấy ngày chưa khôi phục bình thường, không đoán trước được sẽ có bao nhiêu người tới ăn, nhà ăn làm cũng không được, không làm cũng không được, lỗ tới anh rể chịu không nổi, cứ chạy tới chỗ em gái, yêu cầu em vợ giúp nghĩ cách.

Cẩu Quốc Bình không thể khoanh tay, dù sao đó cũng là lợi ích sát sườn của ông ta.