Q1 - Chương 060 Dư âm.
Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay như biển gầm, Đơn Dũng bị người bốn phía đổ tới, nâng lên, ném lên không trung. Tựa hồ cảm xúc áp ức trong lòng nhiều năm tận tình phát tiết, thậm chí không ít nam nữ sinh kích động tới rưng rưng nước mắt, đi theo vòng người trung tâm tới KTX. Cảnh tượng đó, sự ủng hộ đó hình thành đối lập rõ ràng với nhà trường.
Bất kể có hoang đường cỡ nào, bầu nhiệt huyết có lúc không kìm được mà sục sôi.
Bất kể có vô tri thế nào, dũng khí không biết sợ đó cũng có lúc làm người ta kích động.
Tả Hi Dĩnh nhìn không chớp, cho tới giờ cô vẫn thể tin được một sinh viên ở trường đại học hạng ba mà có sức hiệu triệu lớn như thế. E rằng phải có hơn nghìn người đi theo cậu ấy. Tới khi cha cô kéo tay, cô mới quyến luyến lên xe mà đi.
Trong góc nhỏ, cũng có người nhìn Đơn Dũng nói chuyện với sinh viên, chính là Vương Hoa Đình, cô dùng một loại ánh mắt phức tạp đánh giá Đơn Dũng. Cảnh tượng đó hẳn là điều mà chủ tịch hội sinh viên như cô luôn ao ước mà chưa bao giờ có được. Cô biết, hệ thống hậu cần mà hội sinh viên lẫn trường học ra sức bảo vệ, trải qua chuyện này vĩnh viễn không còn nữa.
Đám đông chưa tản đi lại có người mới tới, đảng ủy trường, ban giáo vụ, ban sinh viên đang ở ban bảo vệ thương lượng phương án xử lý khẩn cấp. Bọn họ biết thân phận của Ta gia, không thể không suy nghĩ tới ảnh hưởng ác liệt nó tạo thành.
Thương lượng còn chưa có kết quả thì trông cửa báo cáo có đội kiểm tra tới, của cục vệ sinh và cục giám sát kỹ thuật, lấy danh nghĩa có quần chúng tố cáo để vào thằng trường. Bốn cỗ xe chở mười mấy người mặc đồng phục nhân viên chấp pháp, mở kho chứa sau nhà ăn, đang chụp ảnh răng rắc. Thế là xong rồi, tương dấm hết hạn, gia vị không nhãn mác, gạo bột nghi không hợp cách bị vận chuyển ra sân. Đầu bếp và người kinh doanh nhà ăn trốn cả, không tìm nổi một người liên quan.
Tống Tư Oánh lần này rất uy phong, chỉ huy một đám người đem ảnh hiện trường đưa lên mạng, còn gọi điện thúc giục phóng viên tới, trong điện thoại nói :" Tin hot, chắc chắn hot, còn hot hơn biểu tình tẩy chay, dùng thứ nguyên liệu chất lượng thấp hai học sinh ... Cái gì? Tin giá á, nhổ vào mặt đấy ... Người cục kiểm tra hất lượng ở đây, anh tới mà xem, loạn rồi!"
Hạ Minh Đường kinh doanh liền ba năm lúc này không thấy mặt đâu, có điều ai cũng biết ông ta chỉ có thể làm một việc, cuốn xéo.
Hơn một tiếng sau, công báo của đảng ủy trường đưa ra:" Trưởng ban bảo vệ Cẩu Quốc Bình tự ý triệu tập sinh viên, sử dụng phương thức không chính đáng bị miễn chức. Nguyên người bao thầu nhà ăn Hạ Minh Đường hiềm nghi dùng hàng giả kém chất lượng, giao cho cơ quan hữu quan xử lý.”
Thông báo đóng dấu đỏ của trường học truyền đi khắp trường, đám sinh viên chưa giải tán hân hoan reo hò, hô vang thắng lợi.
Ngoài ra còn có một thông báo bù đắp: Trước khi nhà ăn trường khôi phục trật tự kinh doanh, cung cấp bữa ăn miễn phí cho sinh viên trong trường.
Từ chủ nhiệm khoa tới nhân viên hành chính, giáo viên, chỉ đạo viên được huy động, phân tán tới các đám đông chưa giải tán, khuyên nhủ sinh viên trong khoa, hơn một tiếng sau mới thấy người giảm dần.
Một thông báo khẩn cấp cũng gửi tới các khoa, các lớp: Các khoa, các lớp có thực tập sinh tốt nghiệp, cần cung cấp công cụ giao thông cho các sinh viên vùng ngoài.
Không có một thông báo giấy nào nhắc tới chuyện nhảy lầu, cũng không nhắc tới chuyện phòng phát thanh bị cạy, trường ra lệnh bảo mật. Thậm chí trường trung học trực thuộc bên cạnh cũng không biết Học viện Lộ Châu xảy ra chuyện lớn như thế. Ngày hôm đó khi nhà trường báo cáo lên trên cũng chỉ nói nhà ăn cung cấp thức ăn chất lượng kém khiến sinh viên gây náo loạn, đã được trường xử lý, câu từ uyển chuyển, hơn nữa cuối cùng được nhà trường giải quyết viên mãn.
Xe cơm và xe bus được đặt tới trường học trước khi trời tối, một mặt đón sinh viên tốt nghiệp khóa này rời trường, một mặt vỗ về sinh viên ăn cơm trong trường. Đúng là không đấu tranh thì không có quyền lực, mười mấy cỗ xe mang tới mấy chục món ăn, nhà ăn chật kín người.
Đơn Dũng được chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân đích thân lái xe đón đi, danh nghĩa là thực tập sớm, có điều là đưa y thẳng về nhà ở Hưởng Mã Trại. Trên đường đi chủ nhiệm Vương thi thoảng thở dài, nói y an tâm thực tập, không hề nói bất kỳ chuyện nào khác ...
Lần này chắc hẳn là mọi chuyện êm xuôi rồi nhỉ?
Bão tố đúng là lắng xuống rồi, nhưng dư âm không dễ dáng qua đi như thế.
Thời gian chỉ hướng 9 giờ 15, ba ngày sau sự kiện chấn động kia.
Vương Hoa Đình lần thứ ba xem đồng hồ, cô có chút mất kiên nhẫn, gọi điện thoại 20 phút rồi mà không thấy Lôi Đại Bằng từ tầng 4 xuống.
Đây là tiểu khu hoa viên ở vành đai phía đông, kết cấu tầng kép, diện tích xanh hóa trên 40%, giá mỗi mét vuông khoảng bảy tám ngàn, là tiểu khu có hạng ở Lộ Châu, nhà Lôi Đại Bằng ở nơi này.
Đôi lúc ta không thể cảm thán tạo vật rất công bằng, cho anh trí tuệ chưa chắc cho anh hạnh phúc, cho anh đẹp đẽ chưa chắc cho anh sức khỏe, cho anh chí hướng chưa chắc cho anh gia thế, cho anh gia thế nói không chừng sẽ tước đoạt của anh tất cả. Lôi Đại Bằng chẳng có cái gì, nên tạo vận chiếu cố, cho hắn ngôi nhà đại đa số mọi người phải hâm mộ.
Lại đợi năm phút nữa mới thấy cửa tầng lầu mở ra, Lôi Đại Bằng mặc quần hoa, sơ mi hoa, cổ đeo dây chuyền vàng cực to xuất hiện, tóc chải lệch một bên, nhìn thấy Vương Hoa Đình sáng mắt đi tới.
Không cần nói nữa, hắn tốn thời gian ăn mặc rồi, vốn trông có chút ngốc, giờ thì ngốc tới buồn cười, Vương Hoa Đình cố nén cười hỏi:" Sao lâu thế?"
"Lần đầu tiên bạn hẹn mình, không thể quá thiếu chính thức được." Lôi Đại Bằng nói thiếu tự nhiên, khi đối diện với Vương Hoa Đình, cái tính mở miệng ra là gây sốc thay đổi rất nhiều. Chẳng những không gây sốc còn có chút rụt rè, nói lí nhí, vừa đi vừa lén nhìn Vương Hoa Đình, cứ như sợ nó sai vậy, giống chàng ngốc đi xem mắt, không dám nhìn thẳng đối phương.
Vương Hoa Đình thì càng nhìn y càng buồn cười, quân áo chẳng vừa người gì cả:" Cậu, cậu ăn mặc thế này mà chính thức à?"
"Ừ, oai vậy mà." Lôi Đại Bằng nhấc cổ áo lên, đắc ý nói:" Mẹ tôi đi Singapore mua cho cha mình đấy, dây chuyền này là vàng mười, mẹ tôi nói vàng thực tế hơn tiền mặt, thế là mua liền mấy cái, còn không cho tôi biết, tôi trộm đấy. Hoa khôi Đảng, có phải là bạn cũng ở nhà thấy chán, hay là chúng ta đi giải trí Duy Đặc trượt băng đi."
Vương Hoa Đình cứ cười suốt, không nhận lời mời.
Lôi Đại Bằng biết chỗ chơi lắm, đổi:" Hay là đi Tây Đường bơi nhé?"
Vương Hoa Đình lắc đầu, trong lòng cô có lời mà bây giờ không biết phải hỏi thế nào. Có điều chỉ riêng phong tình của cô đã đủ khiến Lôi Đại Bằng ngứa ngáy:" Sao thế, bạn nhìn tôi cứ quai quái, sao trông cứ như lén đưa tình"
Hết cách rồi, phải hỏi thẳng hơn, Vương Hoa Đình che giấu cảm giác kỳ quái của mình, cô không sao nghĩ thông được, tên này mà cũng thành một trong số thành viên gây sự:" Cậu quên thực tập rồi à?"
À đúng rồi, còn phải thực tập nữa, Lôi Đại Bằng gãi đầu, đúng là quên thật rồi, ngày hôm đó xảy ra chuyện, trường học đuổi sinh viên khóa tốt nghiệp đi như đuổi dê đuổi lừa. Về nhà ở ba ngày, hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại chơi, hắn thực sự quên mất thân phận này rồi. Có điều hắn chẳng coi ra gì:" Thực tập hay không cũng chỉ đợi lấy bằng tốt nghiệp thôi ... Chơi thật vui có hay không, tới lúc đó kiếm đơn vị đóng dấu là được. Hoa khôi Đảng, bạn hỏi vậy là ý gì?"
"Khoa chỉ định bốn nơi thực tập thống nhất, còn có chỗ trống, tôi đang suy nghĩ xem đi đâu." Vương Hoa Đình tản độ trên con đường nhỏ không xa, đột nhiên hỏi:" Cậu có tin tức của Đơn Dũng không?"