Q1 - Chương 062 Chưa có ly biệt đã đầy thương tâm. (1)
Cũng trong ngày ánh nắng tươi đẹp ấy, đối với Đơn Dũng mà nói thì lại là mây đen u ám, y đi qua đi lại trước khách sạn Khải Lai Duyệt rất lâu, cuối cùng lấy dũng khí đi vào.
Từ ngày rời trường tới giờ không gặp Tả Hi Dĩnh nữa, Đơn Dũng khó khăn lắm mới lấy dũng khí gọi điện thoại, điện thoại tắt máy. Hôm nay trước khi đi thực tập lại gọi điện, lại tắt máy, Đơn Dũng cảm giác sư tỷ né tránh mình. Chuyện này cũng có thể hiểu, cô gái sinh ra trong gia đình như thế, khó tiếp nhận được hành vi của y. Huống hồ, khi bị ban bảo vệ dẫn đi, trong lòng Đơn Dũng có thành phần cố ý, để ban bảo vệ đá phải cục sắt Tả gia, chứ lúc đấy mà nói là con gái của giáo sư được trường mời tới, mấy tên bảo an chạy mất dép ngay.
Tiếc nuối.
Một câu chuyện còn chưa bắt đầu đã bị đặt dấu chấm hết luôn khiến người ta dâng lên nhiều tiếc nuối. Đơn Dũng còn muốn đưa sư tỷ đi miếu hội, xem Ương ca vũ, đi du ngoạn Đại Hạp Cốc. Mặc dù thân phận hai người chênh lệch lớn, nhưng y vẫn không kìm được thích ở bên sư tỷ, mỗi ánh mắt của cô, mỗi động tác của cô đều để lại dấu ấn rất sâu trong y, muốn quên nhưng không được toại nguyện.
"Cô ơi, tôi muốn gửi một món quà cho giáo sư Tả Nam Hạ, làm phiền cô chuyển giùm được không?"
Trò cũ diễn lại, một cái hộp gỗ dương vuông vức, sư tỷ nói rất thích bánh lấp kho, trong đó đậm mùi vị quê hương. Đơn Dũng đặt cái hộp lên quầy tổng đài. Cô phục vụ khá thiện cảm với chàng trai cao ráo mày rậm này, mỉm cười hỏi lại tên, số phòng, sau đó cho Đơn Dũng một câu trả lời thất vọng:" Xin lỗi anh, ông Tả Nam Hạ đã trả phòng từ hai ngày trước."
"Ồ... Cám ơn cô!"
Đơn Dũng buồn bã tiếp nhận kết quả nằm trong dự liệu, mỉm cười gật đầu với cô phục vụ.
Rời khỏi khách sạn, Đơn Dũng đi lang thang cô độc một lúc lâu mới phát hiện, đây là nơi hôm đó hẹn sư tỷ. Vẫn con phố đó, vẫn hàng cây đó, nhưng tâm tình khấp khởi vui mừng đã không còn, bánh vất vả làm ra cầm trong tay thật nặng... Đơn Dũng hít một hơi ném vào thùng rác bỏ đi.
Đi một đoạn lại không đành lòng, chui đầu vào thùng rác lục lọi nhặt ra, cẩn thận phủi đi rác bẩn trên đó, giống như đoạn ký ức không nỡ vứt bỏ.
Đi qua dòng người xe không dứt, Đơn Dũng đứng bên đường ngây ra mộ lúc, giờ mới bỗng nhớ tới buổi tọa đàm triết học của giáo sư Tả, khi anh đứng giữa khu rừng bê thông cốt thép, bị đám đông tấp nập bao vây, hết thảy như giấc mộng, có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng không thể tìm lại bản thân.
Mơ mơ hồ hồ đi rất xa, lại ngồi hai trạm xe bus, tới dưới chân núi, đợi một chiếc xe ba bánh chở rau trong thôn, xin đi ké. Trong lòng vừa buông bỏ được sư tỷ, hậu di chứng làm anh hùng lại phát tác.
Hậu di chứng này đã dằn vặt Đơn Dũng mấy ngày rồi, đặc trưng điển hình là chột dạ, hoảng hốt, sợ hãi... Ví như nhìn thấy cha mẹ liền chột dạ, sợ cha mẹ phát hiện ra việc mình làm, may mà Hưởng Mã Trại xa xôi, nên không có tin đồn nào truyền tới. Hoảng hốt thì là vì dù sao vẫn còn là sinh viên, ngày hôm đó trường học xử lý rất quyết đoán, phân tán hết sinh viên năm thứ ta. Chuyện này rốt cuộc có để lại hậu quả hay không thì Đơn Dũng không dám chắc, sợ nếu ai đó chướng mắt giam bằng tốt nghiệp của y, Đơn Dũng không có cách nào ăn nói với trong nhà.
Chuyện qua rồi, nghĩ lại mới thấy quá đà, giả nhảy lầu, cậy cửa phòng thu âm, tụ tập bao vây ban bảo vệ, đều vì mình mà ra, giờ có kể sợ là không ai tin.
Nhưng mà biết làm sao được, nếu bị đám người ban bảo vệ tóm lấy thì cũng chẳng có kết quả tốt, có khi còn tệ hơn bây giờ.
Cứ như thế hoang mang lo sợ, đến khi xe dừng lại, tới nhà rồi, hôm nay là cuối tuần, người đến nông gia nhạc chơi không ít, bãi đỗ xe sắp chật kín. Đơn Dũng nhảy xuống xe, đi về nhà lấy hành lý đã thu dọn sẵn, ra sân gọi:" Mẹ ơi, con đi đây."
"Đi đường cẩn thận, tới nơi gọi điện về cho mẹ, Đại Bằng vừa mới gọi điện hỏi con đấy." Đằng Hồng Ngọc chùi tay vào tạp dề đi ra, chỉnh lại cổ áo cho con trai:
Nghe nói Lôi Đại Bằng gọi điện, Đơn Dũng không để trong lòng mấy, thứ tham ăn trừ ăn với chơi ra chứ có việc gì nữa đâu, không hỏi. Đằng Hồng Ngọc dặn dò mãi:" Cái trường của chú con vừa xa vừa nghèo, nếu không chịu nổi thì về sớm, mẹ không biết con nghĩ cái gì nữa, sao tới nơi xa xôi hẻo lánh như thế để thực tập cơ chứ... Với lại tốt nghiệp rồi cũng không nhất định làm giáo viên chứ?"
" Mẹ, con muốn đi rèn luyện, không thể ở lỳ trong nhà." Đơn Dũng kiếm lý do đường hoàng, giờ chỉ muốn đi cho mau, nhìn cha mẹ là chột dạ lắm:
"Cũng phải, lớn rồi, mẹ không giữ nổi con nữa... Gọi điện cho mẹ nhiều vào đó."
Đằng Hồng Ngọc nghe thấy tiếng khách gọi thêm món ăn thì đáp lại, không nói nhiều nữa, tiễn con ra cửa mới chợt nhớ:" Phải rồi, có cô gái tới tìm con... Con giỏi đấy, còn chưa tốt nghiệp mà đã có con gái tìm tới nhà rồi..."
"Hả, đâu rồi ạ?" Đơn Dũng mừng rỡ:
"Vừa mới đi chưa lâu." Đằng Hồng Ngọc chỉ tay ra bãi đỗ xe:
"Có phải người lần trước tới ăn cơm không mẹ, họ Tả ấy." Đơn Dũng vừa khẩn trương vừa trông đợi, đừng nói là máu chó thế nhé, mình tới tìm sư tỷ, sư tỷ lại đi tìm mình:
"Nghĩ cái gì thế hả, không phải... Có điều cũng xinh đẹp lắm, cảnh cáo con, trước khi lập gia định đừng ở ngoài tán tình bừa bãi... Có ngay đây.... " Đằng Hồng Ngọc lại đáp lời khách, không quên thêm một câu mới vào bếp:
Không phải Tả Hi Dĩnh thì ai cũng thế, Đơn Dũng nghe mẹ giáo huấn chỉ cười.
Đeo hành ý rời cửa, bãi đỗ xe của Hưởng Mã Trại không nhỏ, Đơn Dũng đứng đợi xem có xe nào xuống núi để đi ké rồi sẽ tiếp tục bắt xe bus, sau đó còn phải bắt xe nhỏ về quê. Xã Tróc Mã cách thành phố rất xa, thực ra Đơn Dũng chẳng muốn tới đó, nhưng tình thế bây giờ đi xa cho tốt hơn, với lại y cũng quen thuộc nơi đó.
Đang đợi thì một chiếc MINI đỏ rực trong bãi đỗ xe phóng ra, chớp mắt tới trước mặt Đơn Dũng phanh lại, Tống Tư Oánh ngoắc ngón tay tiêu chuẩn:" Soái ca, đi nào... Tôi đưa anh đi một đoạn."
Là cô ấy à? Đơn Dũng bất ngờ, không nghĩ Tống Tư Oánh tìm mình.
Đi nhờ mà, Đơn Dũng không kén chọn, mở cửa phụ lái ngồi vào trong xe, không ngờ Tống Tư Oánh lại nhân lúc Đơn Dũng để đồ ở ghế sau, nhoài người hôn chụt lên má y một cái. Hôn xong còn hào hứng nhìn Đơn Dũng, bộ dạng như tình nhân xa cách lâu ngày, tức thì bị Đơn Dũng mắng:" Cô không có bệnh đấy chứ, vừa lên xe đã nhổ vào mặt tôi."
"Này, nụ hôn đầu của tôi đấy... Hi hi hi, anh không phải là anh chàng ít khí thải thật chứ?" Tống Tư Oánh trêu, sinh viên trong trường gọi chàng trai không uống rượu, không hút thuốc, không tán gái là anh chàng ít khí thải, sống lành mạnh nhưng với nam sinh lại là lời mỉa mai:
Đơn Dũng không trả lời câu đó, bực bội lau bên má bị hôn:" Nụ hôn đầu á, cô nói mà không xấu hổ à? Từ khi tôi quen biết cô, trừ xe không đổi thì cái gì cũng đổi rồi, bạn trai cũng đổi mấy người rồi."
"Hi hi, nhưng không đổi được anh, giận à?" Tống Tư Oánh chẳng để ý mà còn vui vẻ:" Giận cái gì chứ, mỹ nữ hiến nụ hôn cho anh đó, hôm nào tôi vui vẻ, nói không chừng còn hiến thân."
Một dụ hoặc rất lớn, Đơn Dũng lại chẳng coi ra gì:" Thôi đi, tôi không muốn bị cô đoạt đi sự đơn thuần."
"Xin anh, Đản ca, anh mà là xử nam thì tôi là thánh nữ, anh chọc cười tôi đấy à?" Tống Tư Oanh cười run rẩy, đây là cô gái nuôi chí làm Marilyn Monroe hoặc loạn thiên hạ, những lời đó chưa chọc giận được cô: