← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 072 Nghề nào cũng có trạng nguyên.  (3)

Câu này tựa hồ nói đúng tâm sự của Vương Hoa Đình, vô số đêm cô đơn trằn trọc, có lẽ là thiếu cảm giác quan tâm ấm áp này, vậy thì, có lẽ anh ấy cũng thế? Nếu đều là vậy, cuộc sống bi kịch nhường nào. Ngược lại Lưu Thúy Vân, có lẽ tướng mạo bình thường, xuất thân bình thường, dễ có được cảm giác hạnh phúc hơn người ưu tú như Vương Hoa Đình, ví như vui vẻ giặt quần áo cho Tư Mộ Hiền.

Nghĩ rất lâu, tới khi giặt xong chậu quần áo, Vương Hoa Đình trên đường về mới kéo tay Lưu Thúy Vân nói một câu:" Cám ơn cô Thúy Vân, nếu không có cô, tôi chẳng phát hiện ra, tôi còn không hiểu chính bản thân mình."

Lời rất chân thành, hai cô gái cùng mỉm cười. Về tới trường, phơi quần áo lên thì trời đã tối dần, đặt chậu xuống nhận ra khác lạ, yên tĩnh quá. Hai cô gái xuống bếp, không thấy ba người kia đâu, chỉ có một mình lớp trường trông bếp, cảnh này khiến Vương Hoa Đình bật cười:" Họ đâu rồi?"

"Đi bắn chim rồi." Đinh Nhất Chí chỉ tay:" Cơm phần hai bạn trong nồi."

"Lớp trưởng, đang làm gì thế?" Lưu Thúy Vân lấy làm lạ, lớp trưởng là quân tử không tới gần nhà bếp mà:

"Họ bảo tôi đun nước sôi, ăn không nhiều ngày rồi, không làm gì cũng xấu hổ." Đinh Nhất Chí rất chứng chạc, chững chạc bị ba tên kia chỉ huy làm việc:

Hai cô gái cười khúc khích, ăn cơm qua loa, ra ngoài thì trời đã tối, Lưu Thúy Vân xúi:" Hay là chúng ta đi xem... Cô đừng thấy Lôi Đại Bằng mắt lệch, cậu ta bắn cung chuẩn lắm, nhà chủ nhiệm Vương bị cậu ta bắn vỡ kính đấy, mà tầng tám hẳn hoi nhé."

"Hả?" Vương Hoa Đình bất ngờ, cô không biết chuyện này. Lưu Thúy Vân tiếp tục tiết lộ, ba tên đó câu cá, bắt ba ba, hun chuột, thậm chí còn tính kế quay lợn rừng, bản lĩnh lớn lắm.

Vừa trò chuyện vừa rời trường, vào thôn tìm người, hỏi mấy thôn dân, rốt cuộc có người thấy ba tên đó, chỉ cái miếu hoang trên núi.  Hai cô gái men theo tiếng kim lich rích đi lên núi, trước miếu có cây hòe già, phải mấy người ôm mới xuể, chẳng biết mấy trăm tuổi rồi.

"Nhưng trời tối rồi, làm sao bắn chim được?" Vương Hoa Đình đối với chuyện này thực sự không hiểu:

"Tôi cũng không biết, đi, chúng ta lên xem." Lưu Thúy Vân kéo bí thư đi tiếp:

Không lâu sau tới gần miếu, đúng là thấy cả ba người, không chào hỏi gì, còn làm dấu ra hiệu cho các cô im lặng. Chỉ thấy Lôi Đại Bằng dùng đèn pin ánh sáng mạnh chiếu lên cành cây, trên đó là chim sẻ về nghỉ, Đơn Dũng cầm ná, kéo dài dây thun. Pặc, đạn rời dây bay đi, bóng đen trên cây rơi xuống, phía dưới có Tư Mộ Hiền cầm đèn pin tìm con mồi. Trời tối một cái, mắt chim sẻ liền vứt đi, dù bắn không chết cũng không bay, bị Tư Mộ Hiền cho vào túi.

Không, bao tải, đúng, là bao tải, Vương Hoa Đình nhìn mà lạnh người, là bao tải đựng lúa mạnh, trong đó vỗ cánh phành phạch, thu hoạch nhiều lắm rồi.

Bắn ná là việc tốn sức, sau khi bắn mười mấy phát, Đơn Dũng giao ná cho Lôi Đại Bằng. Không ngờ Lôi Đại Bằng mắt bên cao bên thấp có ưu thế trời sinh, bắn còn chuẩn hơn Đơn Dũng, chẳng cần ngắm bắn, giơ ná lên là bắn liền, bắn phát nào trúng phát đấy. Tư Mộ Hiền nhặt chim còn không nhanh bằng Lôi Đại Bằng bắn chìm, bực mình mắng thằng ngốc.

Một soi đèn, một bắn ná, một nhặt con mồi, ba người phân chia rõ ràng, ba người chơi chẳng hồi hộp, chẳng kích thích, chẳng hưng phấn, như dây chuyền vậy. Hai cô gái không ngờ ba người này giỏi như thế, nhân lúc trời tối bắn chim, không khác gì bắt ba ba trong giọ, chẳng con nào chạy được. Bắt thế này đừng nói đủ Lôi ca ăn, mà bảy tám Lôi ca cũng đủ...

….. ….. ….

Từ Lộ Châu đi về phía đông bắc 30 km là giao giới giữa ngoại ô và huyện Vũ Hương, một chiếc Buick thương vụ rời đường quốc lộ đi vào đường xã. Con đường quanh co khúc khuỷu này nhiều năm trước là đường xi măng liên thông nông thôn, nhưng không chịu nổi khí hậu ác liệt của vùng núi cùng với xe trọng tải lớn nghiến qua, chẳng bao lâu đã mâp mô lồi lõm, dù xe tốt cũng chẳng đi nhanh được.

"Mấy đứa họa hại kia không biết có gây họa gì không? Chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân ngồi ở ghế phụ lái, chuyến đi này làm ông ta rất thấp thỏm:

"Làm gì tới mức, Hoa Đình trong điện thoại không nói gì." Cô giáo Nhâm Quần ngồi ở ghế sau nói:

"Chị thấy Vương Hoa Đình chỉ huy được mấy đứa đó à?" Chủ nhiệm Vương hỏi vặn làm cô giáo Nhâm á khẩu. Chỉ huy thì không thể, bị chỉ huy rất có thể. Huống hồ còn là cô gái.

Đi cùng còn có hai chủ nhiệm lớp khác, một người hỏi:" Chủ nhiệm Vương, anh nói tới Đơn Dũng đấy à?"

"Trừ cậu ta ra thì còn có ai được nữa, mấy đứa phá phách tụ tập hết cả vào lớp số hai, tôi chỉ sợ chúng đốt cả trường ấy chứ." Vương Hằng Bân giọng rất bất lực:

"Sinh viên lớp số hai lợi hại đấy, khiến trường phải thay đổi trưởng ban bảo vệ... Ấy vậy mà còn không cách nào xử lý cậu ta. Hiệu trưởng Vương chuyên môn đi Phúc Kiến thăm giáo sư Tả, giáo sư Tả giận lắm, nếu không phải vì thể diện giáo sư Tống Thành Dương, nói không chừng còn chẳng chịu gặp."

" Nghe nói Đơn Dũng quen được con gái giáo sư Tả, nếu là thế càng không thể xử lý."

"Dù không thì cũng chẳng dễ xử lý, cậu ta có gì sai đâu, đám người ban bảo vệ đúng là không ra cái gì cả, bắt được ai cũng dám uy hiếp."

" Trường toàn nhận những thứ đi cửa sau, chạy chọt quan hệ, không xảy ra chuyện mới là lạ, vấn đề sớm muộn."

Hai người này tuổi trên bốn mươi, thuộc loại người chỉ giỏi nói chứ không làm, dọc đường đi xem mấy địa điểm thực tập, tìm hiểu tình hình sinh viên. Tình huống không lạc quan, điều kiện thực tập quá gian khổ, lòng người bất ổn, mới một tuần đã có người trốn khỏi đội ngũ rồi. Còn tình hình việc làm càng không lạc quan, người cục giáo dục địa phương cứ ậm ừ quanh co, không chịu đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

Điều duy nhất có thể khẳng định là, nơi nào cũng vượt chỉ tiêu, đặc biệt là đội ngũ giáo viên lớn, chẳng những ở huyện, mà cấp xã thị trấn cũng thừa biên chế, dưới tình hình đó, e rằng không ít sinh viên gặp phải kiếp nạn tốt nghiệp liền thất nghiệp.

Có điều cũng bình thường thôi, gián tiếp nói lên chuyện trường mở rộng tuyển sinh là sai lầm. Từ khi thực hiện sản xuất lượng lớn sinh viên đại học, thị trường cung vượt quá cầu là bình thường, không giống trước kia, cầm giấy phái đi thực tập là bằng với việc được ăn cơm nhà nước rồi.

Hai giáo viên kia lo lắng chuyện công ăn việc làm cho sinh viên tốt nghiệp, chủ nhiệm Vương và cô giáo Nhâm Quần thì có lo lắng hoàn toàn khác.

Khi gần tới xã Tróc Mã, cô giáo Nhâm Quần nhích người về phía trước hỏi Vương Hằng Bân:" Chủ nhiệm Vương, trường học có tin gì về việc xử lý Đơn Dũng không?"

Lo lắng là có, bất kể là hóa trang người mẫu giả nhảy lầu, cạy cửa vào phòng phát thanh, rồi tụ tập gây rối, cái nào cũng đủ đuổi học. Nhâm Quần không muốn chuyện này xảy ra, bốn năm vất vả, dù học không ra gì cũng chẳng dễ dàng, bà chẳng yêu cầu cao, mong sinh viên của mình yên ổn tốt nghiệp là được.

"Vẫn chưa, tôi nghĩ chuyện này không dễ có kết quả, hiện giờ chưa xử lý xong Hạ Minh Đường, Cẩu Quốc Bình không dám ra khỏi nhà. Thành phố đặt mời gọi đầu tư lên hàng đầu, nếu vì việc này mà ảnh hưởng tới vụ đầu tư của Tả thị... Ài, thời điểm này tôi nghĩ không ai dám chuốc thêm phiền toái nữa, chẳng lẽ không sợ thằng khùng Đơn Dũng đó đâm cho một phát." Vương Hằng Bân phân tích, xu hướng của ông ta ngả về phía sinh viên:

Nhâm Quần thở dài, chỉ mong như thế.