← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 077 Tấm gương tốt  hại người không mệt.  (1)

Hiện giờ tình hình sáng tỏ, đối với Vương Hoa Đình, Lôi ca công khai theo đuổi cô, lớp trưởng thầm yêu cô, nhưng bí thư thích Đơn Dũng, mà trong lòng Đơn Dũng lại không quên được con gái út của Tả Lão.

Quan hệ rất loạn, có điều là người ngoài, Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân ngậm chặt miệng.

Tâm sự trong lòng không đưa lên mặt không nhìn ra, bề ngoài càng loạn, nhãn quang Tả Lão đúng là chính xác, nhìn một cái biết ngay Lôi ca là người biết tự tìm thú vui. Từ sau khi cướp sách đẩy Đơn Dũng xuống bếp để làm giáo viên thay, hắn càng ngày càng nhập vai. Trên lớp giảng bài ra sao chưa nói, chứ cứ tan học thì cùng bọn trẻ con chơi hăng lắm. Đầu tiên là nhập ruột xe từ thành phố về, làm mấy sợi dây cao su, rủ Lưu Thúy Vân dẫn đám con gái chơi nhảy dây. Còn về phần đám con trai cũng có trò chơi, dựng bia tập bắn ở sân, mỗi đứa một cái ná tập bắn vỏ trúng. Bằng vào thiên phú dị bẩm của Lôi ca, muốn trấn áp quần hùng không khó, đám trẻ con sùng bái hắn vô cùng.

Chẳng bao lâu Lôi ca thành vua biển, còn chó gà lợn trong thôn bị ná họa hại không ít.

Đơn Dũng cũng không rảnh rỗi, trước tiên là xây lại tường bao, sau đó lại dẫn người đi sửa sang lại nhà vệ sinh lộ thiên, sau đó mượn cối đá ở trong thôn, dựng một cái giá bóng rổ đơn giản, lấy vôi vẽ sân bóng, nhờ anh em khoa thể dục mang cho mấy quả bóng rổ. Thế là càng vui, bọn trẻ con không chạy chơi khắp núi nữa, tụ tập ở sân bóng, đôi khi chơi muộn quá còn ăn chực của giáo viên.

Loạn thì loạn, nhưng bao năm rồi chưa náo nhiệt như vậy, Đơn Trường Căn và số ít giáo viên già trong trường nhìn thấy, lòng vui vẻ, ngày càng thích không khí bừng bừng sức sống này.

Người trong thôn cũng nhận ra chuyển biến tốt đẹp, ít nhất trước kia nếu không phải trong giờ học muốn tìm con cái trong nhà là gần như không thể. Giờ thì tốt rồi, cứ đến trường đảm bảo thấy chúng nô đùa ở đó.

Thời gian dần trôi đi trong vui vẻ, huyên náo, dần dà đã qua một tháng. Mặc dù quan hệ mọi người trong mắt Tư Mộ Hiền rất vi diệu, có điều may mà lớp trưởng chiếu cố đại cục, Lôi Đại Bằng đơn thuần, Đơn Dũng thì tâm cơ thâm trầm, Vương Hoa Đình càng khôn khéo, cho không xảy ra chuyện gì cả.

Sau khi thi hết kỳ là tới kỳ nghỉ thu hoạch chỉ ở đây mới có, nghỉ một cái là năm ngày, đám học sinh đợi kỳ nghỉ, mấy thực tập sinh ở quê lâu ngày cũng mong về thành phố. Chỉ có Lôi Đại Bằng quấn lấy Đơn Dũng đòi tới Lư Viên chơi, Lôi ca xuống quê chơi quá đã, ngay cả nhà cũng không muốn về nữa.

Buổi sáng một ngày trước kỳ nghỉ, chuyện phải tới rốt cuộc cũng tới, tới rất đột ngột...

Sau tiết ba, Vương Hoa Đình đang phơi chăn ở ngoài ban công, Đơn Trường Căn đạp xe đạp vội vội vàng vàng quay về trường, sau xe chở bao lớn, đi qua cổng từ xa đã gọi:" Hoa Đình, goi đám thực tập tới ban giáo vụ, có chuyện hỏi các cháu đây."

Khẩu khí khô khốc, lời nói không dễ nghe, khác hẳn với chú Đơn hiền lành thường ngày. Vương Hoa Đình giật mình, đáp lại rồi vội tới phòng nam sinh, chỉ có lớp trưởng đang chuẩn bị bài giảng. Hai người đứng đầu đội thực tập không biết xảy ra chuyện gì, hoặc giả có thể nói là quá nhiều chuyện, không biết là chuyện gì, đương nhiên mũi mâu chỉ thẳng vào hai vị phẩm hạnh bất chính trong đội ngũ.

Đinh Nhất Chí nghĩ một lúc rồi nói:" Có phải là đống ngô Đại Bằng bê về có vấn đề không?”

Mấy ngày trước Lôi Đại Bằng bê về mấy chục bắp ngô còn chưa chín hẳn, lai lịch khả nghi, Vương Hoa Đình nhớ lại cũng giật mình, cơ mà không dám chắc.

Đinh Nhất Chí lại đoán:" Không thì số thỏ mà Đơn Dũng bắt là do nhà ai đó nuôi?"

Cái này Vương Hoa Đình càng không dám chắc, chân tay hai anh em nhà này đều không sạch sẽ, lại cực kỳ nhanh nhẹn, tuần trước bắt được con chồn làm bánh kẹp thịt chồn, tuần trước nữa lại không biết từ đâu bắt được thỏ làm thịt thỏ băm viên. Giờ nghĩ lại thì thỏ nhà hay thỏ rừng thật đáng suy ngẫm, nếu là trộm trong thôn truyền về trường sẽ rất khó nghe.

Đương nhiên Vương Hoa Đình không ngại dùng suy nghĩ tệ nhất lên hai anh em này, vì hai người khác cần cù chăm chỉ, không có tật xấu nào.

Thảo luận nửa ngày trời không ra đầu đũa gì, hai người xuống lầu, đợi Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân hết giờ, nhỏ giọng thương lượng. Khi Đơn Dũng hái rau trong thôn đem về, hỏi Lôi Đại Bằng đâu, nói là đi thăm nhà học sinh chưa về. Năm người đi vào ban giáo vụ, chú Đơn mặt tối đen khó đăm đăm, Đơn Dũng hỏi:" Chú, làm sao thế, nghỉ học vài ngày thôi mà, không nỡ để bọn cháu đi à?"

Đơn Trường Căn vỗ bàn đánh sầm:" Đừng chớt nhả, chuyện này rất nghiêm trọng, thành trò cười lớn rồi, chú thiếu chút nữa không rời được ủy ban giáo dục trấn mà về đấy."

"Chuyện gì mà nghiêm trọng thế ạ? Mọi chuyện đang rất tốt mà." Đơn Dũng không hiểu:

"Tốt à? Cháu tự xem đi." Đơn Trường Căn đẩy ra một đống bài thi:

Vương Hoa Đình và Đinh Nhất Chí rút bài năm thứ chín của mình xem, đúng là rất tệ, ba lớp chỉ có mười mấy đứa đạt điểm chuẩn, chưa tới một phần ba. Có điều biết làm sao, cả nguồn giáo viên và học sinh đều chẳng ra sao, học tập là quá trình tích lũy thời gian dài, không thể nâng cao trong ngắn hạn.

Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân cũng xem năm thứ chín, tình hình tương tự, có điều cũng có chút tiến bộ.

Lớp trưởng uyển chuyển nói:" Chủ nhiệm Đơn, dù sao bọn cháu cũng đi thực tập, phương pháp dạy học khả năng có chỗ chưa tốt, nếu có gì không ổn, mong chú phê bình chỉ dẫn..."

"Dừng, dừng … " Đơn Trường Căn ngăn lại, sau đó trịnh trọng bắt tay lớp trưởng, vỗ vai Tư Mộ Hiền:" Bốn đứa các cháu không có gì để nói, rất chăm chỉ, mắt chú thấy, lòng chú cảm kích. Không phải vấn đề của các cháu, trình độ năm thứ chín đã tiến bộ lớn rồi, quan trọng là mấy bài này.... Ôi!"

Một tiếng thở dà não ruột, ông ngồi xuống không nói thêm nữa.

Vương Hoa Đình xem qua thống kê thành tích nhắm mắt lại, Đinh Nhất Chi xem xong cúi mặt xuống, Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân sắc mặt không khác là bao.

Đơn Dũng rất thông minh, lén lút chuẩn bị chuồn, Lôi Đại Bằng dạy học mà không xảy ra vấn đề mới là lạ, giờ mới xảy ra vấn đề đã là khó tin rồi. Y vừa có hành động, Đơn Trường Căn nhận ra ngay, quát lớn:" Đứng lại!"

Tiếng quát làm thằng cháu giật bắn mình, chỉ thấy Đơn Trường Căn đứng dậy, giận không để đâu cho hết:" Bảo cháu dạy học, cháu ném cho Lôi Đại Bằng, mình trốn đi hưởng an nhàn... Trước kia trong lớp còn được hai ba đứa hợp cách, giờ hay rồi, cả lớp treo đòn đỏ, không được đứa nào. Không có đã đành, lại còn gây ra đống trò cười, dù nộp giấy trắng còn tốt hơn."

"Chú, trình độ bọn học sinh nó thế, không thể đổ hết cho giáo viên." Đơn Dũng nói đỡ anh em một câu:

Ai ngờ chú Đơn càng giận, tóm lấy thằng cháu kéo đến bên bàn làm việc, lấy đề thì nhét vào tay Đơn Dũng:" Cháu đọc đi, chú không tin học sinh ở đây có trình độ này."

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Đơn Dũng lật xem, mắt phải chớp mấy lần, tưởng nhìn nhầm. Những người khác chỉ xem điểm chưa đọc bài thi, không hiểu sao chú Đơn lại giận như thế. Vừa xem một cái quay đầu đi, răng cắn chặt lại.

Ai mà dám đọc chứ, chú Đơn đoạt lấy đọc to:" Gia Cát Lượng, trí lực 120, võ lực 110, kỹ năng, Trâu gỗ ngựa máy... sách giáo khoa ngữ văn từ khi nào có thứ này? Mà không chỉ một đứa, cả lớp có mười mấy đứa như thế..."

….

Dịch đoạn này cười sái quai hàm.