← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 087 Không có công, không hưởng lộc. (1)

Sử tiểu thư mặc bộ vest nam màu ghi, oai dũng đi tới nhìn ba người đứng gần Đơn Dũng, mắt liếc qua đánh giá một lượt, cái liếc này rất nhanh, bất kể là tướng mạo gây sốc của Lôi Đại Bằng hay dung mạo xinh đẹp của Vương Hoa Đình cũng không khiến cô dừng mắt nhìn thêm dù một giây, lãnh đạm hỏi :" Bọn họ là ai?"

"À, bạn em."

" Ăn cơm chưa, tôi bảo người chiêu đãi."

"Không cần, không cần, bọn em đã ăn rồi." Đơn Dũng chưa bao giờ ngoan như vậy:

"Thế thì đi thôi, nhanh ..."

Nói rồi phất tay, động tác lời nói hào sảng, thấy Đơn Dũng xách vò rượu, cũng đưa tay nhận một cái, vò rượu hai mươi cân trong tay một cô gái mà nhẹ như không. Đơn Dũng quay đầu lại bảo mấy người bạn đợi, ba người kia đã choáng tới quên cả gật đầu.

Nhìn hai người Đơn Dũng và Sử tiểu thư gạt đám đông đi vào Sử gia đại viện, hồi lâu Lôi Đại Bằng mới hoàn hồn, giờ không nói Đản ca và cô gái kia có gian díu nữa:" Hiền đệ, có chắc đấy là nữ không?"

Vương Hoa Đình cười gập người, cơ hội thấy một cô gái cực độ nam tính hóa như vậy không nhiều, Sử Gia Thôn khiến cô mở rộng tầm mắt rồi. Tư Mộ Hiền gật đầu :" Chắc vậy, chẳng những là nữ, mà còn là phú tỷ."

"Nếu Đản ca mà dám tán vị phú tỷ này thì tôi khâm phục khẩu phục." Lôi Đại Bằng tặc lưỡi:

Vương Hoa Đình ngứa tai mắng:" Đứng nói linh tinh, đã ăn của người ta còn nói xấu người ta, có loại người nào như cậu không?"

"Sao vậy, vừa rồi bạn cũng nói mà." Lôi Đại Bằng không hiểu lòng con gái, chả hiểu gì, vừa nãy hai người trêu chọc Đơn Dũng rất vui:

Vương Hoa Đình không thèm đáp, có hơi say, cô lên xe nghỉ. Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng cũng định lên xe thì có một đầu bên đi ra, gọi người trong thôn, đi quanh hàng rào như chọn hoa hậu, té ra muốn giết vài con.

Ồ, có trò vui, hai anh em sáng mắt chạy theo mọi người, chỉ thấy vị đầu bếp kia chỉ tay vào con lừa lựa chọn, người chăn lừa là dân nhà nghề, ném thừng trong tay ra, trúng con lừa được chọn, chọn tới năm con, dẫn thẳng tới hàng rào gỗ cách đó không xa, chỗ đó máu me đầm đìa. Nhớ trên đường đi Đơn Dũng kể chuyện lấy dái lừa khi hưng phấn, còn chuyện dùng dao mỏng bằng hai tờ giấy, giết lừa không chảy máu, rồi lột da hoàn chỉnh mới có máu chảy ra. Cả hai hơi say rồi, bị tò mò thôi thúc đi tới đó.

….. ……

…… …..

Cách bãi đỗ xe của Sư gia một quãng, Đơn Dũng vừa nhìn đám đông nhộn nhịp tới chúc mừng, cảm khái vô cùng, khi mới lên đại học, vì ngưỡng mộ danh tiếng nên tới đây. Khi ấy Sử gia còn chưa tấp nập thế này, vậy mà mới mấy năm thôi đàn lừa tăng lên mấy lần, nhà lầu trong thôn thêm mười mấy cái, vốn người khác nghèo Sử gia giàu, giờ thành người khác giàu Sử gia phất. Chỉ riêng cái đại viện gần một mẫu này đã nhìn ra, khác gì trang viên Châu Âu đâu.

Đối với ông chủ Sử này, Đơn Dũng chỉ nhìn thấy từ xa, không dám nói với anh em là từng bái phòng người ta mấy lần mà chẳng được gặp. Không ngờ hôm nay lại được triệu kiến.

"Ngẩn ra gì đó, mau lên." Sử tiểu thư đi trước giục:

Đơn Dũng vội đi nhanh hơn còn người thân thiện với Sử tiểu thư quay đầu mắng mình, Sử tiểu thư còn kiêu hơn tất cả mỹ nữ mà Đơn Dũng từng gặp, chẳng thèm để ý tới nụ cười lấy lòng của y.

Đơn Dũng cũng không để trong lòng, im lặng đi theo bà chị quen từ khi tới Lư Viên nhập thịt lừa này, người biết ông chủ Sử đều biết ông ta có hai bảo bối. Bảo bối thứ nhất là Sử đại tiểu thư, tên Sử Bảo Anh, mặc dù chẳng đi học được mấy ngày, nhưng quản lý chuyện làm ăn của Sử gia đâu vào đó, tuổi còn trẻ mà đã gánh nửa cái nhà rồi. Bảo bối còn lại khỏi phải nói, người sinh nhật hôm nay, Sử Bảo Quý. Thằng bé đó bảy tuổi dám húc nhau với dê đực, chưa tới mười tuổi học được cưỡi ngựa chăn lừa, mười tuổi càng ghê gớm, biết đánh bạc hút thuốc nhìn trộm thiếu phụ trong thôn tắm, chẳng thói xấu nào chưa nhiễm cả.

Đột nhiên Đơn Dũng bị Sử Bảo Anh kéo một cái, đi về phòng bên, ở nhà chính tiếng người rộn rã, thân thích Sử gia tiếp đãi khách bốn phương, ở phòng bên yên tĩnh một chút. Sử Bảo Anh dặn:" Đơn Dũng, hôm nay tôi nhân lúc cha tôi vui vẻ nhắc chuyện của cậu, cậu cẩn thận chút, ngày vui đừng làm cha tôi mất hứng."

"Tôi có chuyện gì?" Đơn Dũng mù mờ, hôm nay y tới chỉ để mua chuộc Sử thiếu gia đánh chén một bữa mà:

"Cậu nói xem là chuyện gì?" Sử Bảo Anh ánh mắt ngạo nghễ, tựa hồ thấy Đơn Dũng không hiểu chuyện, nhắc:" Tôi thấy cậu không tệ, bảo cha tôi nâng đỡ cậu thôi, chứ cậu muốn làm trung gian bán thịt lừa cả đời à?"

Ồ, Đơn Dũ hiểu rồi, té ra là cô gái ngoài lạnh trong nóng này thấy mình mấy năm qua tới đây nhập hàng không dễ dàng, muốn chỉ cho một con đường phát tài. Ông chủ Sử ở mảnh đất này là hào khách giang hồ, người đi theo ông ta phát tài không ít. Đơn Dũng cười cám ơn, Sử Bảo Anh hiếm khi hiền hòa một lần, hai người một trước một sau lên lầu.

Kỳ thực Sử đại tiểu thư không xấu, có điều ấy là dùng tiêu chuẩn nam nhân, đúng là tướng mạo đường đường, đi lên lầu dẫm cầu thang huỳnh huỵch, người chưa tới mà giọng đã đi trước:" Cha, Đơn Dũng tới rồi, còn mang cho cha ít quà, cha nhận đi."

Căn nhà này sa hoa lộng lẫy, chẳng giống gia đình thôn quê, trang hoàng kiểu Châu Âu cổ điển, lấy tông màu sáng làm chủ đạo, từ thảm trải sàn, đầu hươu treo tường, giá vũ khí đủ cả. Ngồi ở giữa là một nam tử tráng kiện tuổi trên 50, râu tóc rậm rạp hoa râm, mặt đen đúa với đường nét như tạc khắc, ngồi đó với bộ dạng rất thổ phỉ, mỉm cười vẫy tay với Đơn Dũng rồi thuận tay nhắc vò rượu mở ra ngửi ngay, kêu một tiếng ngạc nhiên:" Ha ha, có lòng lắm, rượu ủ mấy năm rồi ... Song không đủ mạnh."

Uống Say Ngất Lừa, hút thuốc lá cuốn, đó là sở thích đặc biệt của người chăn lừa Sử Gia Thôn, ông chủ Sử tuy gia sản cực lớn rồi, vẫn không bỏ sở thích này. Cuốn thuốc lá, con gái châm lửa, rít mạnh một hơi, sau đó mũi phả khói, loại thuốc lá này rất bốc, Đơn Dũng mũi nhạy cảm, đưa tay day mũi, không dám ngồi ... Ở nơi này ngay Sử đại tiểu thư cũng không có chỗ ngồi, chỉ một người ngồi. Sau lưng ông ta treo chữ "Lư" viết kiểu phồn thể, to như cái đấu, cùng với ông chủ Sử phối hợp với nhau, trông có rất nhiều điểm tương đồng.

Người không có tiền thì trông hèn mọn vô dụng, người có tiền dù trông thế nào cũng có khí thế, ông chủ Sử lại còn ăn mặc kiểu thổ tài chủ phong kiến.

"Chàng trai, biết vì sao gọi cậu tới không?" Ông chủ Sử vừa hút thuốc vừa quan sát Đơn Dũng như xem lừa, nhưng xem hồi lâu không thấy có gì bất mãn:

"Cháu không biết ạ." Đơn Dũng lắc đầu:

"Tôi nghe con gái tôi nói, cậu nhập hàng trong thôn tới nay đã được ba năm rồi."

"Ba năm tám tháng." Sử Bảo Anh nhắc:

"Đúng, ba năm tám tháng." Ông chủ Sử sửa lại, đưa ngón tay to sần sùi chỉ Đơn Dũng:" Lâu thế rồi, lừa đã đẻ vài lứa, người theo Lão Sử tôi ít thì cũng kiếm được vài chục vạn, cả trăm vạn cũng không hiếm. Tôi lấy làm lạ, sao cậu chả tiến bộ gì? Con gái,  cha xem sổ con đưa rồi, ba năm trước cậu ta nhập 200 cân thịt, gần đây nhất cũng nhập 200 cân thịt ... Cậu có thể nói vì sao không?"

Nhục quá, té ra người ta tò mò vì anh chả tiến bộ gì. Nguyên do Đơn Dũng khó nói, lượng tiêu thụ của Hưởng Mã Trại không lớn, một phần khác bán cho mấy cửa hàng quen kiếm ít tiền để đi học, đâu có thời gian mở rộng làm ăn.

"Chuyện này, bác Sử, cháu là hộ nhỏ, sao so được với người ta làm ăn lớn, với lại cháu còn đi học, chỉ tranh thủ kiếm thêm thôi ... Bác không phải vì chê cháu nhập ít hàng quá nên gọi tới chứ?" Đơn Dũng đối diện với ông chủ lớn như thế, thực sự chẳng biết ứng phó ra sao, có chút rụt rè:

"Đương nhiên là không rồi, đã tới thôn làm ăn thì đều là cơm áo cha mẹ của Sử Gia Thôn, cậu mua một cân thì tôi cũng không chê ít." Ông chủ Sử bỏ thuốc lá xuống, uống ực một ngụm trà lớn:" Tôi chỉ thấy cậu có chút đáng thương ..."