Q1 - Chương 100 Nghe thổ lộ dở khóc dở cười. (3)
Xem trộm nhật ký có gì mà thiếu đạo đức, chúng tôi ở KTX còn nhìn thấy nữ sinh thay y phục trong KTX nữ mà." Lôi Đại Bằng phản bác, Vương Hoa Đình tức tối đá hắn, nhưng hắn có biết chiếu cố tâm tình người khác đâu, sợ cô không tin còn bổ xung:" Thật đấy, còn nhìn thấy phòng bạn."
"Hả, thấy phòng tôi?" Vương Hoa Đình choáng, nghĩ tới mặt sau phòng mình đối diện với phòng 222, mặt cô tái dần:
"Ừ, kính viễn vọng của Đản ca có tầm nhìn xa, bạn ngủ ở giường trên, tôi còn nhìn rõ cả hoa văn thêu trên chăn, bạn thích đắp chăn màu xanh lơ, thêu hoa trắng chứ gì?" Lôi Đại Bằng đắc ý khoe:
Nếu đã nhìn rõ hoa văn trên chăn, vậy còn có thể nhìn thấy cái gì nữa, đôi khi vào mùa hè nóng nực, nữ sinh ở trong phòng ăn mặc rất tùy tiện, Vương Hoa Đình không dám nghĩ tới bị hắn nhìn thấy gì, giận mất lí trí:" Đồ, đồ vô sỉ hạ lưu... Còn dám nói ra."
Rồi quay ngoắt người chạy về trường.
"Có gì mà vô sỉ hạ lưu, phòng KTX nam nào đều chuẩn bị sẵn kính viễn vọng mà." Lôi ca lẩm bẩm, không sao hiểu nổi mình thật thà như vậy mà vì sao không ai lý giải, lại còn bị người ta ghét:
Rất lâu sau nhìn thấy Vương Hoa Đình chạy về, Đơn Dũng vẫn còn đi lại trên sân liền dừng lại, không dám gọi, không dám ngăn. Vương Hoa Đình nhìn thấy y, song đang giận, lườm một cái rồi chạy về phòng.
Á, Lôi Ngốc đâu?
Đơn Dũng có chút lo lắng, sợ tên đó nghĩ không thông, nhìn cảnh này thì sợ là đã biết sự thật, vội vàng chạy ra khỏi cổng trường. Lúc này trời còn chưa tối, nhưng tìm khắp xung quanh thôn không thấy Lôi Đại Bằng đâu, lòng hoảng sợ gọi theo Tư Mộ Hiền, hai người vội vã đi tìm. Không ngờ rời trường chưa bao lâu thì Lôi ca về, hỏi hắn đi đâu, miệng hắn còn nhai táo, nói là đi hái táo, nhìn bộ dạng nhai như trút giận thế thì biết hắn không ăn táo mà đang phát tiết.
Lôi Đại Bằng giống vô số lần thất tình trước kia, thả mình xuống giường, sau đó là bắt đầu màn chửi bới than thở.
Tư Mộ Hiền và Đơn Dũng vào phòng không dám nói gì, chưa rõ tình hình, lại không thể đi hỏi Vương Hoa Đình, lòng thấp thỏm, chẳng được sảng khoái như Lôi Đại Bằng đang chửi rủa. Đơn Dũng luôn đợi tới thời khắc này, thậm chí nghĩ ra rất nhiều lý do, bất kể là dụ dỗ hay lừa gạt, y quyết định rồi, dù bỏ cả thể diện đi cũng phải phủ nhận bất kỳ dính líu nào tới Vương Hoa Đình.
Hai người ngồi xuống giường, không ngờ Lôi Đại Bằng như lên cơn thần kinh, một tay ôm Hiền đệ, một tay ôm Đản ca, nghẹn ngào cảm khái:" Vẫn là anh em tốt nhất... Nữ nhân không đáng tin, em nhìn thấu rồi, tuy em xấu, nhưng em có cốt khí, có kiêu ngạo, cô ấy không thích em, em còn chẳng thèm thích cô ta... Chẳng qua là mỹ nữ thôi mà, tới hộp đêm có cả đống, còn chẳng có giá bằng cái dái lừa."
Tư Mộ Hiền ngạc nhiên, Đơn Dũng mơ hồ, đúng là thất tình thật, nhưng mà sao nó lạ thế?
"Lôi ca, nghĩ thế là đúng, đại trượng phu lo gì không có gái, đúng không?" Tư Mộ Hiền cẩn thận uyển chuyển hỏi:" Bí thư có người trong lòng rồi, cô ấy nói với cậu chưa?"
"Không nói tôi cũng biết." Lôi Đại Bằng mặt đỏ phừng phừng mắt bên cao bên thấp trợn lên, làm Đơn Dũng cũng phải sợ, ai ngờ hắn chỉ tay sang bên cạnh:" Nhìn ra lâu rồi, chính là thằng vương bát đản đó."
Tư Mộ Hiền sửng sốt nhìn Đơn Dũng không hiểu gì, Lôi ca đem chuyện xem trộm nhật ký kể ra, cả hai đều hiểu, lớp trưởng thành dê thế tội rồi. Tư Mộ Hiền cười, cười lăn cười bò, Đơn Dũng thì xấu mặt, không biết chuyện này chệch hướng tới bao giờ.
Lải nhải nửa ngày trời, Lôi ca buông hai người ra, bò dậy lục lọi ba lô mình mang tới, lục ra một tập giấy, ôm vai Đơn Dũng nịnh bợ:" Xem này Đản ca, có thứ hay cho anh đây... Đừng nghĩ em quên anh, không có chuyện đó. Cũng đừng trách mẹ em mắng anh, kỳ thực bà ấy biết chúng ta là anh em tốt, trước mặt người khác thì mắng anh, sau lưng thì nói anh không tệ, chưa bao giờ bỏ em."
Nói rồi đưa cho Đơn Dũng, nhìn một cái là biết luận văn, mắt Đơn Dũng sáng lên, một bản là ( Hình tượng và tư tưởng nội hàm của Trang Tử), một bản khác là ( Ngụ ngôn Trang Tử). Lôi ca vỗ vai Tư Mộ Hiền:" Hiền đệ, cậu thì chắc là không dùng đâu nhỉ, luận văn của cậu còn khó rặn hơn sinh con, cả năng rồi chưa thấy."
Tư Mộ Hiền cười, cái này khỏi tranh, hắn cũng không muốn thấy ba anh em quyết liệt với nhau. Đơn Dũng cảm động lắm, lại nhìn trên đó ghi sẵn tên mình rồi, cảm động tới thẹn không thể kiếm lỗ mà chui vào... Cơ mà chỉ cảm động ba giây thôi, Lôi Đại Bằng chưa ba hoa xong, Đơn Dũng xem qua loa luận văn phát hiện không ổn, đùng đùng nổi giận:" Lôi Ngốc, luận văn này ở đâu ra?"
"Mua!" Lôi Đại Bằng đáp rất hiển nhiên:
"Mua ở đâu?"
"Taobao, mua một tặng một, 300 đồng."
Bốp, Đơn Dũng ném vào lòng Lôi Đại Bằng, chỉ mặt mắng:" Thằng ngốc này, không xem à, giống hệt nhau."
"Giống đâu, xem xem rồi." Lôi Đại Bằng không tin:
"Ừ, trừ tiêu đề và nội dung chính khác nhau ra thì giống hệt, cậu coi giáo viên là đồ ngốc à? May mà tôi chưa nộp lên." Đơn Dũng mắng, cái thằng này luôn lòng tốt làm hỏng việc, từ lúc quen nhau tới giờ, Đơn Dũng vì hắn gánh không biết bao tội nợ:
Lôi Đại Bằng xem lại, tới trang thứ hai thì giống hết, tức giận vỗ đùi:" Á à, lỗ lặng rồi, em nói mà của rẻ là của ôi, thằng chó mà, bán luận văn mà cũng có gian thương nữa."
Vừa thất tình lại mua phải hàng giả, lần này tức lắm rồi, Lôi Đại Bằng nằm lăn ra giường đạp chân ăn vạ, Đơn Dũng tức một lúc cũng nguôi nhanh, quen rồi mà, an ủi thôi cậu dùng đi, anh nghĩ cách khác. Những lúc thế này Đơn Dũng thể hiện rõ dáng vẻ của người anh trai, vừa an ủi vừa cổ vũ thằng em ngốc.
Không thể không thừa nhận, anh em đôi khi hữu dụng hơn nữ nhân, lão đại đang an ủi lão nhị thì vang lên một lời phấn chấn lòng người, Tư Mộ Hiền đợi cả hai một lúc mới thong thả nói:" Không cần đâu, em chuẩn bị cho hai người rồi."
"Cái gì?" Lôi Đại Bằng ngồi bật dậy:
Chỉ thấy Tư Mộ Hiền cười thần bí mang laptop của Lôi Đại Bằng tới đặt trên bàn, mở ra ra hai bản luận văn ( Vẻ đẹp mông lung trong thơ ca Lý Thương Ẩn), một bản là ( Nghiên cứu so sánh tư tưởng văn nghệ của Khổng Tử và Platon). Tức thì cả Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng đều không nói được gì nữa, sống mũi cay cay, Đơn Dũng ôm Hiền đệ thật chặt, Lôi ca cũng ôm Hiền đệ, còn muốn hôn một cái, Tư Mộ Hiền sợ hãi thiếu chút nữa chui xuống gầm giường.
"Chuẩn bị từ bao giờ thế, cái này tốn công lắm." Đơn Dũng lật xem, luận văn của ba người đều đã xong, đề tài khác hẳn nhau, cái này khó lắm:
"Em chuẩn bị từ đầu năm học rồi, hai người chỉ biết ăn với chơi, em sợ chẳng may lúc đó cuống lên lại tìm được luận văn, lại cũng muốn kích thích cả hai tự viết nên không nói sớm. Có điều nhìn là không thấy hi vọng gì, nên em tự làm, dù sao cũng là nguyên tác, chắc chắn không trùng lặp. " Tư Mộ Hiền đã chuẩn bị sẵn đường lui cho anh em:
"Cậu đúng là có lòng, anh đang rầu thối ruột vì chuyện này đây, anh cũng tự viết nhưng mà đọc không ngửi nổi." Đơn Dũng cảm thán:
"Thế mới là anh em, tôi nói sao, anh em hữu dụng hơn nữ nhân... Tôi muốn bản Platon, tên nước ngoài mới ngầu. Phải rồi Hiền đệ, không nhầm chứ, Platon mà có thể đặt ngang với Khổng Tử à?" Lôi Đại Bằng mừng rỡ hú hét, rồi lại đề xuất ý kiến:" Hiền đệ, tôi thấy Khổng Tử và Trang Tử đều không ngầu, sao không viết Lão Tử? Đọc lão tử mới máu chứ."
Tư Mộ Hiền không đáp chỉ cười, điệu cười này Lôi Đại Bằng quen lắm, biết cười mình bất học vô thuật đây mà, thế là nổi nóng:" Cười cái rắm, sao không nói sớm, mấy mẹ mấy trăm đồng."
Cả ba cùng cười, trong nụ cười của Đơn Dũng có chút chan chát, hai người bạn học, cũng là hai người anh em, bao năm qua luôn vô tình hoặc cố ý nghĩ cho đối phương. Còn mình, như phạm phải sai lầm, luôn có chút áy náy không xua đi được.