← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 102 Ba anh em nối nhau lên sân khấu. (2)

Chỉ yêu cầu này thôi, tôi không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào khác, được chưa? Hôm nay diễn tập, chẳng may chúng tôi muốn chính thức ghi hình, thế nào cũng phải có người xem chứ, nếu không thì không có không khí. Nghệ thuật đại chúng mà không có quần chúng à?" Đạo diễn kỳ kèo:

Xử trưởng nghĩ cũng phải, cục văn hóa chuyên môn gọi điện an bài, không tiện từ chối, ánh mắt đột nhiên lia về phía trường học, gật đầu:" Được, tới khi đó cho trường học nghỉ một ngày, thế là đủ thôi, bọn nhóc cũng ưa náo nhiệt."

"Vậy tôi cám ơn anh trước." Đạo diễn chắp tay cám ơn, quay đầu đếm ngược, 10, 9, 8... Rồi 1, âm nhạc bắt đầu vang lên.

Không ngờ chuyện ngoài dự liệu xảy ra, bỗng nhiên từ đâu nổ “đùng” một tiếng rõ to, ông già thổi sáo giật mình, miệng lệch đi, âm thanh cũng biến dạng, toàn bộ lạc nhịp.

Vừa dừng lại, “đùng”  thêm cái nữa, ghi âm un tay, trong loa truyền ra tiếng rít chói tai. Đạo diễn nổi giận, quay đầu nhìn xã trưởng, xã trưởng rối rít nói:" Không sao, không sao, trong thôn cưới vợ, nhất pháo tiến thôn, nhị pháo mở đường, tới cửa mới đốt pháo, còn một đoạn nữa. Bắt đầu đi, bắt đầu đi..."

Lại chuẩn bị một phen nữa, khi hô bắt đầu, lần này ra dáng hơn rồi, kịch thôn quê rất đơn giản, trừ ban nhạc chỉ có hai diễn viên, quay phim chĩa ống kính vào diễn viên vẽ mặt nạ quỷ chuẩn bị lên sân khấu, không ngờ lại uỳnh một phát, run tay chệch đi, nổi giận đùng đùng, hét lên:" Đạo diễn, loạn thế này quay làm sao quay được?"

"Đợi một chút, đợi rước dâu xong lại bắt đầu..." Xã trưởng rối rít vỗ về người ở hiện trường, mấy nghệ nhân già cười khà khà, nhe hàm răng chẳng còn nổi mấy cái, nếp nhăn trên mặt nhíu vào một chỗ, vui vẻ lắm.

……….. ………… …….

………. …………. ……..

"Dừng..."

Cách hiện trường ghi hình chưa tới 20 mét, đội ngũ đón dâu dừng lại, Đơn Trường Căn đảm nhận vài trò chỉ huy nghi thức, đứng đầu đội ngũ đón dâu hô:" Kèn không vang, đội ngũ không lên được, kèn không cao, vợ chồng không hòa hợp... Các chàng trai, thổi mạnh lên."

Chỉ huy còn oai hơn cả đạo diễn, tay vung một cái, một âm thanh như kim loại đâm vào nhau vọt lên tận mây xanh, không ít người ở hiện trường rùng mình, cao quá rồi, âm thanh này tới âm cao B rồi, làm tim người ta cũng vọt lên theo.

Âm thanh lên tới mức cao nhất thì đảo vòng, như đàn chim tranh nhau hót, như cười sảng khoái, tim con người ta cũng phập phồng theo, xã trưởng vui vẻ hô lên:" Hay, thổi hay lắm, Lão Đơn, con nhà ai thế?"

Nhưng tiếng kèn cao quá, không nghe thấy tiếng xã trường gọi, đạo diễn Tần nhìn người thổi kèn, mắt lồi ra, má phồng lên, gần như dùng hết sức bình sinh rồi, cái kèn Sô-na này thổi mệt hơn bất kỳ nhạc khí nào. Đừng coi thường chỉ khúc ( Khiêng kiệu hoa), nhưng không luyện dăm ba năm không thổi được, mà bất ngờ chính là ở đây, chàng trai kia tuổi không lớn, có vẻ chưa kết hôn.

Khi âm thanh lên cao nhất thì Đơn Dũng hạ người xuống, đầu ngửa lên, người quay sang, đây là tín hiệu, thế là nào trống, nào chiêng, nào cồng thôi thì đủ các loại nhạc khí cùng rộ lên. Lôi Đại Bằng tay cầm chiêng, gõ cheng cheng cheng cực hăng, Tư Mộ Hiền kéo hồ cầm say sưa, vừa đi vừa kéo. Đi ngang qua tổ chế tác, Đơn Dũng làm mặt quỷ với mấy em gái xinh đẹp ở trong sân, sau đó phồng má lên thổi kèn, khúc nhạc tươi vui kịch liệt, y khuỵu chân xuống mà đi, tựa như con vịt nặng nề, khiến mọi người cười nghiêng ngả, bắt mắt hơn cả đôi tân nhân.

Sau nhạc đội mới là tân lang dắt ngựa, tân nương chùm khăn đỏ ngồi trên lưng ngựa trắng không uy vũ cho lắm, theo sau ngựa là đội ngũ nhà gái. Lôi Đại Bằng vừa gõ chiêng vừa đi lùi, cúi đầu xuống nhìn tân nương dưới khăn chùm, làm tân nương phì cười. Tân lang trừng mắt quát:" Nhìn cái gì mà nhìn, còn muốn vào động phòng luôn à?"

"Thừa lời, tất nhiên là muốn rồi." Lôi Đại Bằng chả ngần ngại gì, lại một tràng cười nữa, nhà gái vội vàng đi tới gài thuốc lá hai bên tai hắn mới đuổi đi được.

Đội ngũ rước dâu đi ngang qua, cả xã trưởng lẫn đội nhạc kịch đều sửng sốt, rõ ràng là một cái ban nhạc hỗn loạn ghép bừa, vậy mà làm ra không khí nhộn nhịp như vậy. Đao diễn Tần phản ứng nhanh, hô lên:" Mau mau, quay phim bám theo, ghi hình lại toàn bộ, đây mới là phong tục dân gian chứ... Chàng trai thổi kèn kia kìa, quay rõ vào."

Một lời đánh thức người trong mộng, người quay phim ít nhiều hiểu âm nhạc, thổi kèn Sô-na dựa cả vào khống chế âm tiết, công phu ở cái miệng hết, có mười tám âm vực, dù có thêm công cụ cũng chưa chắc thổi tới được âm cao B. Huống hồ người ta dùng là nhạc khí phổ thông ống đồng trong thôn, còn trẻ như thế mà thổi không tệ. Quay phim vác camera chạy như bay, theo sau là đám kỹ thuật, đuổi theo đội ngũ rước dâu.

Đạo diễn Tần không vui, quay đầu trách xã trưởng:" Xã trưởng Vương giấu riêng nhé, có chàng trai giỏi vậy mà không gọi tới cho chúng tôi."

"Không phải người trong thôn..." Xã trưởng Vương nhìn theo đội ngũ liền nhận ra là giáo viên thành phố tới chi viện, tới khi trả lời thì đạo diễn đã chạy mất rồi, làm ông ta bực bội lắm.

Cách cửa nhà tân lang không xa, cửa dán chữ hỉ đỏ rực, cửa sổ dán uyên ương giơn nước, còn có hai hàng pháo nổ hai bên, cùng đội ngũ rước dâu đi vào tầm mắt, tiếng pháo nổ đì đùng không dứt. Trẻ con la hét chạy quanh, hai bên đường các cô gái chỉ trò, các bác gái thì thầm, một đám nam nhân tụ tập trước cửa nhà tân lang, đám thanh niên như đánh trận, kèn vừa dừng, tân nương xuống ngựa, tức thì kéo ùa tới.

Theo phong tục dưới quê ở Lộ Châu, tân nương xuống ngựa phải qua ba ải, ải sau khó hơn ải trước. Ải thứ nhất là tân lang bế tân nương xông vào tân phòng, thân thích nhà gái chen, thân thích nhà trai chặn, hai bên không nhường nhau, cứ như đánh trận, đám thanh niên nam nữ trong thôn thích màn xô đẩy này lắm, thi thoảng có tiếng cô gái nào ré lên chói tai, mặt đỏ bừng bừng nhưng không chịu rời chiến tuyến.

Chỉ khổ tân lang bế tân nương bị người ta đùn qua đẩy lại. Đám thanh niên chưa đã, ép tan nương cưỡi lên cổ tân lang, váy đỏ chùm qua đầu, xoay hắn mấy vòng, không cho nhìn trộm, tự đi mà tìm phương hướng.

Có người nói với tân lang bị váy chùm lên:" Đừng rúc đầu vào đó, chưa tới giờ đâu."

Có người lại kép chân tân nương hô:" Kẹp chặt vào, kẹp càng chặt hắn càng thoải mái."

Đám thanh niên cười rộ lên, bà già không còn răng cười vui vẻ, trẻ con chưa mọc lâu cười toét miệng, chúng chen lấn nhìn dung mạo tân nương. Cả đám lấy dày vò tân lang tân nương làm trò vui, cười ha hả xem họ luống cuống.

Đúng lúc này lại một tiếng kèn gấp gáp, vui tươi, sảng khoái vang lên, tựa như chim vỗ cánh, tựa như ngựa tung vó, lại tựa như người ta đang cười cười lăn cười bò hết sức thích hợp với khung cảnh. Đơn Dũng thổi kèn quay đầu một cái, Tư Mộ Hiền và Lôi Đại Bằng hiểu ý lão đại, tiếng chiêng tiếng hồ cầm vang lừng, lấp vào khoảng trống tiếng kèn nghỉ lấy hơi, thế là ba loại nhạc khí liền một mảnh, đẩy không khí lên cao trò.

Đây là khúc ( Đúng là vui chết thôi) ở nông thôn hay thổi, nhịp điệu cao gấp gáp theo cùng đám đông vào sân mà hạ dần xuống. Người già nhà tân lang đi ra, nhét bao thuốc lá vào túi Đơn Dũng, Tư Mộ Hiền. Vui mừng hơn nữa là người tổ chế tác, chẳng cần tốn công ghi lại được toàn bộ khung cảnh phong tục dân gian, đạo diễn Tần xem nội dung ghi hình được mà sướng rơn, muốn tìm cái ban nhạc kia không nờ nghi thức tân nhân vừa mới bắt đầu, người lại đông, nhốn nháo, thoáng cái đã chẳng thấy đâu nữa rồi.