← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 119 Gặp lại tràn ngập nỗi chờ mong. (2)

Khụ, lão đại tiền thù lao của chúng ta chia thế nào?" Tư Mộ Hiền hắng giọng hỏi, Lôi Đại Bằng nhào tới ấn xuống, hận không thể đấm một trận cho hả:

Đơn Dũng đưa tay:" Mang ra đây."

Lôi Đại Bằng hậm hực giao nộp tiền, Đơn Dũng chia làm hai, đặt vào tay mỗi người:" Hai đứa chia nhau được rồi, anh đây xưa nay coi tiền bạc như bùn đất."

"Vênh cái đếch, anh giỏi thì kiếm một đống bùn đất ra đây xem," Lôi Đại Bằng khinh bỉ, nhưng cất tiền đi rất nhanh:

Tư Mộ Hiền ngại ngần:" Lão đại, anh lấy một ít đi, ba người cùng làm, anh không thể tay không được."

" Cậu thấy anh tay không à, anh sung túc hơn bất kỳ lúc nào." Đơn Dũng ngửa đầu ngâm nga hát:

Lôi Đạt Bằng cất tiền hộ Tư Mộ Hiền:" Khách khí với anh ấy làm gì? Ôm gái tới ngu người rồi, không còn nhận ra tiền nữa đâu."

Lái xe nghe thấy đó cũng buồn cười, không ngờ ba vị khách quý mà ban thư ký thành ủy an bài lại thế này. Đừng nói lái xe, Tư Mộ Hiền cũng không nhịn được cười, Đơn Dũng e là từ thất vọng tới mất hồn, rồi lại hưng phấn tới phát cuồng, dao động tình cảm thực sự quá lớn nên đầu óc bất thường, lớn tới mức Đơn Dũng ngồi ghế sau ngâm nga ca khúc hạnh phúc không rõ tên.

Ngâm nga một lúc đột nhiên lên cơn thần kinh ngồi thẳng dậy làm hai người kia giật mình:" Các cậu nói xem, Lộ Châu chúng ta có chỗ nào vui, sư tỷ ở lại đây nửa tháng, tôi đang suy nghĩ xem đưa chị ấy đi đâu chơi, nghĩ đi nghĩ lại nghĩ không ra nơi nào thích hợp."

"Đại Hạp Cốc!" Lôi Đại Bằng nói ngay:

"Cũng được, nhưng giờ tới đó thì còn hơi sớm, đợi mưa xuống nước dâng lên mới đáng xem."

"Thiên Tích Sơn." Tư Mộ Hiền nói:

"Anh nghĩ rồi, không thích hợp lắm, chưa tới mùa du lịch thì nơi đó hơi hoang vu."

"Tới miếu Thành Hoàng ăn."

"Ăn rồi."

"Vậy tới Hồ Khẩu Hoàng Hà."

"Có gì mà xem, ai mà chưa thấy Hoàng Hà chứ, nghĩ nữa đi."

"Đúng là tốn công, anh bế về nhà là được, phiền." Lôi ca bực mình rồi, bị Đơn Dũng đấm cho hai phát, thế là hai người đấm qua đánh lại:

Nói cười nô đùa tới tận khi về đến Lộ Châu, xe đỗ ở khách sạn Khải Lai Duyệt, vẫn là thư ký sinh hoạt đi ra mở cửa đón ba anh em, dẫn tới nhà ăn ở tầng 7. Hành lang toàn là em gái mặc sườn xám màu đỏ Trung Quốc, trông rất động lòng người, em gái đón khách còn cao hơn cả Đơn Dũng, ba anh em nhìn mông nhìn ngực người ta mà muốn xịt máu mũi.

Vừa vào trong phòng bao, trang sức lộng lẫy làm ba anh em  hoa mắt tiếp, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, như ba tên họ hàng nhà quê tới thăm quan lớn.

"Này Đại Bằng, cậu ngạc nhiên cái gì chứ? Anh và Mộ Hiền đúng là chưa tới đây, cậu sao cũng có ánh mắt đó?" Đơn Dũng rửa mặt đi ra hỏi, kéo ghế ngồi xuống, ghế rất nặng:

Phục vụ viên đặt đũa bạc bọc vàng, đầu đũa khắc đầu hổ, sau đó lui ra. Lôi Đại Bằng áp giọng xuống nói nhỏ:" Hai người không biết, em đúng là từng theo cha em tới đây ăn, nghe cha em nói có ba phòng không mở cửa với bên ngoài, để thành ủy chiêu đãi khách cấp tỉnh trở lên... Phòng bao Phong Hoa Viên này là một trong đó."

Ồ, Đơn Dũng và Tư Mộ Hiền hiểu ra, chỉ nhìn trang trí ở đây thôi cũng tin rồi, gian phòng năm sáu chục mét vuông, có gian vệ sinh, có phòng nghỉ, bên cạnh ban công có tủ đá trong suốt, dắt mấy chai rượu như lựu đạn. Ngẩng đầu lên là đèn treo thủy tinh ba tầng, ánh sáng lấp lánh chiếu gian phòng đẹp lung linh. Tư Mộ Hiền cảm thán, đúng là hiểu hưởng thụ, Đơn Dũng thì nín thở.

Thời hiện đại hàm nghĩa của món ngon ngày càng rộng, kỳ thực là mở rộng hình và ý tới nguyên tố hoàn cảnh xung quanh, mà không thể phủ nhận ở loại hoàn cảnh này thì ăn cái gì cũng thấy khoan khoái.

Cửa mở ra, ba người đứng dậy, Tả Nam Hạ vẫn mặc bộ Đường trang bằng lụa thẫm màu, vừa sang lại không quá nổi bật, đi vào áy náy nói vừa mới tiễn khách tiếp đãi chậm trễ. Ba anh em đã biết sự thân thiết của ông già này, cười đáp lại, có điều hơi ngạc nhiên là theo sau Tả Nam Hạ có hai nữ nhân, một là Tả Hi Dĩnh, một là quý phụ khó đoán tuổi, giới thiệu ra mới biết chính là Tả Hi Dung, chủ tịch tập đoàn Thiên Tích trong truyền thuyết.

Khi ngồi xuống, cô con gái lớn ngồi cùng cha, Tả Hi Dĩnh ngồi bên chị mình, chẳng biết vô tình hay cố ý mà bên kia vừa vặn là Đơn Dũng. Về phần Lôi Đại Bằng có bao giờ coi mình là người ngoài đâu, đi rót trà cho mọi người, ngồi bên cạnh Tả Nam Hạ, trà chưa rót đã bị phục vụ viên khách khí xin mất, trà này không phải để uống mà để lát xúc miệng.

Tả Nam Hạ nói:" Đại Bằng, tôi hứa mời ba cậu, bữa cơm này chậm hai tháng, đừng trách nhé."

"Không trách, không trách, coi bác nói kìa, giữa chúng ta mà phải khách khí à?" Lôi Đại Bằng nói chuyện như anh em:

Cô con gái nhỏ còn đỡ chứ, cô con gái lớn nghe thế mặt đầy vẻ ngạc nhiên, thậm chí có chút tức giận. Tả Hi Dĩnh ghé tai thì thầm gì đó, Tả Hi Dung nhìn lại bộ dạng Lôi Đại Bằng, nhìn qua đúng là có khuynh hướng thiểu năng, thế là bật cười.

Mắt quan sát đôi hoa tỷ muội này, Đơn Dũng nhận ra sự khác biệt là rất lớn, một thanh thuần tú lệ, một sang trọng cao quý, Tả Hi Dung không chỉ ung dung mà mỗi cử chỉ đều mang sự xa cách của người quyền lực, tuy mỉm cười nhưng không dễ tiếp cận, chỉ thi thoảng nhỏ giọng nói chuyện với cha.

Có điều Đơn Dũng không để ý, người y để ý ở bên cạnh, thi thoảng không nhịn được lại liếc mắt sang, rốt cuộc cũng một lần chạm ánh mắt cô. Tả Hi Dĩnh cau mày, len lén chỉ chỉ tay, tựa hồ không thích Đơn Dũng nhìn trộm người ta. Không ngờ Đơn Dũng không nhìn trộm nữa, chuyển sang nhìn công khai, dưới ánh đèn gương mặt đó như lan như ngọc, ánh mắt chứa đầy yêu thương, nhìn tới mức Tả Hi Dĩnh có tình làm mặt quỷ, tựa như để xấu hơn cho y khỏi nhìn.

Cửa mở ra, đi vào mấy em gái sườn xám, chỉnh ly, rót rượu, trải khăn ăn. Bữa ăn sắp bắt đầu, Tả Nam Hạ tranh thủ thời gian này hắng giọng nói:" Hôm nay rất vinh dự mời được ba nhà ẩm thực gia của Học viện Lộ Châu, trước tiên tôi đại biểu cả nhà, chúc ba cậu học tập đạt thành tựu, sức khỏe an khang.. Nào Đại Bằng, Mộ Hiền còn cả Đơn Dũng nữa, chúng ta cạn chén, tình cảm có thể có, ly thì không thể còn lại rượu. Quy củ của Lộ Châu chúng ta, thừa một giọt phạt một bát."

Nói chuyện hết sức vui vẻ, Tả Nam Hạ thiếu chút nữa muốn kết giao ngang hàng với ba anh em, ba anh em kia cũng thoải mái chúc lại. Tả Hi Dung biết cha mình khi dạy học cũng hay mời học sinh tới nhà, về quê, tín đó chưa sửa, mời ba chàng trai trông rất kỳ quái, cô không hề thích, nhưng phải đồng ý.

Mọi người nâng ly, nhấp một chút rồi thôi.

Khi ngồi xuống thì ba món mặn ba món chay lên bàn, tiếp đó là một cái khay rất lớn cần hai người cẩn thận khiêng, khi đặt lên bàn không ngờ là tháp thức ăn màu hoàng kim, xung quanh đặt hoa tươi các màu. Phục vụ viên đang đang định giải thích thì Tả Nam Hạ ngăn lại, nói với cô con gái lớn:" Hi Dung, con chớ xem thường ba chàng trai này, tài nghệ bọn họ ở mặt ăn uống còn hơn Lão Tống, so hai đằng, cha thà ăn với họ còn hơn. Ha ha ha, không cần giải thích, ai có thể nói cho tôi biết, đây là món ăn gì?"

Đưa mắt nhìn lên bàn, sáu món nguội vây quanh tháp thức ăn, bảy đĩa, đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, đen, trắng không thiếu màu nào. Không giống món ăn mà lại giống nghệ thuật cắm hoa, làm người ta nhìn mà không ngỡ gắp.

Thực ra Lôi ca rất chán nản, ghét nhất là mấy thứ rườm rà, đừng nhìn thấy khắc hoa đẹp, nhưng dùng bí ngô, đẹp đấy nhưng không ăn được:" Bác à, cái này dọa được ai chứ, chẳng qua là Thái hậu thập tam hoa à?"

Ồ, ngay lập tức Tả Hi Dung phải nhìn chàng ngốc này với con mắt khác rồi, dù người Lộ Châu chăng nữa thì có mấy ai được nếm qua Thái hậu thập tam hoa trong truyền thuyết, thứ này làm cực kỳ phí công, đã không còn nhà hàng nào lấy thứ này ra đãi khách nữa. Ai ngờ chàng trai trông ngu ngốc thuận miệng nói ra luôn, lại nhìn hai người còn lại cũng chẳng tỏ ra trầm trồ gì, đũa cũng không đụng.

"Xem ra có chút không tầm thường!" Tả Hi Dung ngạc nhiên nói với cha mình:

Trong tiềm thức của cô, mấy chàng trai này phải kinh ngạc mới là bình thường, vậy mà ai nấy thản nhiên như thấy cơm nước thường ngày, xem ra cha mình tìm được người cùng chí hướng rồi...