Q1 - Chương 134 Già trẻ rưng rưng hai hàng lệ. (1)
Cừa mở ra, giáo sư Tống đích thân mở cửa, người không biết gia cảnh ông già này không nhiều, vợ chết sớm, con gái thì gả xa, chỉ có một mình thui thủi. Mở cửa thấy ba chàng trai đứng như tượng, ông gia hơi bất ngờ rồi cười mời vào nhà.
"Đừng khách khí, cứ ngồi đi... Đợi chút, tôi đun nước sôi, sinh viên tới chỗ tôi không ít, có điều bốn năm chưa từng thấy các cậu tới... Ha ha ha, đúng là khách quý."
Tống Thành Dương bật ấm đun nước, hành động hơi chậm chạp, ngồi xuống ghế sô pha phòng khách. Cái phòng khách này cũng không giống phòng khách, bốn phía là giá sách, bàn đặt đống tư liệu, rõ ràng đang làm việc. Giáo sư Tống thong thả dọn dẹp, thái độ không coi họ là sinh viên, giống bạn tới thăm.
Không khí hài hòa làm ba anh em bứt rứt, vốn tính tới mọi tình huống rồi, bao gồm bị đuổi đi, đóng cửa không tiếp, khinh bỉ, thậm chí chửi mắng. Đó là tập hợp kinh nghiệm tiếp xúc với giáo viên của họ, ba anh em đang chuẩn bị so xem ai vô sỉ hơn, không ngờ ông già hiền hòa như thế, làm cả bụng tức không phát tiết được.
Đồng thời trong lòng ba người cũng bình tĩnh hơn, nhìn bài trí trong phòng, nhà cũ mấy chục năm trước rồi, cửa chống trộm chẳng có, tường vôi, mặt tường chẳng mịn. Ghế sô pha loại bọc vải, trong hẳn là mút cứng, TV thì hiệu Phi Dược trong truyền thuyết, đủ bán đồ cổ. Lại nhìn ông già, tuy tinh thần còn tốt, nhưng rõ ràng gần đất xa trời rồi, tay hơi run.
Giờ sao, chẳng lẽ ba chàng trai hè nhau bắt nạt ông già à, tổn hại thanh danh lắm.
Khí thế chưa gì đã sụt giảm.
Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng đều nhìn Tư Mộ Hiền, loại trường hợp này phải trông vào Hiền đệ rồi, còn Tư Mộ Hiền đứng đó, vẻ mặt rất trang trọng.
"Đừng khách khí, ngồi đi... Các cậu có việc sao?" Ông già hỏi.
Cả ba cùng gật đầu sau đó nộp luận văn lên.
"Ồ, nộp luận văn à, nộp cho khoa hay chủ nhiệm lớp là được... Có điều nộp cho tôi cũng không sao." Ông già lấy kính lão đeo vào, để luận văn rất xa, xem lướt qua rồi ngạc nhiên nhìn ba chàng trai đứng bên ghế sô pha:
Bắt đầu rồi đấy, Đơn Dũng cắn răng, huých vai Tư Mộ Hiền bảo hắn chuẩn bị.
"Ồ, Tìm cội nguồn văn hóa dân gian Lộ Châu của Tư Mộ Hiền, Vẻ đẹp mông lung trong thi ca Lý Thương Ẩn, và Nghiên cứu so sánh tư tưởng văn nghệ của Khổng Tử và Platon. Ba bài luận văn này đã bị trả về, sao lại nộp lên nguyên xi như thế?" Tống Thành Dương đặt luận văn xuống, nhìn ba vị khách tới thăm, không có chút sức thái tình cảm này, như nói chuyện thường nhật, song có chút nghiêm túc:
Thấy Tư Mộ Hiền bị khí thế của ông già trấn áp, chẳng nói nổi câu nào, Đơn Dũng phải đứng ra chất vấn hơi xấc láo:" Vì sao trả về?"
"Vậy vì sao không thể trả về?" Tống Thành Dương hỏi lại:
" Em thấy trình độ bọn em không thua kém ai, chọn đề tài trong phạm vi, lập ý không có gì sai lệch, hơn nữa không sao chép, không đạo văn, là nguyên tác, vì sao lại trả về?" Đơn Dũng không khách khí gì cả:
Tống Thành Dương cười hiền hòa:" Tôi không phủ nhận đây là nguyên tác, với mấy chục năm kinh nghiệm học thuật của tôi, ba bài luận văn này đều rất tốt. Nhưng tôi thấy, hẳn là đều do một người viết ra, lạ là sao lại viết ba tên? Đó là lý do vì sao tôi trả về, nếu ai có thể giải thích được, hoặc chứng minh tôi sai, tôi sẽ trịnh trọng xin lỗi, xin lỗi trước toàn khoa cũng được."
Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng thầm hô thất sách, nhưng giờ chỉ còn cách đánh chết cũng không nhận. Không ngờ giáo sư Tống mỉm cười hỏi:" Đơn Dũng hả, hay là cậu ngồi xuống chúng ta cùng thảo luận vẻ đẹp mông lung trong thi ca Lý Thương Ẩn nhé."
Chọc trúng chỗ hiểm rồi, Đơn Dung im re.
Tống Thành Dương lại gọi Lôi Đại Bằng:" Còn Đại Bằng, có cần thảo luận tư tưởng triết học Platon với tôi không?"
Lôi ca bụng đầy mỹ thực chứ làm đếch gì có tri thức mà tiếp chiêu, cũng bị loại khỏi vòng chiến.
Giờ chỉ còn nhìn vào Hiền đệ, cả hai đẩy hắn, Tư Mộ Hiền lấy dũng khí bước ra, còn chưa lên tiếng thì giáo sư Tống đã xua tay:" Cháu không cần thảo luận, tôi biết là cháu hiểu."
Hoàn toàn chệch hướng rồi, ba anh em trong trường đánh đâu thắng đó, đối diện với ông già đỏ mặt mà không cãi được câu nào.
"Vậy em thì sao?" Tư Mộ Hiền đầy nghi vấn:" Em dùng hơn một năm viết bài luận văn này, bản thân không nhớ nổi đã sửa bao lần. Nếu thực sự vì ngoài phạm vi đề tài mà trả lại, không phù hợp với yêu cầu giáo viên chỉ đạo, em nhận. Đúng, luận văn của Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng cũng là em viết, họ không sao chép, mà là em chủ động làm hộ. Nếu vẻn vẹn vì nguyên nhân đó mà bị trượt, em không nói gì nữa. Nhưng nếu vì nguyên nhân khác, em đấu tranh tới cùng."
Dũng khí được lắm, Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng cảm động, cũng làm ông già thở dài, hừ một tiếng có vẻ chướng mắt, quay đầu đi:" Trước tiên giải quyết vấn đề hai chàng trai kia đã, Đại Bằng, cậu tới đây."
Lôi Đại Bằng rón rén đi lên, lòng bất an.
Giáo sư Tống rút luận văn của hắn ra hỏi:" Cậu dứt khoát muốn nộp bản này hả?"
"À, thầy ơi, nói thật với thầy, cái này do Tư Mộ Hiền viết đấy... Thầy mà bảo em viết lại, em lại đi chép của người ta thôi, em trừ ăn ra thì có biết gì đâu." Lôi Đại Bằng mặt mày đau khổ, đối với ông già hơn tuổi mình mấy lần, nói dối làm gì chứ:
Ha ha ha, giáo sư Tống ngửa mặt cười, đặt luận văn xuống:" Tốt, vì khen thưởng sự thành thật của cậu, tôi cho cậu qua, luận văn giả nhiều lắm, thêm cậu cũng có sao. Văn chương tốt thế này, nếu mai một thì vô lý."
"Cám ơn, cám ơn thầy, ha ha ha, lúc khác tới thăm thầy, nhất định tặng thầy phần quà lớn." Lôi Đại Bằng cười lệch miệng, không ngờ qua dễ vậy:
Giáo sư Tống xua tay:" Ha ha, quà để chuẩn bị xin việc ấy, rời khỏi trường là tôi hết thời rồi... Đơn Dũng, cậu cũng kiên trì nộp luận văn này à?"
Đơn Dũng thấy nói dối cũng vô nghĩa, nhún vai:" Em thì sao cũng được, thầy muốn đánh trượt em thì cứ làm, nhưng không thể đánh trượt Mộ Hiền."
"Đã bảo giải quyết vấn đề của cậu trước, sao đùn đẩy cho người khác."
"Em viết rồi, nhưng mà bản thân đọc cũng không chịu nổi, nên dùng của cậu ta."
" Đơn Dũng, Đơn Dũng... Danh không xứng thực, nổi trận lôi đình, lên tiếng bất công, tôi từng nghĩ cậu khá hơn thế chứ, té ra chỉ có cái dũng nhất thời, dũng của kẻ thất phu. Cậu hẳn là người rất tự tin, vậy mà chuyện nhỏ thế này cần nhờ người khác, làm người ta thất vọng. Tôi nghĩ cậu là đứa bé khác người, nhưng chuyện này lại làm kém người bình thường. Cậu và Lôi Đại Bằng, nếu kiên trì nộp bản này cũng không sao, thêm cậu nữa có hề gì." Ông già liên tục lắc đầu, lời nói đầy ý ám chỉ:
Đơn Dũng lần đầu bị người ta mắng thẳng mặt, nghĩ một lúc xấu hổ lấy luận văn về:" Em viết lại vậy."
"Cũng được, tôi mong cậu có thể kiên trì tự tin cá tính của mình, không bị người khác tác động." Giáo sư Tống lúc này mới quay sang nhìn Tư Mộ Hiền, như đánh giá người ngoài hành tinh, trong ánh mắt vừa có tán thưởng lại không vui vẻ:" Cháu vẫn kiên trì nộp bản này?"
Tư Mộ Hiền không biết phải trả lời thế nào.
"Kỳ thực tôi thấy trong ba đứa thì cháu khác thường nhất, bốn năm trước điểm số của cháu thừa sức vào đại học hạng nhất, vì sao lại báo danh vào Học viện Lộ Châu?"
"Em có chuyện riêng."
"Hẳn cháu biết quan hệ giữa tôi và gia đình cháu, vì sao suốt bốn năm không tới tìm tôi?" Tống Thành Dương lại hỏi: