← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 148 Đông tây mỗi người mỗi ngả. (2)

Cái xe đạp điện chạy đã phát ra những tiếng tạch tạch, cạch cạch rất khả nghi, làm người ta nơm nớp lo sợ, chẳng biết nó có đùng một tiếng nổ giữa đường không? Nói thế thôi chứ an toàn lắm, cái xe đã kêu như thế suốt từ lần đầu Tư Mộ Hiền gặp Đơn Dũng rồi, khi đó là bốn năm trước, y chỏ đống đồ chất cao như núi đi vào KTX, nổi bật hơn cả người ta lái Ferrari vào trường.

Từ đó tới nay cái xe đó trừ cũ hơn một chút thì vẫn chạy bon bọn như vậy, rất đáng tin cậy. Xe rời trường học đi ra đường, phố xá nhộn nhịp tưng bừng, Tư Mộ Hiền nói muốn xuống xe có chuyện, Đơn Dũng bảo:" Anh với cậu cùng đi."

"Anh biết em đi đâu à?" Tư Mộ Hiền ngớ ra:

"Chắc là anh biết, chúng ta là anh em bao năm, anh phải đi thăm bác lâu rồi mới đúng." Đơn Dũng cảm khái:

Tư Mộ Hiền không nói thêm gì nữa.

Xe rẽ ra khỏi đường đại học, đi về phía tây hoang vu, Tư Mộ Hiền thầm cảm kích, lão đại đoán tâm tư người khác lúc nào cũng chuẩn xác như vậy, biết mình muốn tới nơi đó.

Lại nói Lôi Đại Bằng đi trước tiễn chân Vương Hoa Đình, nhưng nhìn bí thư mặt buồn bã suốt quãng đường chẳng nói chẳng rằng thì mất cả hứng, chẳng nghĩ tới chơi bài gì nữa. Lái xe tới đường Anh Hùng, trong điện thoại hỏi mẹ cửa hàng mới khai trương ở đâu, lấy được bằng tốt nghiệp rồi, tất nhiên là tới trước mặt cha mẹ khoe khoang. Đi tới địa điểm là đoạn phồn hoa trên đường Anh Hùng, cửa hiệu hai mặt tiền thông với nhau, biển hiệu là "Huynh đệ", nhưng mà nhìn trong cửa hiệu toàn là nữ, huynh đệ đâu ra?

Đẩy cửa thò đầu vào, em gái tiếp khách mặc đồng phục khom người chào, Lôi ca vừa vào một phát hít sâu, toàn là thiếu nữ trẻ, trên người áo cộc, phía dưới váy ngắn, chân đi săng đan, trẻ trung mê người, làm Lôi ca nhìn mà tim lộp bộp, úi da, mẹ mình hiểu món này hơn cha mình nữa.

Nhìn si dại, nhìn dâm đãng, năm nhân viên cửa hiệu bị hắn nhìn tới khó chịu, một nhân viên cao trên mét bảy đi tới, định mời người chẳng giống tới mua hàng đi. Lôi ca gọi lớn:" Mẹ."

Các cô gái giật mình quay sang nhìn hắn.

Lôi ca cau mày quát:" Có phải gọi các cô đâu, nhìn gì... Mẹ, mau ra đây."

"Đây đây, mẹ tới đây... Ui da con trai ngốc của mẹ." Một bà béo từ trong phòng nghỉ chạy ra, đám nhân viên mới biết là thiếu gia tới:

Lôi Đại Bằng cười ha hả:" Mẹ, nhãn quang được lắm, con tới đây làm ông chủ nhé."

"Sao cái tính giống hệt cha con, nhìn thấy con gái đẹp là không đi được nữa, con tính được sổ sách không? Qua đây cho mẹ xem cái nào." Bà Lôi gọi, xem cái gì? Tất nhiên là xem bằng tốt nghiệp rồi, Lôi ca đắc ý lấy ra, bà Lôi cười tới rách miệng, xoa đầu con:" Con mẹ giỏi quá này, tốt nghiệp đại học rồi."

"Đương nhiên rồi, con là con cưng của trời, mẹ là mẹ của con cưng của trời."

"Ây da, cuối cùng thì cũng qua được rồi, buổi trưa gọi cha con cùng đi ăn."

"Mẹ, chuyện mẹ hứa với con ấy."

"Hứa gì?"

"Hả, không thể quên chứ, mẹ bảo con mà tốt nghiệp được sẽ mua Audi cho con mà."

"À, chuyện đó à."

Bà Lôi xưa nay luôn dụ con như thế, dụ từ cái ngày Lôi Đại Bằng vào KTX chật chội hôi hám ở cơ, vốn bao giờ coi là thật đâu, lại dỗ dành:" Mẹ vừa mở hiệu mới, ví eo hẹp, với lại con vừa tốt nghiệp, chưa có việc làm, mua xe cho con, con lại không mua được xăng, thế có phải mất mặt không? Cứ lái xe của mẹ đi."

Trong lòng bà chỉ coi rằng tâm tính trẻ con thôi, không để ý. Lôi Đại Bằng bụng đầy lửa giận, ao ước có xe ngon đi tán gái, giờ hay rồi, hỏng hết rồi, hét lên:" Không thể thế được, mẹ làm gian thương lừa người ta đã đành, giờ còn lừa cả con trai à?"

"Á à, giỏi rồi, nói mẹ như thế đấy hả? Ngứa da có phải không?" Bà Lôi tức giận chỉ cửa:" Ra ngoài chơi, đừng phá chuyện làm ăn."

Mẹ tất nhiên phải có uy của mẹ, rống lên thì ông Lôi cũng phải chạy, huống hồ là con ông Lôi, thế là Lôi ca rầu rĩ bỏ đi:" Hừ hừ, bảo sao nói nữ nhân không thể tin tưởng được, đến mẹ ruột cũng thế... Đợi mẹ già rồi đưa vào viện dưỡng lão, xem ai quan tâm."

Đám nữ nhân viên cười khúc khích, bà Lôi giận tím mặt, vơ cái mắc áo ném vù tới, Lôi Đại Bằng cũng nhanh kéo cửa trượt đơ, mắc áo ném trúng cửa, hắn chuồn mất.

Chuyện này làm Lôi Đại Bằng ức lắm, đi được không bao xa, cơn giận không phát tiết được, chạy về cửa hiệu ném chìa khóa vào trong hét:" Cho mẹ cái xe nát, ai mà thèm."

Ném xong chạy mất.

Đơn Dũng chở Tư Mộ Hiền đi rất lâu mới tới nơi, đó là một nghĩa trang nhà nước ở ngoại ô phía tây, trong ngôi mộ tấm bia chi chít ở nơi này, có một vị học giả cả đời tìm hiểu văn hóa dân gian đã yên nghỉ, lúc còn sống kham khổ chẳng đổi được lấy vinh quang khi chết, xung quanh mộ cỏ hoang um tùm.

Không phải mùng một hay rằm, nghĩa trang vắng vẻ càng thêm thê lương, hai người không nói gì cả, đi nhổ cỏ, đốt ít tiền giấy, Đơn Dũng rót chén rượu cho người bác chưa từng gặp mặt, Tư Mộ Hiền mở tuýt thuốc lá, châm từng điếu, cay tới chảy nước mắt, cắm đầy mộ.

"Anh đừng cười em, khi còn sống cha em có một sở thích, mỗi ngày hút mấy gói thuốc, cuối cùng là vì thứ này nên mắc ung thư phổi. Nếu cha em có thể nhìn thấy em tốt nghiệp thì tốt biết mấy, giáo sư Tống cứ nói chuyện này mãi. Nếu cha em mà biết giáo sư Tả rất tán thưởng ông, định tái bản sách của ông thì ông sẽ vui lắm." Tư Mộ Hiền buồn bã nói:

"Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, bây giờ không phải tốt hơn nhiều rồi à?" Đơn Dũng vỗ vai Hiền đệ an ủi:

"Đúng thế, tốt hơn nhiều rồi, nếu như cha em biết em kết bạn với người anh như anh, cha em sẽ càng vui." Tư Mộ Hiền lau nước mắt, bạn bè không ít, nhưng tri kỷ thì chỉ có mình lão đại thôi, ngay cả sau khi mình tốt nghiệp định đi đâu cũng không giấu được anh ấy.

"Đừng thương tâm, phải cao hứng mới đúng, anh luôn giấu chuyện nhà mình, luôn cho rằng mình đau khổ lắm rồi, không ngờ bên cạnh còn có người khổ hơn. Chuyện có thống khổ đến đâu thì nước mắt chảy đã đủ rồi, trước khi chúng ta cũng nằm xuống, phải vui vẻ làm chuyện mình muốn làm mới đúng."

"Vâng, cám ơn lão đại."

"Còn khách khí với anh nữa hả, mời cha một chén rượu đi, không được khóc." Đơn Dũng rót hai chén rượu lớn, nửa cổ uống cạn, rồi đi quanh mộ rưới một chén, khom mình với người chết rồi từ xa xa nhìn Tư Mộ Hiền dập đầu trước mộ.

Một lúc lâu sau đợi hắn ổn định lại tâm tình đứng dậy, Đơn Dũng mới khoác vai người anh em sớm chiều ở bên nhau mấy năm rời đi.

"Lão đại, tốt nghiệp rồi anh định làm gì?"

"Chưa nghĩ ra, hiện giờ cái gì thiếu chứ người thì không thiếu, trước tiên cứ làm vài vụ làm ăn nhỏ rồi hẵng tính. Cậu thì sao? Anh nghe nói là đội ngũ giáo viên vượt biên chế dữ lắm, đừng nói là thành phố, dù ở nông thôn cũng đông nhung nhúc rồi, có khi phải đợi vài năm mới có biên chế. Khi đó chẳng những phải thi, lại còn phải lo lót nữa mới có việc. Trong số ba chúng ta thì Đại Bằng chắc chắn có cửa rồi, anh à, tự do quen, không chịu được gò bó, chỉ lo cho cậu thôi... Hay là trước tiên theo anh đi bán thịt, chắc chắn lương cao hơn giáo viên."

Sự quan tâm này làm Tư Mộ Hiền hết sức cảm động, hỏi:" Anh thực sự không biết à?"

"Biết gì? Hả, cậu có nơi chốn rồi sao?" Đơn Dũng rất bất ngờ:

Tư Mộ Hiền lấy ra một thứ đưa cho Đơn Dũng, Đơn Dũng mở ra xem, vỗ vai Tư Mộ Hiền chan chát, mắng:" Á, thằng hủ nho này, chuyện hay thế mà không nói, lớp chúng ta đa phận đang ở nhà không biết làm gì, thế mà cậu âm thầm kiếm được việc làm rồi, đúng là thiên lý mã có cương hoàng kim, lên chiến trường được rồi."

Đơn Dũng mừng ra mặt như vậy là vì thư mời của hạng mục viện bảo tàng văn hóa dân gian, tuyển Tư Mộ Hiền làm thư ký biên soạn. Tư Mộ Hiền nói, nhờ được hai vị giáo sư Tống Thành Dương và Tả Nam Hạ tiến cử cho ban trù bị, hắn cũng không ngờ là có chuyện tốt như thế rơi xuống đầu. Đơn Dũng trả lại giấy cho hắn, vỗ vai như lãnh đạo:" Làm cho tốt, tương lai nếu cậu thành danh nhân văn hóa, anh cũng được hưởng sái lây... Đi nào, tới nhà anh, chuyện tốt như thế phải chúc mừng.

Tư Mộ Hiền nhảy lên sau xe đạp nát quen thuộc của lão đại, thấy lão đại còn vui vẻ hơn cả bản thân kiếm được việc, trong lòng còn có chút khúc mắc, tranh thủ hỏi:" Lão đại, có chuyện này em không hiểu."

"Chuyện gì?"

"Theo lý mà nói chị Hi Dĩnh thích anh như thế, giáo sư Tả lại chiều con gái, sao cuối cùng em lại vớ bở... Ý em nói là, nếu anh mở miệng, kiếm một việc không khó, đừng nói vào tổ trù bị, vào thẳng tập đoàn Thiên Tích cũng được. Giờ sinh viên các trường lớn tranh nhau vào nơi đó, quan hệ không đủ rộng, chỗ dựa không đủ vững chưa chắc vào được."

Đơn Dũng nghe hắn hỏi vậy thì cười lớn:" Anh học cách văn vẻ chua lè của cậu trả lời nói, Lỗ Tấn từng nói, trên đời này vốn không có đường, người đi nhiều mà thành đường thôi... Có câu này không nhỉ?"

Tư Mộ Hiền cười méo xẹo:" Có."

"Ừ, ý của anh là ở nửa sau đấy, nếu như trên một con đường có quá nhiều người thì nó không phải là đường nữa. Ai cũng muốn thi nghiên cứu sinh, thi công vụ viên, vào công ty to kiếm việc tốt, đánh nhau vỡ đầu chạy máu tranh nhau bát cơm, vậy đó thực sự là con đường để đi không?"

"Em hiểu rồi, lão đại muốn tự đi con đường của mình."

"Đúng, anh vốn chẳng định đi làm công cho bất kỳ ai." Đơn Dũng tuyên bố, Tư Mộ Hiền thấy thế cũng phải, nếu không vớ vẩn anh ấy đánh cả ông chủ chứ đùa à:

Hai anh em vừa đi vừa ba hoa, giống trước kia ở giường trên giường dưới tán gẫu vô số đêm vậy, dù là lý tưởng mờ mịt hay tương lai chưa rõ ràng đều không cản nổi đôi cánh tưởng tượng. Đơn Dũng bắt đầu tuyên dương "Đế quốc ăn uống" vĩ đại của y, Tư Mộ Hiền tuy nghe buồn cười, nhưng không khỏi mơ tưởng, nếu thực sự có một ngày như thế, không bị vướng bận bởi tục sự, có đế quốc lý tưởng chỉ ăn với chơi thì tốt biết mấy.

Đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Lôi Đại Bằng hờn dỗi bỏ nhà đi, Lôi Đại Bằng mời luôn tới Hưởng Mã Trại, trên cái ban công lộ thiên quen thuộc, ba anh em uống say khướt, ngủ luôn tại chỗ, làm bạn với gió mát trăng thanh, sao sáng đầy trời...

HẾT Q1