Q2 - Chương 33 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (1)
Sáng sớm mùa thu phương bắc, cơn mưa mang theo hơi lạnh nhè nhẹ báo hiệu mùa đông đang ở phía trước, trong căn phòng nhỏ thôn quê thoang thoảng hương trà.
"Đúng, phá hoại tài sản, đây là tội thậm trí có thể phán tới 20, thậm chí chung thân cũng không phải là không thể, nhưng phải có chứng cứ xác thực mới được... Bác nhìn đi, đây là nơi tích trữ NH3 kho lạnh, chỉ cần mở van to một chút là có thể biến cả kho lạnh thành cái nhà xí khổng lồ. Rốt cuộc là do ai làm, hay do rò rỉ, do thiết bị, sự cố, có trời mà biết được."
Rất bình tĩnh, có trời mới biết vì sao Đơn Dũng nói một kế hoạch ác độc như thế mà trong lòng lại hết sức bình tĩnh, dù là phẫn nộ do bị chém một nhát dao, giờ cũng bình thản rồi.
Chỉ có điều ông già không bình thản được, mới sáng sớm ngày ra nghe thấy kế hoạch phá hoại như vậy, dù mới chỉ là kế hoạch thôi đã khiến người ta tim đập mạnh rồi, vừa cười vừa xua tay:" Thằng bé này đầu óc có vấn đề, ha ha ha... Khi chưa làm thì ai cũng thấy mình giỏi, đến khi làm rồi mới nhận ra mình thối. Tôi biết hai con lừa ở Tây Uyển không chỉ một hai ngày, Tần Quân Hổ âm hiểm hơn cầu nhiều, Khổng Tường Trung cũng chẳng tử tế gì, cậu muốn đấu với chúng thì còn non lắm. Bằng vào cậu, thậm chí không qua được cửa nói gì tới chuyện khác."
Ông già đương nhiên cho rằng Đơn Dũng mới chỉ nghĩ ra kế hoạch này thôi, thuần túy là bàn việc binh trên giấy, nghe thì hay lắm, làm thì chưa chắc.
Đơn Dũng hỏi lại:" Sao nhất định phải đi vào từ cửa, hơn nữa sao bác biết cháu chỉ có một mình?"
"Cậu có nhiều người hơn nữa cũng vứt, đấu văn đấu võ đều không lại với người ta đâu, đây không phải vấn đề gây rối mà làm được." Sử Bảo Toàn giáo dục:
"Cháu không có nhiều người, có điều đủ dùng, xem ra bác Sử không tán thành những điều cháu nói."
"Cậu toàn phun rắm, đừng nghĩ tôi mù chữ mà không biết gì, tôi có học về kho lạnh rồi, năm xưa cũng muốn làm kho lạnh mà không đủ tiền, cái amoniac này cho vào kho lạnh, dưới âm mười độ là đông cứng, cậu làm thế nào?" Sử Bảo Toàn bới móc
"À, quên nói với bác, nếu như khiến bọn họ mất điện vài tiếng là xong."
" Nói thì dễ một cái kho lạnh lớn như thế, nói mất điện là mất điện được chắc?"
"Ha ha ha, mưa to gió lớn, nói không chừng đứt dây điện, nói không chừng xe húc đổ cột điện, nói không chừng tên đồng nát nào đó trộm trạm biến áp... Chuyện ngoài dự liệu nhiều lắm." Đơn Dũng gằn giọng:
Ông già vừa khinh thường lại vừa động lòng, nghĩ một lúc vấn thấy không nên làm:" Không được, như cậu nói chỉ ảnh hưởng tới lớp biểu bì, bên trong không ảnh hưởng.
"Đúng rồi, không cần nó hỏng hết, chỉ cần phát hiện một miếng bị hỏng thì ai còn dám lấy số còn lại, hơn nữa khi vật chuyển, chẳng lẽ họ lấy lớp ngoài ra, vận chuyển từ bên trong sao?" Đơn Dũng đã xét tới rồi:
"Không được." Ông Sử nghĩ hồi lâu vẫn lắc đầu: "Chuyện này chỉ cần lộ ra một chút là vào tù, người giật dây cũng không có kết quả tốt đẹp đâu."
"Bác Sử, cháu tới đây không phải để thương lượng tính khả thi, mà để bàn cách xử lý, chuyện này đã làm rồi." Đơn Dũng không muốn tốn thời gian nữa:
"Hả?" Sử Bảo Toàn nhìn Đơn Dũng chằm chằm, như hôm nay mới biết y, phất tay:" Cậu muốn làm gì thì làm, đừng kéo tôi vào, tôi sớm nhìn ra cậu là thằng tâm thuật bất chính, sớm muộn gì cũng gây đại họa."
Vụ này mà có sơ hở gì thì Sử Gia Thôn sẽ là nghi phạm đầu tiên, ông ta không yên tâm:" Cậu không làm thì sai ai làm rồi, bỏ tiền thuê à, không đáng tin đâu."
"Bác không thấy trong thôn thiếu không ít người à?"
Chát! Từ chấn kinh nhanh chóng biến thành phẫn nộ, Sử Bả Toàn vung tay tát không nương tình chút nào.
Tát rất mạnh, Đơn Dũng không né, tát một cái máu rỉ ra khóe miệng, có điều Đơn Dũng như không thấy đau, đưa tay lạnh lùng chùi đi. Sử Bảo Toàn tới tới tê cả tay, bấy giờ mới nhớ ra, người trước mặt không phải là thôn dân, không thể đối đãi theo cách gia trưởng như vậy. Ông già cũng ngang lắm, biết sai không xin lỗi, tát xong hừ một tiếng, không ngồi im được nữa, đứng dậy đi qua đi lại, mũi hừ mấy lần.
Mấy năm trước Sử Tam Hài bị đâm cho nằm viện cả tháng, cũng là do Tần Quân Hổ gây ra, lần này có Sử Căn Oa, Sử Đại Bưu dính vào, mà Đơn Dũng lại thân quen với họ mấy năm rồi, xúi bẩy đám ngốc máu nóng đó chẳng tốn công.
"Cậu nói đi, là ai?" Sử Bảo Toàn chỉ mặt Đơn Dũng kiềm chế không quát lên, sợ người khác nghe thấy:
"Quan trọng lắm à?" Đơn Dũng gạt tay ông ta ra, đối diện thẳng thắn:" Quan trọng hơn so với tình cảnh bây giờ của bác à? Bác Sử, bác đã nghĩ tới chưa, đám nhà tiêu thụ trong thành phố liên hợp với nhau rồi, bác trừ buông vũ khí đầu hàng còn cách nào khác, dù đầu hàng cũng không dễ đâu, cháu nghĩ rất nhiều kẻ sẵn sàng đâm thêm nhát dao khi bác xui xẻo đấy... Trong mắt người ngoài, bác cầm cự được một tháng, nhưng cháu thấy bác chỉ cầm cự được vài ngày. Bác hứa thu mua lừa của thôn dân, nếu không thực hiện được, tới khi đó bác còn thảm hơn ngồi tù mười năm đấy."
Từng câu từng chữ như lưỡi dao đâm vào trái tim cả đêm không ngủ của Sử Bảo Toàn làm ông suy sụp.
Sợ nhất là lòng người bất ổn, trước mắt chính là tình huống đó, thôn dân vất vả cả năm không có báo đáp sẽ trút toàn bộ cơn giận lên người đứng đầu là ông ta, khi đó sẽ thế nào, ông ta không dám tưởng tượng ra.
"Trong ấn tượng của cháu, bác Sử đâu phải lương dân tuân thủ pháp luật, nhiều năm trước khi chưa nuôi lừa, bác cầm đầu đào hố trên đường bắt chẹt xe qua lại. Sao, giang hồ càng già càng nhát gan à?" Đơn Dũng khích:
Sử Bảo Toàn đứng nhìn Sử Gia Thôn dưới ánh bình minh ngày một sáng rõ, thả mình ngồi xuống ghế, không nói không rằng.
"Có lẽ bác lo thứ ở trong tay một khi mất đi muốn lấy lại không dễ dàng." Đơn Dũng nhìn ra ông ta đang giằng co, chuyện đã làm tới mức này y cũng dẫm một chân tới méo vực rồi, chẳng ngại nữa, nếu không thuyết phục được Sử Bảo Toàn đứng về phía mình thì nhân vật nhỏ như y sợ không gánh nổi hậu quả. Bằng chứng thì rất khó, nhưng người ta đâu cần bằng chứng vẻn vẹn nghi ngờ thôi cũng đủ diệt y rồi, vì thế tiếp tục đổ dầu vào lửa:" Bác càng sợ thì càng bị trói tay trói chân, chuyện bọn cháu bị đánh chỉ là mồi lửa, cháu đã biết khi bọn cháu chưa xảy ra chuyện thì hai nhà đó đã điều lượng hàng lớn từ bên ngoài tới rồi. Bác nói đúng, Tần Quân Hổ đúng là giỏi đấy, chỉ cần kéo gục bác rồi, Sử Gia Thôn sẽ là nắm cát rời, khi đó nơi này sẽ biến thành hậu hoa viên của ông ta. Bác nghĩ đi, ông ta cũng là người bán thịt, ép giá bác thì giá thị trường sẽ giảm xuống, ông ta được cái gì? Tất nhiên ông ta muốn diệt bác đấy. "
"Cậu biết trước rồi?" Sử Bảo Toàn không tin, bước trước còn bị ăn đòn:
"Đương nhiên là biết, dù không đoán được chúng ra tay như thế, nhưng từ ngày đầu chuẩn bị vụ làm ăn này cháu đã biết." Đơn Dũng lại lấy ra một tập giấy, đặt lên bàn giải thích, trên đó đánh dấu kho lạnh Tây Uyển, nhà máy thịt Hâm Vinh, nhà máy t hịt Tử Phường, trại chăn nuôi Tây Uyển, tổng cộng có gần 30 nhà:
"Tuy cháu không biết ai nhắm vào cháu, nhưng cháu biết sẽ có kẻ nhảy ra ngăn cản việc mình làm, cho bát biết, dù là nhà nào đối phó với cháu, cháu cũng đã nghĩ rất nhiều cách cho nhà đó khuynh gia bại sản... Bây giờ tình huống là, Tần Quân Hổ mất cả gia sản hay bác trắng tay, bác lựa chọn cái nào?