Q2 - Chương 36 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (4)
Tiếp theo còn phải nói nữa sao, giờ đâu ra chuyện đi đường thấy đồ rơi không nhặt, đêm đêm không đóng cửa, nói một cách đơn giản, nếu một cái xe hàng lớn bị đổ trên đường, trên xe toàn hàng giá trị... Bác nghĩ chuyện gì xảy ra? Mà dù có chuyện gì thì còn có thể mang về hoàn chỉnh không?" Đơn Dũng hỏi:
Sử Bảo Toàn thở hắt ra, đáp án rất đơn giản, nhất định là ùa cả vào cướp rồi, biết tới hồi kết rồi, đợi xem Đơn Dũng muốn cái gì mới là chủ yếu.
Đơn Dũng quả nhiên nói:" Được rồi bác Sử, chúng ta phải chăng nên thương lượng giá cả lừa chất lượng cao của Lư Viên phải nâng lên giá nào mới thích hợp không? Hoặc là nên thương lượng có nên mở điểm tiêu thụ ở thành phố không? Qua chuyện này cánh cửa vào Lộ Châu mở toang rồi, không ai dám ngăn cản bác nữa. Đây chẳng phải nguyện vọng bao năm của bác à? Nếu không bác làm sao chịu bán thịt cho cháu để cháu đi đánh trận đầu thăm dò..."
Sử Bảo Toàn không phủ nhận ý đồ của mình, song ông ta không nói gì, có lẽ khi chưa thấy kết quả, nói gì cũng là quá sớm.
Đơn Dũng chẳng vội, thong thả uống trà chờ tin.
Y không sốt ruột nhưng Lôi Đại Bằng sốt ruột, từ khi biết đám người này đánh mình, hắn mong dựa vào dâm dược trả thù, không ngờ nửa ngày trời không thấy động tĩnh gì cả.
"Lôi ca, có tác dụng không thế?"
"Đúng vậy, nam nữ đều dùng được à, chưa bao giờ nghe nói."
"Hay là chúng đang chơi nhau rồi, không ra nữa?"
Câu này của Chân Thối lập tức bị Sử Căn Oa mắng cho ngu xuẩn, chăn nuôi là phải phân chia, tuyệt đối không nhốt chung đực cái, nếu nhốt chung chúng làm loạn suốt ngày. Còn thứ thuốc kích dục này, lừa thiến ăn vào cũng có tác dụng.
"Vậy vì sao không có tác dụng?" Lão Bao chỉ trại chăn nuôi hỏi, làm Sử Căn Oa á khẩu:
"Thôi rồi thôi rồi, có phải là bọn chúng chơi gay không?" Triệu Hướng Dương cười gian, câu này chủ yếu trêu chọc Lôi Đại Bằng:
Sử Đại Bưu giỏng tai lên nãy giờ ra hiệu cả đám im lăng:" Nghe đi!"
Ồ, nghe thấy rồi, tiếng lừa kêu không dứt bên tai, càng kêu càng to, Lôi Đại Bằng sung sướng leo lên thùng xe, cầm ống nhòm nhìn, đàn lừa rốt cuộc cũng nổi loạn rồi, đang đạp vách tường sầm sầm. Không lâu sau nghe thấy tiếng động lớn, tường dựng bằng ván bị đạp đổ, đàn lừa tràn ra như thủy triều, không gian chật hẹp sao ngăn cản nổi, đã thế còn có tiếng lừa cái kêu, thế là hay rồi, chúng xông thẳng vào đó. Lôi Đại Bằng nhìn lồi mắt, thực sự không ngờ được lại hung hãn đến thế, gia súc động dục đúng là không tầm thường...
Trại chăn nuôi thì đực nhiều cái ít, lừa giống đều là thứ quý giá, bình thường làm gì có cơ hội XXOO với nhau, vừa giải phóng một cái, cả đám lồng lộn đuổi lừa cái, thế là trại náo loạt, bọn chúng cắn xé nhau, húc nhau, các lán trại liên tiếp bị xô đổ.
Lúc này cũng nhìn rõ rồi, cả trại chỉ có hai tên trông cửa, vừa xong còn cầm đồ xuống đuổi lừa, không cần thận bị con lừa Đức Châu to lớn đá hậu, bay rất xa. Thế là Lôi Đại Bằng thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống.
Tới lúc rồi, Sử Căn Oa cho tay vào miệng huýt một tiếng sáo lớn.
Đàn lừa đang hỗn loạn, đột nhiên không ít con dừng lại, dựng tai lên nghe, sau đó quay đầu xông về phía cửa, cứ như ngoài kia có thứ gì đang thúc gục, cúng liên tiếp đạp cửa sắt. Cùng tiếng huýt sáo càng gấp, chúng càng điên cuồng, rốt cuộc cánh cửa sắt không chịu nổi, bị đạp nghiêng đi, đàn lừa nổi nhau nhảy lên cửa phóng ra ngoài, ùn ùn kéo đi... Chỉ còn lại số ít đang hì hục làm việc kia, có con vừa làm xong đuổi theo đại quân.
Đàn lừa từ trại chạy ra, xuyên qua ruộng rau, xuyên ra qua khu rừng nhỏ, chạy lên đường si măng, phương hướng là thành phố Lộ Châu.
Cảnh tượng kỳ dị mà hùng tráng đó làm Chân Thối, Lão Bao, Ma Can nhìn há hốc mồm, không hiểu chuyện gì xảy ra, sao mà đàn lừa này còn có kỷ luật hơn cả bọn học sinh nhóc con.
" Nghe thấy mấy tiếng huýt sáo vừa rồi không, đó là thôn dân học tiếng lừa cái gọi lừa đực... Tương đương với mỹ nữ gọi, em ngứa quá, em ngứa quá, anh lên đi. Cả đàn nam nhân uống viagra lại còn chẳng sốt ruột?"
Lôi Đại Bằng cưới lệch miệng, cười chảy nước mắt, chuyện vậy là xong, hắn lên xe gọi người lên xe đi. Không ngờ Lão Bao quay đầu thấy Triệu Hướng Dương mặt đỏ bừng bừng, vội hô lên:" Lôi ca, Lôi ca, làm sao Chân Thối trúng chiêu rồi?"
Ma Can sực tỉnh:" Mẹ nó, cái thói mút ngón tay không chịu sửa."
Lôi Đại Bằng quyết đoán xuống xe, ngậm nước phun vào mặt Chân Thối, xem ra không tác dụng, phất tay:" Giờ biết sự lợi hại của dâm dược chưa, đi đi, đỡ hắn vào ruộng ngô, bắn vài phát là ổn."
"Này này, nói dễ nghe thế, không có hậu di chứng chứ?" Lão Bao gọi:
"Này Chân Thối, đừng chạy, cậu định đuổi theo lừa cái đấy à?" Ma Tam kéo Chân Thối lại:
Ở phía kia, Lôi Đại Bằng dẫn Căn Oa và Lão Bao chạy mất rồi, hai thằng phía sau chửi um lên, Chân Thối chạy vào ruộng ngô cởi quần ra, hiệu quả thật, dựng như cột cờ luôn.
Điện thoại reo, Đơn Dũng mở ra xe, thấy bức ảnh đàn lừa chạy hỗn loạn, đưa tới trước mặt Sử Bảo Toàn, ông ta nghiến răng:" Tôi thật muốn nhìn thấy vẻ mặt của hai con lừa kia."
"Bọn chúng hẳn là vừa mới tới kho lạnh." Đơn Dũng nói:
"Ha ha ha, tôi sống nửa đời người rồi mà không nhìn thấu cậu là cái loại người gì?" Sử Bảo Toàn cưới sảng khoái hiếm có, đồng thời phát ra một câu cảm thán:
"Quân tử, ngụy quân tử đều vô duyên với cháu, tiểu nhân, chân tiểu nhân hình như cũng không phải." Đơn Dũng tự trào:" Chắc là thuộc loại cặn bã, mấy năm học đại học chỉ nghĩ cách hại người, khi bắt đầu kinh doanh thịt lừa, thực ra cháu cũng tính rồi, nếu không ai chọc vào mình, cháu sẽ từ từ làm lớn. Nếu có kẻ trêu chọc vào, cháu không ngại dẫm đạp chúng rồi làm lớn, đương nhiên điều kiện là phải có nguồn hàng từ Sử Gia Thôn."
Sử Bảo Toàn không hề thấy những lời này là cuồng vọng nữa, dù sao ông ta là người trải qua bao việc rồi, nhanh chóng bình tĩnh lại:" Còn sớm lắm, đánh rắn không chết bị chúng cắn trả, chút chuyện này chưa tới mức hạ được Tần Quân Hổ."
" Tường đổ mọi người hùa nhau đẩy, cây đổ đàn khỉ tan, vì bao vây Lư Viên, Tần Quân Hổ và Khổng Tường Trung hẳn đặt hết gia sản vào, đợi mùa tiêu thụ kiếm một mẻ lớn. Thịt đông lạnh hỏng rồi, thịt sống chạy rồi, chúng lo thân chưa xong, nói gì tới cắn trả? Huống hồ thói đời khốn kiếp này chưa bao giờ thiếu những kẻ ném đá xuống giếng, thừa lúc cháy nhà hôi của. Ví dụ như kho lạnh khác, hay nhà máy thịt, chỉ cần nhìn thấy cơ hội, chúng nhảy vào còn hơn đỉa hút máu. Đương nhiên còn cháu với bác."
Đơn Dũng thấy Sử Bảo Toàn không có mấy phản ứng thì nhíu mày:" Cháu không thấy còn gì để bác phải lo nữa."
"Ồ, nếu cậu đã nhìn ra rồi thì phải biết tôi đang lo điều gì chứ." Sử Bảo Toàn quấn thuốc lá nói:"
Đơn Dũng cau mày một lúc:" Có phải bác đang lo có thể gây ra hậu quả thế nào, bác thấy còn chỗ sơ hở à?"
"Đúng, là cậu đấy, chuyện có mạng gây sự, không còn mạng hưởng phúc nhiều lắm." Sở Bảo Toàn nói thẳng:
Chuyện càng rõ ràng, nhận thức Đơn Dũng càng tỉnh táo hơn:" Đôi khi nhân vật nhỏ cũng có cái lợi của nhân vật nhỏ, đó là chẳng ai bận tâm, nếu phải tìm người chịu trách nhiệm cho chuyện này, tin rằng chẳng ai nghĩ tới cháu. Mà dù có người nghĩ tới, lôi cháu ra làm sao thuyết phục được người khác chứ... "
Sử Bảo Toàn vẫn không lên tiếng, ông ta vẫn cân nhắc chuyện hỗn loạn này rốt cuộc sẽ loạn tới mức nào, đây là sự kiện nguy hại tới an toàn công cộng, chuyện sẽ rất lớn, có khi còn lớn hơn cả tính toán của Đơn Dũng nữa...