← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 44 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (12)

Lừa Trọc nghe mà bàng hoàng, khi cửa khẽ đóng lại mới giật mình tỉnh lại, nếu để thằng đó đi như vậy, e oán thù này không bao giờ cởi bỏ được, cuống cuồng nhảy xuống giường đi dép lê đuổi theo:" Người anh em, khoan đã."

Hồi lâu sau Đơn Dũng từ bệnh viện đi ra, tới bên xe cảnh sát nhỏ giọng nói:" Trấn Hậu Tập khu mỏ Lộ Châu, tìm Hậu Nhuyễn Hoa của đội ba, tình nhân của Điền Mãn Quý."

Trong xe cảnh sát không nói gì, chỉ đột nhiên còi cảnh sát hú vang phóng đi. Qua cửa sổ phòng bệnh, Đô Trường Thanh nhìn mà phát run, thằng con lừa Điêu Mãn Quý hại chết mình rồi, sao lại đi chọc vào thằng đó chứ, đến cả cảnh sát cũng làm tiểu đệ cho y.

Chuyện phát triển dần dần tới hồi kết, nhưng khi chưa thấy kết cục luôn làm người ta mù mờ.

Ví như Sử Bảo Anh chẳng hạn, cô chẳng biết cha mình và Đơn Dũng ở trên lầu bàn bạc chuyện gì, cả hai đều không lộ ra, ăn cơm xong cha cô gọi cô lấy xe việt dã lớn trong nhà, lên thành phố.

Từ khi trong nhà có Bảo Quý, cha cô rất ít khi vào thành phố, đánh xe lừa cả đời, nên ngồi xe hơi cảm thấy không vững, dọc đường cứ có vẻ thiếu tập trung. Sử Bảo Anh không dám hỏi, xe đi thẳng tới tiểu khu Hoa Di Viên, đây là khu biệt thự cao cấp, xe đi qua cổng, bảo an không ngăn cản. Vào tiểu khu, tuy là buổi tối, cô nhìn rất rõ, là Đào Thành Chương, kẻ cầm đầu tới nhà cô gây chuyện, ăn mặc đồ Tây ra dáng lắm, cô hận không thể lấy roi quất một trận, quay đầu nhìn cha mình hoài nghi, sao cha đi gặp người này.

Sử Bảo Toàn mắng:" Nữ nhân đúng là không có kiến thức, nhìn cái gì, đợi đó."

Con gái bị mắng im re, ông Sử xuống xe, giám đốc Đào cúi người đi tới đỡ, bị ông đẩy ra, đóng cửa xe lại, ra hiệu tản bộ trong tiểu khu:" Ông chủ Đào, không ngờ tôi tới bái phỏng hả?"

"Chuyện này, ông Sử, ông nói thế làm tôi tổn thọ quá, tôi đang định tới bái phỏng ông đây." Đào Thành Chương mặt co giật thiếu tự nhiên, bộ dạng xấu hổ hết sức:

Sử Bảo Toàn ngửa mặt cười lớn vài tiếng:" Tôi là người thẳng tính, tôi nói thẳng, tôi đoán ông xấu hổ không dám gặp tôi, nên tôi đến gặp ông, tránh hỏng chuyện."

" Làm gì có ạ, ông Sử, tuyệt đối không có đâu, ông mở miệng một cái, tôi chuyển tiền vào ngay... Lừa của ông, mấy nhà chúng tôi bàn bạc, mua hết.... Đừng lo về giá, giống mọi năm... Tăng chút cũng được, ông cứ nói giá." Đào Thành Chương đuổi theo bước chân Sử Bảo Toàn, lòng như lửa đốt, trại Tây Uyển xảy ra chuyện, e việc vận chuyển thịt ở vùng ngoài tới tắc rồi, giá thịt lừa không biết tăng bao nhiêu. Giờ ông chủ Đào hối hận chết thôi, sao lại lên cái thuyền giặc của Tần Quân Hổ chứ, giờ hạ mình thế này bản thân ông ta còn thấy đỏ mặt.

"Ha ha, ông Đào, không tham lắm nhỉ, nếu ông lo nguồn cung trong hiệu thì không cần, không đứt đoạn được đâu, lừa của Lư Viên cuối cùng thì vẫn bán ở Lộ Châu, sao có thể thiếu đại hộ như ông.”

"Vậy thì tôi yên tâm rồi... Ông Sử, ông nói tham cái gì?"

Sử Bảo Toàn đi rất nhanh khiến ông chủ Đào bám theo hết sức vất vả:" Nếu chỉ tiêu thụ lừa Lư Viên, tôi cần phải tìm ông sao? Tôi ngồi ở nhà, người tới cầu xin tôi nhiều lắm... Lần này tôi tới đây là hỏi, chẳng lẽ ông không nghĩ tới thịt đông, cái đó gấp đôi gia súc sống, chỉ cần tai ông chưa bị lông lừa bít mất thì hẳn phải nghe thấy gì chứ?"

"Chuyện này..." Đào Thành Chương không dám nói bừa, Khổng Tường Trung bị bắt, kho lạnh xảy ra chuyện, ý nghĩ đầu tiên là vị này giờ trò, nên nào dám nói gì chứ:

Ở nhà sợ trộm, làm ăn sợ bị chơi bẩn, bẩn tới mức độ nào khó mà đoán hết, giống như hai đại hộ Tây Uyển mới hôm qua thôi còn ngông nghênh lắm, giờ thành cá thịt trên thớt. Cạnh tranh thương nghiệp đừng nói là mất gia sản, mất luôn cái mạng cũng có, giờ Đào Thành Chương nhìn Sử Bảo Toàn với ánh mắt kinh sợ, cứ tưởng lão già nông thôn mù chữ mù pháp luật bắt nạt thế nào cũng được, giờ mới biết là loại ăn thịt người không nhả xương. Lấy mấy chuyện này mà nói, nếu là ông ta đã chẳng dám làm.

Sử Bảo Toàn ôm vai ông ta:" 12 kho lạnh vừa và lớn, ít nhiều có hàng tồn, số lượng nhà máy gia công thịt trong thành phố có bao nhiêu, chắc là ông biết chứ? Bọn họ không thể ngừng dù chỉ một ngày. Có điều Tây Uyển xảy ra chuyện, thế là thiếu đi mấy trăm tấn thịt, không nhiều nhà ở Lộ Châu bù đắp được đâu."

" Ông Sử, ý ông là.." Đào Thành Chương sáng mắt, tựa hồ nhìn thấy một thị trường lớn hơn cả Lư Viên:

"Đây chính là lý do vì sao tôi tìm ông, ông có kiến thức, thông minh hơn người khác, có thể làm được chuyện này." Sử Bảo Toàn không nói ra, vỗ vỗ vai:" Thời gian không con nhiều, đợi nhà khác nhận ra thì mất cơ hội rồi, ít nhất phải điều động gần 1000 vạn, sáng mai tín dụng xã đã hứa cho tôi vay 300 vạn, số còn lại ông gom đủ không? Khỏi lo tôi lừa ông, tôi đưa tiền cho ông, để ông thao tác, thế nào? Đương nhiên tôi càng không lo ông lừa tôi."

Đào Thành Chương mắt đảo tròn, Tây Uyển xảy ra chuyện thế nào cũng đẩy giá thịt lên cao vút, chỉ cần quét sạch thịt ở các hộ lẻ, vậy thì giá trị bản thân mình sẽ tăng vọt, dù sao hàng cũng mua vào tay mình, sợ cái gì chứ, nên quyết đoán gật đầu:" Được."

"Vụ làm ăn này kiếm được rồi, bề ngoài ông phải làm ra vẻ mua theo giá tôi đặt ra."

"Yên tâm tôi hiểu mà, tôi nhất định nâng giá xuất chuồng cho ông."

Sử Bảo Toàn lại dặn:" Còn nữa, cái kho lạnh Tây Uyển không chống nổi mấy ngày đâu, đừng để nó nghỉ lấy sức."

""Ông yên tâm, vụ đó lớn lắm, đừng nói số hàng mà ông ta đặt, bằng vào hàng ông ta cho thương hộ thuê cũng không đền nổi đâu. Chủ nợ sắp kéo sập nhà ông ta rồi." Đào Thành Chương hả hê, dù sao cũng sập thôi, ai bận tâm:

"Tốt, bây giờ Tây Uyển đang loạn, ông tranh thủ thời gian liên hệ với nhà khác gom hàng, mai liên hệ." Sử Bảo Toàn nói xong đi luôn:

Đào Thành Chương khúm n úm tiễn ông ta lên xe trước, sau đó vội vàng chạy vào gara lấy chiếc Audi, vừa lên xe gọi điện liên hệ.

"A lô, Lão Tiền, giờ trong tay ông còn bao nhiêu tiền, mau mau, điều qua cho tôi, đúng, lấy hết. Thế này đi, ông cũng tới, tôi nói với ông chuyện này, tất nhiên là chuyện tốt, cần làm ngay..."

Lúc này Đơn Dũng đã về tới Hưởng Mã Trại, chuyện xảy ra sau đó y chẳng biết, sau khi đưa đấu tranh lên tầng cao hơn thì y không còn thao túng được nữa. Y biết Sử Bảo Toàn có vài quân bài tốt trong tay, với lão già lọc lõi có tính thổ phỉ đó, xảy ra chuyện gì cũng không lạ, cuộc đấu tranh này có khi còn thảm liệt hơn cả vụ chém nhau ở quảng trường Bát Nhất.

Mấy chuyện này y chẳng quan tâm, một ngày một đêm vất vả rút sạch tinh khí thần rồi, về nhà ăn qua loa sau đó cắm đầu ngủ. Đại Bằng đã đem giấy tờ tới nhà, nói dối lừa cha mẹ xong chuẩn bị ngủ sớm, nhưng lên lâu rồi chẳng sao nắm mắt lại được.

Mắt cứ nhìn di động, có lẽ y có thể phát hiện sự u ám bên cạnh, nhưng không thể biết sự nhớ nhung cách đó nghìn dặm có còn không?

Lúc này khi khoái cảm báo thù tan đi, chỉ còn lại mệt mỏi kiệt quệ, dù kế hoạch đã thành, y chẳng còn mấy niềm vui.

Lần này mình mất đi cái gì? Sự thẳng thắn trong lòng hay mất đi người mình yêu nhất? Có  lẽ hai thứ quý giá nhất đều không còn nữa.

Thẳng thắn, chẳng còn nữa, y còn phản cảm với toan tính âm hiểm trong đầu không rõ từ đâu sinh ra. Người trong lòng, tựa hồ cũng mất rồi, di động không còn reo nữa, chia tay mấy tháng, lần đầu đứt liên hệ....