Q2 - Chương 137 Đêm tối gió to dễ làm việc. (1)
Đô Trường Thanh hô xong tự mìn đi đầu làm sĩ tốt, hai mươi mấy tên cầm vũ khí xông tới, sĩ khí cũng kinh người. Thấy nhiều kẻ liều mạng như thế, Trần Hoạn Hải sợ són đái, chui ngay vào xe trốn, Tiền Mặc Hàm nhanh hơn, chui tọt xuống gầm xe, chui rồi mới nhận ra, mình béo quá chui không lọt, ôm đầu chổng mông lên, vẫn chưa yên tâm, mở cốp sau xe nhảy vào.
Chớp mắt hai đội ngũ đã va chạm ở giữa đường, ghế nện vào lưng, chai rượu đập vào đầu, gậy chọc vào đùi. Vừa va chạm một cái là cả đám ngã lăn, tiếng la hét nhất thời bị tiếng kêu đau lấn át, thế là gậy qua chai lại, hai bên hỗn chiến tưng bừng.
Đánh nhau là phải dựa vào khí thế, so xem bên nào tàn nhẫn hơn, Đô Trường Thanh dồn nét suốt thời gian dài, giờ nghe tin ông chủ Tần quay về, không khác gì tiêm thuốc kích thích, toàn bộ sự hung bạo bộc phát, lấy ưu thế áp đảo đánh đám Cao Soái kêu cha gọi mẹ. Tới cứu viện rốt cuộc lại bị đuổi như chó, chạy loạn khắp nơi.
Cao Soái cuống rồi, bình thường hắn chỉ bắt nạt hộ nợ tiền, đâu bị phản kháng, làm sao tàn nhẫn bằng bọn lưu manh dựa vào đánh nhau kiếm cơm, hắn rút thắt lưng ra quất vào tên đánh hăng nhất. Không ngờ tên bị đánh chính là Đô Trường Thanh, Đô Trường Thanh bất ngờ trúng một cái thắt lưng da da, nhưng hơi rượu cùng sự phấn khích làm hắn không biết đau nữa, sờ đầu thấy toàn máu, cầm chai rượu vỡ, chịu liền mấy đòn, không biết sợ chết la hét xông tới. Cao Soái kinh hồn táng đảm, gần như né trong vô thức, nhìn vai bị đâm, sau đó hạ thân đau nhói, thừa thế bị đá lăn xuống dưới gầm xe trốn.
Bốp, lại một tên bị đánh gục, dưới ánh đèn hai mắt trắng dã mất ý thức.
Á, lại một tên bị trúng dao, ôm vai rú thảm thiết.
Vòng chiến càng lúc càng mở rộng, người dân đứng xem chạy tán loạn, cửa hàng hai bên đường đóng lại sầm sập.
Đánh chết mẹ mày, đám lưu manh hăng tiết gà, truy đuổi người bỏ chạy, chẳng ai biết ai đánh ai, đôi khi đánh hồi lâu mới biết là đồng bọn, phát hiện ra chẳng kịp xin lỗi, kiếm thằng ngứa mắt mà đánh tiếp. Chẳng biết vì ai mà đánh, vì sao mà đánh, người sống hồ đồ dưới đáy xã hội, chỉ biết liều mạng mà đánh.
Con người quay về bản năng, cắn xé nhau như dã thú, mấy chục người đánh nhau mười mấy phúc, kẻ ngã xuống, kẻ bỏ chạy, cuộc chiến gần tới hồi kết. Con đường dài mấy chục mét, máu loang lổ, người bị thương la liệt, tiếng kêu gào, tiếng la hét tạo thành tường chắn thiên nhiên, xe cộ hai đầu dừng cả lại, không ai dám tới.
Như một bãi chiến trường.
Nhận tin báo vụ ẩu đả tập thể tính chất ác liệt, bảy tám cỗ xe cảnh sát hú còi ầm ĩ chạy tới nơi xảy ra sự cố, cảnh sát cũng bị bị hiện trường như cuộc chiến làm khiếp đảm. Cốp sau một chiếc xe, Tiền Mặc Hàm bò ra, nhìn máu me lênh láng, người nằm ngang dọc, hai chân run cầm cập, dòng nước âm ấm từ đũng quần chảy xuống, men theo chân làm ướt cả mảng, ươn ướt, lành lạnh ...
Làm sao, làm sao lại thành ra thế này, Mặc Mặc béo khóc ngon lành giữa phố.
………. ………
Cùng lúc đó ngoại ô phía tây, trại giam số 1.
"Là cái này à, chính là số thịt đông lạnh nhiễm amoniac không cánh mà bay lúc đó?" Hình cảnh hỏi:
Không phải là hình cảm bình thường, mà là ba nhân viên phá án của chi cục Tây Uyển, trong đó một vị có tuổi, từ đầu tới cuối không nói không rằng. Ba người ngồi trong phòng thẩm vấn bê tông cốt thép của trại giam, làm thủ tục thẩm vấn ngay trong đêm.
Người đối diện vừa quen thuộc vừa xa lạ, gật đầu rồi xin điếu thuốc, châm lửa xong rít lấy rít để. Trong ánh lửa lúc mở lúc tỏ, gương mặt râu ria có thêm vài phần hung dữ. Không cần biết là anh hùng mạt lộ hay là thú dữ cùng đường, đều có phần bi tráng, ai có thể ngờ được đây là đại hộ Khổng Tường Trung vang danh khu Tây Uyển một thời.
Có điều nghĩ tới tội người này lại buồn cười, vận chuyển gia súc trái phép đã đành, lại còn để cả đàn lừa chạy vào thành phố làm loạn, không bị xử lý mới là lạ. Đã mấy tháng rồi chưa có phán quyết, vì luật pháp thiếu sót quá nhiều, nếu là vận chuyển trái phép thì quá nhẹ, nhưng muốn xử nặng lại không tìm ra luật pháp tương ứng. Nên thành treo đó, dở sống dở chết thế này.
Nửa đêm thẩm vấn, hỏi theo trình tự, ngay cả Khổng Tường Trung cũng chẳng sao hiểu được vì sao lừa của mình lại tự chạy vào thành phố, nhưng chuyện vận chuyển giết mổ trái phép thì chắc rồi, vì chuyện này hai cái bộ tương quan bị xử phạt. Lần này chỉ hỏi thêm về hơn 2000 tấn thịt đông lạnh ở kho lạnh Tây Uyển, khi xảy ra chuyện này thì ông ta đã vào trại giam rồi, nói không rõ. Nhưng ông ta chẳng những biết là có, khi nhập hàng còn góp vốn, từ nhà máy nhập hàng, bố trí nhân viên, Lão Khổng đều nói rõ ràng.
Chuyện này không thể giả được, thậm chí Trần Thọ Dân ngồi đó không nói năng gì đã đoán ra, có kẻ thừa lúc hỗn loạn đã chiếm đoạt số hàng trị giá vài ngàn vạn kia, mà người có năng lực ấy không nhiều. Thêm vào chuyện xảy ra hai ngày qua, mọi thứ đã rõ ràng.
"Cầm lấy đi." Trần Thọ Dân ném cho Khổng Tường Trung bao thuốc lá còn hơn nửa, đổi lại được ánh mắt cảm kích.
Trại giam là thế, tước đoạt đi của người ta mọi thứ, cho nên một chút ân huệ nhỏ cũng khiến người ta cảm thụ rõ ràng. Trần Thọ Dân gọi cảnh sát đưa phạm nhân đi, dẫn hai hình cảnh đi cùng rời phòng thẩm vấn, mang giấy tờ đi tới cổng sắt.
"Hai cậu về trước nghỉ ngơi đi, vụ án này liên quan rộng, rất có khả năng là vụ án lừa đảo với số tiền cực lớn, ngày mai các cậu đi thẩm vấn Điêu Mãn Quý nguyên lái xe của Tần Quân Hổ, còn đi tìm nguyên giám đốc kho lạnh Triệu Hồng Kỳ ... Còn nữa, 2000 tấn không phải là con số nhỏ, muốn vận chuyển cần điều động lượng lớn xe đông lạnh, số xe đạt tiêu chuẩn trong thành phố không nhiều, thu hẹp tới phạm vi này, hẳn là không khó. À phải, chú ý bảo mật, trước khi làm rõ, hai cậu toàn quyền phụ trách ... Kẻ có thể làm chuyện này toàn là hạng lọc lõi."
Trần Thọ Dân an bài hai thân tín mình đề bạt lên, cả hai gật đầu nhận lệnh đi trước.
Đúng thế đấy, một cú điện thoại của Tần Quân Hổ đã khiến Trần Thọ Dân hành động, nhưng mà chẳng phải vì ân tình cũ với ông chủ Tần, một vụ án với số lượng lớn như thế, mang tới phân cục nào cũng là lợi ích khả quan, thậm chí thành danh nhờ một vụ án. Cơ hội như vậy không nhiều, huống hồ được cả danh lẫn lợi. Thậm chí, với thế cục hiện này, ông ta cảm giác đã mò ra chân tướng, chỉ vài nhà ở Lộ Châu làm được việc này, Tần Quân Hổ vừa mới về đã nhắm vào Đào gia, chân tướng đã rõ, chỉ thiếu chứng cứ hữu hiệu thôi.
Chỉ có điều, đâu cần quá nhiều chứng cứ, đúng không?
Đi qua đi lại trước xe hồi lâu, Trần Thọ Dân bỏ mũ cảnh sát, vuốt tóc dính bết vào trán thành nếp. Chỉ cần tìm được chứng cứ dù nhỏ nhất, khi đó khẳng định sẽ có người ra sức che giấu việc này.
Nghĩ tới đó ông ta bật cười, chìm nổi trong nghề mấy chục năm, các loại quy tắc ngầm ông ta đã hiểu thấu. Đừng nói tra ra cái gì, chỉ cần để lộ ra chút phong thanh là sẽ có người tới tận cửa.
Đang cân nhắc phương thức an toàn xử lý việc này, Trần Thọ Dân vừa mới vào trong xe thì điện thoại vang lên, lần này cục trưởng Trần đang mừng thầm không cười nổi nữa, khởi động xe, hú còi phóng về thành phố.
Điện thoai từ văn phòng chi cục gọi tới, trong địa bàn phát sinh ẩu đả ác tính, thương vong không rõ, địa điểm đường Lộ Hoa và Tiền Tây.
"Lão vương bát đản thật tàn nhẫn, đã ra tay nhanh thế rồi."
Cục trưởng Trần vừa đi vừa chửi, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết chuyện này do ai gây ra, đầy một bụng tức, chút cảm kích vừa xuất hiện tan biến hết.