Q2 - Chương 139 Đêm tối gió to dễ làm việc. (3)
Trần thiếu gia cũng đang lẩn quẩn trong lòng chuyện này đây, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần cha hắn còn đó, đám người giang hồ này mười phần mười không dám chơi đểu hắn, nhưng chưa bao giờ gặp ai thật lòng với mình như vậy, nhất thời cảm động lắm:" Lão Sài, tôi hiểu ý anh, nhưng làm sao tôi làm thế được chứ?"
"Phải làm, chuyện như thế nhất định phải làm như vậy, anh không sao thì anh em chúng tôi mới không sao, phải không nào? Tiếp theo đây, tất cả thủ đoạn không quang minh chính đại đều không được dùng, ngàn vạn lần đừng đâm đầu vào họng súng. Tiền thu hồi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không thu hồi được cũng chớ hành động gì vội, qua thời gian này hẵng hay." Sài Chiêm Sơn căn dặn, chứ hắn thừa biết xảy ra chuyện tối nay, có cho thêm vài cái lá gan nữa thì Trần thiếu gia cũng chẳng dám xông vào nhà đòi tiền, ngay cả bản thân hắn còn chẳng dám:
"Được!" Trần thiếu gia bị thuyết phục ngay, rồi lòng lại lo tới chuyện bồi thường, đứng dậy ngay:" Không được, tôi không thể ở đây nữa, sáng mai người của Tiểu Liên sẽ tới, bất kể thế nào, tiền cứ phải vào tay mới yên tâm, tôi tới khách sạn Đông Minh ở cho rồi."
"Cái khác tôi không lo, ngàn vạn lần đừng ra tay nữa, nếu không chuyện lớn lên, tôi cũng bị chôn vùi trong đó." Sài Chiêm Sơn dặn đi dặn lại:
"Tôi không ra tay, tôi là người bị hại, thật đấy Lão Sài, anh thấy tôi giống một kẻ liều mạng lắm à?" Trần thiếu gia hết sức ủy khuất nói, vẫn như mọi khi đi theo cửa sau rời trung tâm giải trí:
Tiễn Trần thiếu gia đi như tiễn một tên ôn thần, Sài Chiêm Sơn rốt cuộc cũng thở phào một hơi, kỳ thực bảo hắn nghĩ cho Trần thiếu gia há không phải nghĩ cho mình, bây giờ cái thương hiệu kia khác gì thùng thuốc nổ, chẳng biết rồi đây sẽ nổ chết bao nhiêu người.
Tiễn người đi rồi, trong lòng hắn như có chuyện chưa làm xong, vội vàng từ cửa sau đi vào nhà, nhưng không đi lên mà lại đi xuống, xuống tới tầng hầm, hành lang u ám mang tới cho nơi này một chốn bảo hộ an toàn. Tới trước một gian cung cấp điện, gõ cửa, khi cửa mở ra, một chàng trai tầm 20 khẽ chào:" Giám đốc Sài."
"Nói, tình hình thế nào, nhìn thấy gì, sao lại đánh nhau thành ra như thế?" Sài Chiêm Sơn bảo tên thủ hạ này ngồi xuống, giao chuyện làm ăn cho Cao Soái, hắn gài người của mình vào, khi đi đã dặn nếu thấy tình thế không ổn, chuồn được thì chuồn, rốt cuộc có người chứng kiến về đưa tin cho hắn:
Chàng trai này mồm mép nhanh nhẹ, đem toàn bộ tình hình đi đòi nợ kể lại, nhưng kể tới va chạm ở quán thịt ngâm lại không nói rõ ràng, chỉ biết có người gọi điện cầu cứu Trần thiếu gia, bọn họ chạy tới đường Lộ Hoa thì cửa hiệu bị đập mất rồi. Sau đó lại kêu cứu chạy tới đường Tiền Tây, tới đó vừa vặn gặp đám kia, bọn người bên kia vừa thấy bọn họ là nhào tới như cho dại.... Hắn nghe theo lời dặn dò, vừa thấy chuyện không ổn là chuồn ngay, nhưng không đi quá xa. Trốn vào đám đông xem nào nhiệt, chỉ kể lại thôi mà tay hắn run bần bật rồi. Quan trọng là điều Sài Chiêm Sơn muốn biết thì hắn lại chẳng thể nói ra được, đám đập phá đó đều che mặt, cách xa xa chụp vài tấm ảnh đấy, nhưng căn bản nhìn không rõ.
"Tây Thành vốn do một mình Tần Quân Hổ thao túng, chỉ có ông ta mới có nhiều người bán mạng như vậy, chẳng lẽ thực sự là ông ta ra mặt rồi sao?"
Sài Chiêm Sơn nghe xong thì xem hình chụp của thủ hạ, nhìn thấy ảnh Cao Soái đứng trước xe của Trần thiếu gia, hắn vội vàng rút ngay thẻ lưu trữ trong điện thoại ra, dặn thủ hạ ra ngoài tránh sóng gió một thời gian, đợi tình hình êm xuôi hẵng về.
Mặc dù có chuẩn bị trước, mọi chuyện vẫn chẳng sáng sủa hơn, Sài Chiêm Sơn lên lầu, cho thẻ nhớ vào di động của mình xem đi xem lại. Bằng vào kinh nghiệm của hắn, vẫn không nhận ra là ai, tuy nghi ngờ Tần Quân Hổ ngày một lớn, nhưng trước giờ không có qua lại gì với ông ta. Nói là Tần Quân Hổ không phải là không thể, dù sao người ta thua một cách không minh bạch, lại thua trong tay cảnh sát, Sài Chiêm Sơn hiểu loại người này đều có máu con bạc, không thua sạch thì không chịu dừng tay.
Khi vừa rời thang máy sắp tới văn phòng, di động lại vang lên, nhận di động thì hắn nhìn thấy Lý Mân Liên đợi trước văn phòng của mình, đang mỉm cười phong độ thì nghe thấy giọng nói suýt nữa thì trượt chân ngã.
"Tôi họ Tần, tên Quân Hổ."
Quả nhiên là ông ta, Sài Chiêm Sơn hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, ra hiệu cho Lý Mân Liên mình có điện thoại, sau đó đi sang một bên nói:” ông chủ Tần, đã lâu không gặp …”
Cuộc nói chuyện không dài, trước sau chỉ chừng 2 phút, cúp điện thoại rồi, Sài Chiêm Sơn vẫn còn đứng ngây ra, tư duy như bị đình chỉ, chỉ vài câu không đầu không cuối, lại còn muốn giao dịch gì đó với hắn, nhưng giao dịch gì cũng không nói. Lát sau tin nhắn gửi tới, Sài Chiêm Sơn xem xong thở phào, chuyện không nhìn thấu suốt cả buổi tối giờ được giải thích rõ ràng, kỳ quái là, đầu ngay lập tức không còn đau nữa, tinh thần cũng tốt hơn.
Lúc này mới nhớ ra giai nhân đang đứng ở trước cửa đợi, quay sang nhìn, áo đen, quần jean, bó sát lấy thân hình thon thả, mái tóc xoăn nâu nhạt tùy ý nhét vào áo gió, nhìn từ xa xa đã khiến trái tim nam nhân run rinh. Sài Chiêm Sơn cất di động đi, bước tới hàn huyên:" Mân Liên, sao muộn thế này rồi còn tới, cũng không gọi điện trước."
"Đâu đã muộn chứ, em nghĩ tối nay anh Sài chắc cũng không chợp mắt được nhỉ?" Lý Mân Liên giọng đùa cợt, giọng rất dễ nghe, nhưng gương mặt xinh đẹp thoảng nét lo âu:
Sài Chiêm Sơn chỉ cười không đáp, mở cửa lịch sự mời giao nhân vào.
Lý Mân Liên quan sát sắc mặt hắn, đột nhiên hỏi:" Anh Sài, em có cảm giác là anh đang cách sơn quan hổ đấu thế nhỉ?"
"Làm gì có, Trần thiếu gia vừa mới từ chỗ anh đi đấy, hẳn em cũng biết rồi, bị mất rất nhiều người, cảnh sát đang truy lùng khắp thành phố, người là do anh tìm, anh làm sao thoát được liên quan chứ." Sài Chiêm Sơn giọng điệu đầy lo lắng, nhưng mà trong lòng lại khác, dù cảnh sát có tìm tới nơi thì hắn vẻn vẹn là người trung gian, tội to tới đâu được chứ:
"Thế sao?" Lý Mân Liên có chút thất vọng, mọi người tuy không cùng đường, nhưng cùng một loại người, vừa vặn là, loại người này chẳng bao giờ nói thật, hết thảy dựa vào cảm giác phán đoán, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi, mày nhíu chặt, cũng cảm giác được Sài Chiêm Sơn tựa hồ có điều gì đó che giấu, tựa hồ hắn không lo lắng gì, vẻn vẹn là linh cảm của nữ nhân:" Anh Sài, anh thấy em phải làm sao?"
"Ừm, ý em là gì?" Sài Chiêm Sơn bị giọng điệu tựa mỹ nhân cầu xin anh hùng đó làm lay động:
"Ý em là, anh thấy con người em ra sao?" Lý Mân Liên phát hiện ánh mắt Sài Chiêm Sơn chăm chú nhìn mình, lòng thỏa mãn, nói lời thăm dò nhiều hàm ý:" Anh Sài là người có chữ tín, em nhìn ra mà, em cũng không giấu anh, cô gái như em, không thể nào chỉ dẫm lên một con thuyền. Chẳng lẽ anh Sài không muốn để lại đường lui cho mình, anh hẳn nhìn ra, em tới kiếm tiền, không phải là chạy nạn. Duy Đặc làm ăn cũng được, nhưng năng lực doanh lợi có phải là hơi kém một chút? Nếu như anh hứng thù để em giúp anh, ở phương diện mối quan hệ, em vẫn có một chút."
Một sự quyến rũ trắng trợn, thậm chí thứ này còn có uy lực hơn cả Lý Mân Liên lấy thân thể làm vũ khí, đối với người như Sài Chiêm Sơn, chỉ có cách làm ăn mỗi lúc một lớn, không có lựa chọn khác, nếu không thì chỉ có sụp đổ. Nghề này liên quan tới bao nhiêu ân toán, ngày anh ngã xuống chính là ngày phải trả nợ. Sài Chiêm Sơn mắt liếc qua thân thể hấp dẫn của Lý Mân Liên, hắn thừa nhận có khao khát lên giường với cô gái này, nhưng hắn không dám chia sẻ với cô gái có quan hệ quá thân cận với Trần thiếu gia.