Q2 - Chương 142 Ai cũng vì mình cả, sao phải hổ thẹn. (1)
Bệnh viện Nhân dân thành phố, vừa qua 0 giờ, hai cảnh sát của chi đội hình sự có chút thất vọng gập sổ tay lại, nhìn ông chủ Đào Thành Chương già nua, sợ hãi, đờ đẫn nằm trên giường bệnh, người như thế làm tâm tình thù nhà giàu của họ mất sạch. Khổ thật đấy, ba cửa hiệu xảy ra chuyện, ông chủ sợ tới là ai làm cũng không dám nói ra, liên tục phủ nhận quen với người gọi điện thoại tới, quanh co nói là gọi điện đe dọa đòi tiền, ông ta không chịu.
"Ông Đào, nếu nhớ ra cái gì, có thể liên hệ với chúng tôi bất kỳ lúc nào."
Một hình cảnh đứng dậy, lấy ra danh thiếp đưa tới, Đào Thiên Hạc nhận lấy, hai người thất vọng ra về, cũng do cô gái này tiễn, vừa vặn gặp Tiền Trung Bình, Tôn Tồn Trí vội vàng tới nơi.
Xuống dưới lầu, nhìn sắc mặt mỹ nhân rầu rĩ, một hình cảnh trước khi lên xe mủi lòng an ủi:" Yên tâm đi cô Đào, bất kể là ai, chúng tôi sớm muộn gì cũng bắt được... Có điều người nhà cũng phải phối hợp, các cô không phối hợp, chẳng phải để hung thủ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật sao?"
"Để tôi về nói với cha tôi, tôi nghĩ ông ấy có ẩn tình khó nói, hoặc không thì không biết thật, xin lỗi hai anh cảnh sát." Đào Thiên Hạc hơi khom người xin lỗi, tiễn xe lên đường:
Xe rời bệnh viện, một hình cảnh vẫn nhìn Đào Thiên Hạc qua gương:" Nhất định là kẻ thù nên không dám nói ra."
"Ôi người có tiền không dễ sống, chúng ta làm cảnh sát nghèo đỡ không ai." Cảnh sát còn lại nói đùa:
Chuyện nhà ai thì nhà đó buồn, Đào Thiên Hạc mặt mày ảm đạm quay lại đi lên lầu, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, tiền tụy, tóc tai bơ phờ, hết sức đáng thương. Suốt cả một ngày kinh tâm động phách, cô chưa từng gặp qua những chuyện như vậy, từ nhỏ tới lớn cô sống trong ánh nắng và hạnh phúc, vì thế cô rất nỗi loạn, tìm kiếm kích thích bằng đua xe, rượu mạnh và quan hệ nam nữ, chưa từng hiểu được loại kích thích này ảnh hưởng tới một người ra sao.
Rất lớn, tựa như cả tòa nhà đổ sập xuống, cô muốn dùng vai mình đỡ, nhưng muốn đỡ lại chẳng biết phải làm thế nào. Người cha luôn tài giỏi có thể làm bất kỳ việc gì già đi mười mấy tuổi, đám chú bác bình thường hô phong hoán vũ như chết cha chết mẹ. Tới phòng bệnh thấy mẹ ra ngoài, đoán chừng ba người kia bàn bạc công việc, cô len lén nhón chân lên lắng nghe.
"Lão Đào, anh phải đưa ra chủ ý đi chứ, Mặc Mặc nhà tôi sợ tới mức ỉa đái mất kiểm soát rồi, đánh nhau dữ dội lắm, hai mươi ba người vào viện, còn chưa biết là có ai chết không. Có phải..." Tiền Trung Bình mập mờ hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì, chúng ta trêu chọc vào ai thế?" Tôn Tồn Trí đang nói:
"Lão Đào, có phải là chuyện thương hiệu không?"
"Chắc là thế, hôm nay người gọi điện thoại không ít, có người bị người ta xông vào tận nhà rồi, Lão Từ và mụ Diệp vẫn còn bị giam, xem ra là uy hiếp đòi tiền. Có phải là chúng có quan hệ ở hệ thống công an."
Hai vị kia nói liên tục, mãi sau mới thấy Đào Thành Chương lên tiếng.
"Các ông xem đi, đây là tin nhắn, Tần Quân Hổ về rồi, ông ta hạn cho tôi trả tiền bồi thường trong vòng 24 giờ. Lão Sử con lừa đó hại chết tôi rồi, tôi cũng nhất thời bị tiền làm mờ mắt, nghĩ Tần Lão Hổ nợ cả đống không dám về, có điều ông ta mà về, người đầu tiên tới tìm là tôi... Thôi bỏ tiền trừ tai họa đi, gốc của chúng ta đều ở Lộ Châu, không đi được."
Giọng nói già nua của cha làm Đào Thiên Hạc nhói đau trong lòng, dù cha có từng làm chuyện gì, dù có làm sai, cha vẫn là cha. Nghe ra được kẻ phía sau là ai, cô cũng loáng thoáng nghe tới tên người này rồi, vì thế cắn răng đưa ra quyết định, đi rất xa, lấy ra danh thiếp cảnh sát để lại.
"Cảnh sát Khúc, tôi là Đào Thiên Hạc, chúng ta vừa mới gặp nhau ở bệnh viện... Kẻ gọi điện uy hiếp cha tôi là Tần Quân Hổ, ông ta hạn cho tôi phải bồi thường trong vòng 24 giờ.... Đúng, chính là vụ án bồi thường thương hiệu.... Tôi nghe rất rõ, là Tần Quân Hổ."
Biến số không phải chỉ xuất hiện ở một chỗ.
Lãnh đạo đích thân tọa trấn, từ cảnh sát tuần tra tới hình cảnh, nhiều đơn vị cảnh sát liên hợp, uy thế kinh người. Đám lưu manh, đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu, bị đưa vào bệnh viện có người của cả hai phe, Trương Tam cắn Lý Tứ, Lý Tư giao ra Vương Ngũ, Vương Ngũ đổ cho Triệu Lục. Tất nhiên không phải là quân chính quy, kết cấu rất lỏng lẻo, bị đánh phá từng người một cách dễ dàng, xe cảnh sát qua lại như mắc cửu, bắt hết những kẻ có thể tìm thấy.
4 giờ sáng, lại một chiếc xe cảnh sát quay về, là chi đội hình sự, bốn hình cảnh giải một nghi phạm loạng choạng đi xuống, nhiều người khai ra hắn là người cầm đầu, Cao Soái bị bắt về quy án rồi.
Khả năng chống điều tra của tên này rất cao, không tới phòng khám, không về nhà, không tới chỗ tình nhân để nấp, về lý luận thì trốn rất tốt. Nhưng hình cảnh cũng là chuyên gia, rình trước nhà ả tình nhân của hắn, theo dõi ả đi mua thuốc, cuối cùng tóm được ở một tầng hầm.
Khi vào phòng thẩm vấn, tên này còn chửi om sòm, nói mình là người bị hại, còn là người bị hại vì làm việc nghĩa, hơn nữa kiên quyết không nhận mình là người cầm đầu.
Bản lĩnh lắm, khi chuẩn bị thẩm vấn, Cao Soái ngửa người ra sau, đầu nghiêng sang bên, ra vẻ không thèm để ý, các người làm gì được tôi.
Ồ, bất ngờ quá, nửa ngày trời không ai thèm để ý tới hắn, rốt cuộc Cao Soái mất kiên nhẫn trước, len lén nhìn, một cảnh sát già mặt toàn nếp nhăn, một cảnh sát trẻ mặt trắng, cả hai ngồi thẳng tắp, mỗi người lật xem một cuốn hồ sơ, suốt hai mươi phút không làm gì khác.
Hỏng rồi, chẳng lẽ là có biến cố?
Cao Soái chột dạ, tình thế này không giống vụ án nhỏ ẩu đả gây rối trị an, nếu không đã chẳng cần nghiêm túc như thế. Hắn quen với việc bị cảnh sát vểnh râu trợn mắt, đập bàn quát tháo, chưa từng gặp chuyện kiểu này, đây không phải là dấu hiệu tốt. Theo như kinh nghiệm của hắn, tội càng nhỏ, cảnh sát càng hung dữ, tội càng lớn, cảnh sát càng khách khí. Giống như bác sĩ ấy, bệnh nhẹ thì dọa dẫm đủ kiểu, còn với người không sống bao lâu nữa đều rất hiền hòa.
Thực ra trong lòng hai vị cảnh sát cũng đang bồn chồn, trước sau bắt về 9 người, thêm vào bị thương 27 người, tổng cộng 36 người rồi, theo lời hai của hai bên. Một bên có 31 người, bên kia có 27 người, bọn họ mới bắt được hơn nửa. Trong lời khai của hai bên cũng đã tìm ra lãnh đạo của chúng, bên này là Đô Trường Thanh, bên kia là Cao Soái, nói ra hai người này xưa nay không quen biết gì, thực sự không tìm ra lý do đánh nhau tới một mất một còn. Khó lắm mới bắt được Cao Soái, hình cảnh sợ tên này chơi bài cùn, lãnh đạo còn đang đợi báo cáo kia kìa, khi trời sáng mà không có gì thực chất thì phía dưới khó ăn nói.
Thế nên chi đội hình sự cử cả chuyên gia tới thẩm vấn.
Cao Soái không ngờ rằng mình đang đối diện với chuyên gia của một nghề khác, dùng lời trong nghề của chúng mà nói thì là: Lão pháo.
Nửa tiếng trôi qua, ngay cả cảnh sát trong phòng giám sát cũng sốt ruột, dựa theo lời vị chuyên gia già, vội vàng không được việc gì, nên ông ta không định cho đối phương cơ hội cãi cùn cãi láo. Làm thế nào? Cứ thế, im lặng, đợi tới lúc chỉ một câu đánh tan phòng tuyến của nghi phạm.
Đợi quá lâu rồi, Cao Soái làm gì có công phu tọa thiền cao như ông già, rốt cuộc không nhận được hỏi:" Chú cảnh sát, sao không hỏi tôi?"
Ha ha ha, đám cảnh sát trong phòng giám sát cùng cười lớn, ép được đối phương lên tiếng là quyền chủ động đổi bên rồi.