← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 144 Tan hoang hết cả không chịu thấu. (1)

"Gửi chuyển phát nhanh."

Buổi sáng sương mù còn dày, cái lạnh buốt giá, em gái chuyển phát vừa mới đi làm còn đang vừa xoa tay vừa ngáp ngắn ngáp dài đã nhận được chuyện làm ăn, cô đưa tờ khai tới. Người gửi đồ có vẻ là ông chú trung niên kia cúi đầu viết, đeo một cái kính gọng lớn, ăn mặc rất bình thường. Kiểm tra vật phẩm, chỉ là một cái di động, đóng gói qua loa dán lên nhãn chuyển phát nhanh, đưa hóa đơn, người kia vội vàng rời đi. Giống như mọi khi, em gái chuyển phát vứt gói hàng vào đống hàng cần chuyển phát.

Đây là chuyện bình thường tới chẳng thể bình thường hơn, người gửi chuyển phát đi rất xa mới vào trong chiếc xe Jetta, lên xe rồi vứt kính, cởi mũ, xóa ngụy trang trên mặt, thoáng cái ông chú trung niên đã biến thành Đản ca. Tư Mộ Hiền dở khóc dở cười nhìn Đơn Dũng lái xe đi như bị chó đuổi sau đít, rời khỏi huyện thành nhỏ không xa, tới một chỗ vắng vẻ, bốn bề là đồng ruộng, Đơn Dũng nhảy xuống cầm công cụ tháo biển số trước sau, thay biển số mới.

Tư Mộ Hiền thò đầu ra khỏi cửa sổ hỏi:" Đản ca, chuyện anh làm mà bại lộ thì em ngồi tù mấy năm?"

"Xe biển số giả, đây là giao giới ba tỉnh, đường xá thông tứ phương, công ty chuyển phát nhanh tám cái, anh không tin có ai nhớ được mặt anh. Về phần bại lộ, cậu đừng coi mình là nhân vật ghê gớm gì, người ta còn có hiềm nghi lớn hơn để tra, có án lớn hơn để phá, ai chú ý tới chúng ta. Bắt được cũng vô nghĩa, vừa vặn đi học đại học xã hội."

Đổi biển số xong, Đơn Dũng lên xe lái về phía Lộ Châu, hưng phấn ra mặt:" Biết tâm đắc anh học luật rút ra được là gì không? Về chiến lược phải coi thường, nếu không cậu không có gan phạm pháp, về chiến thuật phải coi trọng, từng chi tiết đầu không thể xem nhẹ. Cái xe này anh về sẽ phân giải thành linh kiện, còn chuyện anh làm thì vu oan cho người khác rồi, cũng cần rất nhiều chứng cứ, làm rất nhiều chuyện, thời cơ phải nắm chắc, nếu không khó tin được."

Tư Mộ Hiền chẳng tán đồng lý luận méo mò này, tuy thấy không ổn,  nhưng biết không khuyên nổi lão đại, càng không muốn để y một mình mạo hiểm, thành ra tình trạng đồng lõa này:" Tiếp theo anh định làm gì?"

"Ha ha ha, xem bọn chúng gặp xui xẻo thôi, động cơ chất phác này, cảnh sát không thể ngờ tới." Đơn Dũng cười lớn:

Tư Mộ Hiền câm nín, dựa vào lưng ghế khép mắt lại, chuyện này vượt ngoài tưởng tượng của hắn, cũng trái nguyên tắc của hắn, không biết có nên tránh xa lão đại một chút không, hai người tựa hồ đi vào ngã rẽ ngày một cách xa nhau rồi.

………… ………….

Két, tiếng phanh xe chói tai, chiếc Audi drift một cú cực gắt tiến vào chỗ đỗ xe, Đào Thiên Hạc đùng đùng nổi giận xuống xe, Ninh Giai vẫn đang ôm ngực thở dốc chưa  hết sợ, cô lái xe học từ huấn luyện viên Đào. Mỗi ngày Đào Đào ngồi ở ghế phụ lại cứ bảo cô lái chậm chút, nhưng hôm nay dọc đường Đào Đào lái xe phạm luật còn nhiều hơn lúc cô học lái xe.

"Này, Đào Đào, chị đợi đã ..." Ninh Giai chạy xuống kéo Đào Thiên Hạc lại:" Chị thực sự định làm thế à?"

"Không thế thì làm thế nào? Ức hiếp người ta quá lắm, tức chết đi, chị hận không thể giết chết chúng, đám vương bát đản ..."

Đào Thiên Hạc vừa hung hăng nói vừa lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Đại Bằng, tên này gọi một cái là đảm bảo đến, nói đến ngay, còn lải nhải, mỹ nữ có lời mời, chạy không nhanh không phải là tính cách của Lôi ca. Cúp điện thoại rồi, Đào Thiên Hạc mặt còn trắng bệch, tức tới toàn thân run bần bật. Ninh Giai biết cửa hiệu Đào gia xảy ra chuyện không nhỏ, nhưng với chuyện này thì cô chỉ có thể nói lời an ủi vô nghĩa.

Thực sự an ủi không nổi, Đào Thiên Hạc suốt cả đêm uất ức không cho phát tiết, lại nghe nói hôm nay có người tới nhà đòi nợ, cô làm sao có thể để những kẻ đó muốn làm gì thì làm, nên đi gọi cứu binh.

Chốc lát sau Lôi Đại Bằng mặc đồng phục thành quản tới nơi, theo sau có hai tên tiểu đệ to béo vô cùng, cười hì hì chạy tới. Dù có bao nhiêu buồn phiền cũng bị bộ dạng ngốc nghếch của ba tên đó làm buồn cười, chứ không à? Lôi ca vừa đi vừa nói:" Úi già, mỹ nữ thành đôi, giai nhân thành cặp, ai cho ôm một cái, trời lạnh quá."

Nói rồi giang rộng tay ra, có điều tới gần không dám làm càn, xấu hổ thu tay lại khoanh trước ngực. Ninh Giai vừa cười một cái, sau đó thấy không ổn lập tức nghiêm sắc mặt, lấm lét đánh mắt về phía Đào Thiên Hạc mặt lạnh tanh đằng đằng sát khí, Lôi ca nhìn một cái giật nảy mình:" Sao thế, à phải rồi, nhớ ra rồi, cửa hiệu nhà chị ..."

Không dám nói nữa, mới sáng sớm nay ở độit hành quản bọn họ đã thảo luận chuyện đang làm xôn xảo cả thành phố này,  hai tên phía sau cũng im re, nhà người ta xảy ra chuyện, không thể đem ra đùa cợt.

Đào Thiên Hạc không nhiều lời, kéo ví đánh roẹt, lấy ra mấy xấp tiền chuẩn bị sẵn, toàn tờ 100, năm cọc là 50 vạn, làm Lôi Đại Bằng và hai tên tiểu đệ trố mắt, cô nghiến răng nói:" Tiền là của các cậu, kiếm người cho tôi, càng nhiều càng tốt, tôi muốn xử lý một đám người."

Lôi Đại Bằng và hai tên béo trao đổi ánh mắt với nhau, lần đầu tiên được thấy một mặt khác của Đào Thiên Hạc phóng khoáng đa tình. Thấy hắn do dự, Đào Thiên Hạc khích :" Có giúp không, cậu sợ thì thôi."

"Giúp, tôi sợ ai chứ? Coi chị nói kìa." Lôi Đại Bằng xưa nay rất nghĩa khí, nhất là với mỹ nữ, đẩy tiền về:" Có điều nếu chị coi tôi là bạn thì giúp, tiền thì miễn bàn. Nói ra anh đây cũng đang rảnh, không đánh chúng rơi răng không phải là thành quản."

"Được, tôi nhớ rồi ... Có một đám người vùng ngoài tới, đang đi từng nhà đòi nợ, tôi đoán chừng nhà tôi bị đập khó tránh khỏi liên quan tới bọn chúng. Cậu gọi người, tôi chỉ chỗ, xảy ra chuyện tính cho tôi, đánh chết bọn chúng đi." Đào Thiên Hạc không rườm rà, thu tiền lại hung hăng nói:

Cái này hợp khẩu vị Lôi ca lắm, gật mạnh đầu:" Không vấn đề, đánh không chết cũng phải dở sống dở chết."

Hai người chỉ vài câu đã định ra đại kế báo thù, đối với Đào Thiên Hạc mà nói, đơn thuần là phát tiết, với Lôi ca thì đang rảnh tới phát chán, kiếm tí chuyện vui vẻ. Đợi tiễn Đào Thiên Hạc đi rồi, Lôi Đại Bằng phất tay gọi hai thằng tiểu đệ:" Đi thôi, kiếm chút kích thích, triệu tập huynh đệ."

"Ui, ui, em nói này Lôi ca, sao anh không lấy ít tiền? Mấy người chúng ta đang nghèo rớt." Lật Tiểu Lực không hài lòng Lôi ca trả tiền lại, có ít tiền đâu:

"Đúng thế, lấy ít chút cũng được, vốn chúng ta quen Đản ca trước, bây giờ thì để đám kia quen sau theo anh ấy kiếm tiền, chúng ta thành tay trắng." Bạch Thự Quang cũng khó chịu, đám Tiểu Cái theo Đơn Dũng kiếm được tiền lên mặt với họ:

Bốp bốp, Lôi Đại Bằng tức giận giáo dục:" Con mẹ nó không có nghĩa khí à, giúp bạn bè còn đòi tiền, nhà chị Đào vừa xảy ra chuyện đã định nhân lúc cháy nhà hôi của hả? Đi thông báo đi ..."

Không nhúc nhích, không tích cực, hai thằng béo lờ đi, đối với hai cái thằng ra chợ cũng phải kiếm ít trà về, không có lợi lộc gì không chỉ huy được. Lôi Đại Bằng không lấy tình nghĩa ra giảng giải nữa, hắn không thiếu cách:" Đừng nói Lôi ca đây không có nghĩa khí, làm tốt chuyện này, tôi bảo Đản ca mời các cậu đi Duy Đặc. Muốn đi không, lần trước tôi và đám Vệ Hoa, Tiểu Cái bao phòng Vip, gọi 8 em gái. Chậc, chậc, đám em gái đó không chỉ là tuyệt sắc nhân gian, còn rất bạo, muốn chơi kiểu gì thì chơi ... Biết hôm sau Tiểu Cái đi đường thế nào không, một tay đấm lưng, một tay chống chân, mệt tới thiếu chút nữa bò đi làm vẫn không oán hận, mong có lần sau ... Có muốn thế không?"

"Muốn." Lật Tiểu Lực gật đầu, mắt nóng cháy:

"Em cũng muốn." Bạch Thự Quang liếm môi:

"Vậy mau đi thông báo." Lôi Đại Bằng mắng, sút mỗi tên một phát vào mông: