Q2 - Chương 152 Sấm nổ giữa trời quang. (2)
Ôi dời, Lão Tiền, con lừa nhà ông chỉ biết tới tiền thôi, mấy trò bàng môn tà đào trên giang hồ, tôi chẳng thèm chơi nữa rồi. Kiếm lấy hai nhóm người đánh nau, vừa đổ máu một cái, tốt nhất là mất mạng, người con ông tìm, hắn kiếm ông đòi tiền, ông trả không? Không trả tôi liều với ông, dọa chết ông luôn... Cái này tám chín phần là do bọn chúng tự gây ra dọa các ông thôi, trò cũ rồi." Lão Sử nói với giọng tự tin lắm, thời trẻ ông ta từng xông pha giang hồ, nói cho Tiền Trung Bình sợ cuống lên cho thằng con đang trốn ru rú trong nhà của mình:
Đào Thành Chương vẫn còn chút thần chí, vớt vát, dù chẳng hiểu vớt vát để làm gì:" Khả năng không phải đâu, ông Sử, chuyện của chúng ta có chút phiền toái, Tần Quân Hổ về rồi."
"Ha ha ha ha..." Sử Bảo Toàn đột nhiên cười một tràng dài:" Đó chỉ là con hổ chết, không ai giúp hoàn hồn hắn dám hiện thân à? Với lại chắc gì đã là hắn."
Hai người lần nữa thất kinh, đằng sau vụ án này nếu không có Tần Quân Hổ thì chẳng khơi lên được sóng gió gì, mũi giáo lại chĩa về phía vị cục trưởng Trần chuyên môn đòi hối lộ kia. Hai người muốn hỏi thêm, ông Sử lại đứng dậy mắng mỏ.
"Lão tử đối xử với các người chí tình chí nghĩa, các người nhìn lại xem bản thân làm cái gì, trong thôn mở cái hiệu nhỏ, cả đám nhảy vào tranh cướp chuyện làm ăn, bị Trần gia chỉnh cho vãi đái ra quần cũng đáng đời... Nói cho rõ, lão tử chẳng qua là chướng mắt, không để hai người ngã, lừa của tôi không có chỗ bán mà thôi. Nhưng tôi cảnh cáo trước, lần sau mà còn dám giở trò sau lưng tôi thì không phải là Trần gia dày vò các người đâu, mà chính là đích thân tôi ra tay đấy... Đi đây, tự nghĩ cách đi, không nghĩ ra thì chết là đáng đời."
Trừng mắt vểnh râu mắng vài câu, ông già cho điếu thuốc lá cuốn lên miệng, Tiền Trung Bình vội vàng châm lửa, hai người khách khí tiễn ông ta xuống lầu. Sử Bảo Toàn trước khi lên xe lai mắng chửi thêm vài câu, hai người biết cách nói chuyện của ông ta là như thế, nên không quá để ý, mà cũng chẳng còn tâm trạng để áy chuyện nhỏ như thế nữa rồi.
Xe vừa đi một cái, hai người hồn xiêu phách lạc nhìn nhau sau đó lửa giận bùng phát, càng nghĩ càng thấy giống tên thiếu gia chó má ấy làm, hai cha con nhà đó một cảnh sát, một lưu manh, đúng là tuyệt phối, bảo sao vừa vặn hành người ta vào đội trị an rồi đòi tiền ngay. Cho dù Tần Quân Hổ có về thật cũng là đạt thành hiệp nghị với Trần gia rồi, nếu không làm sao mục đích của cả hai bên đều là chuyện bồi thường.
Quay trở về văn phòng, hai người thông báo cho mấy cổ đông tới, còn chuyên môn bảo Phương Vạn Long đem Triệu Hồng Kỳ của công ty Thế Long tới. Đợi đám cổ đông nghe được biến cố này thì Tiền Trung Bình đã tức giận đập vỡ mấy cái chén uống trà rồi, ai nấy nghe mà bàng hoàng sững sờ, cứ bảo giang hồ hiểm độc, chắc chắn không thể hiểm độc như vậy được. Bọn họ thảo luận một hồi, cuối cùng đạt thành nhất trí, uất ức nhất là tiền đã đem trả rồi, Đào Thành Chương vì thế mà bị trách móc một phen, ông ta hối hận hơn bất kỳ ai, bằng vào số tiền này nếu trước kia đem đi mua thương hiệu từ chỗ Đơn Dũng thì có lẽ mọi việc thuận lợi rồi. Ai bảo ông ta tham, tính toán quá khôn ngoan, không chịu chút thiệt nhỏ nào, nên ra hậu quả hôm nay.
Đào Thành Chương vẫn trấn tĩnh, một mặt an bài Liêm Tiệp gọi điện cho cha hắn trên tỉnh thành, mặt khác ông ta mời riêng Triệu Hồng Kỳ vào văn phòng mình nói chuyện.
"Hồng Kỳ, tôi phải lấy anh ra để vãn hồi thế hiểm, Tần Quân Hổ trở về thì cũng chỉ dựa vào quan hệ với chi cục Tây Uyển thôi, ông ta làm nhiều chuyện bẩn thỉu, trong tay anh hẳn có thứ gì đó chứ?"
Triệu Hồng Kỳ trầm mặc, từ sau khi Tần Quân Hổ rớt đài, hắn bất đắc dĩ quy thuận ông chủ mới, lòng luôn thấp thỏm bất an, giờ nghe thấy chuyện này, nhất thời không dám nói gì. Đào Thành Chương đem tình hình tỉ mỉ nói ra, nhất là chuyện chi cục Tây Uyển đang điều tra số thịt đông lạnh, giờ là lúc bỏ pháo đánh xe rồi, giám đốc Triệu lo hậu quả Tần Quân Hổ trở về, rốt cuộc cũng gật đầu.
Ý là, có!
.................................................
"Đội trưởng Triệu, có tin tức mới."
Một kỹ thuật viên hưng phấn cầm fax chạy vào văn phòng Triệu Gia Thành, Triệu Gia Thành ở đây chờ đợi một ngày một đêm rồi, đang ngủ gà ngủ gật. Tin tức tỉnh thành truyền về, tổ điều tra hôm qua tới nơi, chưa tiếp xúc được với công ty Cự Long, bất ngờ phát hiện một thứ ở văn phòng luật sư, hắn vừa cầm fax trong tay liền tỉnh cả ngủ, vỗ bàn đứng bật dậy cười ha hả không dứt:" Bố trí lực lượng bắt giữ, hôm nay bắt cả ổ luôn, để đề phòng chuyện ngoài dự liệu... Giám sát có tin tức gì không?"
"Tạm thời không có."
"Vậy số điện thoại kia có động tĩnh không?"
"Cũng không có, không xuất hiện thêm lần nào?"
"Thế còn Trần Hoạn Hải?"
"Ở một dải Đông Minh, chắc là vẫn ở khách sạn Đông Minh, đám đòi nợ trừ ở bệnh viện thì cũng trong khách sạn đó. Lý Mân Liên vẫn thuê một căn hộ ở tiểu khu Lộ Hoa Viên, xem ra vẫn nguyên tại chỗ, Tần Bắc Phương vừa đi làm."
"Trông cho kỹ vào, giám sát tăng lên gấp đôi, đề phòng bọn chúng bỏ trốn, chủ yếu là đám người vùng ngoài, không cho tên nào thoát, trong số bọn chúng khả năng có kẻ có thuốc nổ."
Một loạt lệnh điều động được đưa ra, nhân thủ vào vị trí, có hình cảnh còn chưa được xe tờ fax kia thắc mắc, đội trưởng Triệu ném tới:" Xem đi, đúng là trò hề."
Đó là một góc tờ báo, tuyên bố vô hiệu của một hợp đồng chưa chấp hành từ văn phòng luật sư ở tỉnh thành, chỉ chiếm một góc nhỏ trong tờ báo, nhìn số hiệu hợp đồng, hình cảnh đó thốt lên:" Chẳng lẽ nói Lục Nguyên lấy được hợp đồng vô hiệu, vậy há chẳng phải phán quyết của tòa cũng thành trò cười."
"Trong chuyện này hẳn là có kẻ giở trò, căn bản chưa thẩm hạnh hợp đồng chuyển nhượng thương hiệu đã vội vàng đưa ra phán quyết... 500 vạn phí chuyển nhượng hợp đồng quá hạn chưa thanh toán, hợp đồng tất nhiên là vô hiệu, nói cách khác, Lục Nguyên lấy một cái hợp đồng vô hiệu đi kiện cáo giành phần thắng, lại ngầm thông qua thủ đoạn phi pháp kiếm mấy trăm vạn.... Bất kể là ai làm chuyện này thì cũng chết chắc rồi." Đội trưởng Triệu hai ngày gần như không chợp mắt, chuyển này thấy án lớn, kích động theo bản tính nghề nghiệp:
"Đội trưởng Triệu, Lý Mân Liên có động tĩnh, hình như đi làm."
"Bám sát vào, đây là báo hôm nay, cô ta mà xem được thì sẽ chạy ngay, còn cả Tần Bắc Phương, không thể cho chúng lộ diện ở Lộ Châu."
Triệu Gia Thành nói ra một cái liền hồ nghi, cầm fax lên xem kỹ, có chút ngạc nhiên, thời gian trả tiền nửa tháng trước là tới hạn, nhưng không ai nói, giờ đợi tới lúc mọi chuyện đã thành sự thực mới đưa ra, như cố ý vậy.
Nghi hoặc này như bóng đen trong lòng Triệu Gia Thành thói quen nghi ngờ tất cả.
Reng reng reng, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, cục trưởng Trần vừa mới vào văn phòng, chưa kịp pha ấm trà để uống, vừa thấy là Tiền Trung Bình, vội đóng cửa lại, nhận máy:" Sao thế Lão Tiền, tôi vừa mới đi làm thôi, chẳng lẽ định hẹn ăn trưa giờ này."
"Cục trưởng Trần, hôm qua ăn cơm anh đánh rơi đồ, có cần tôi mang tới không... Buổi chiều chúng tôi muốn cùng một công ty đàm phán chuyện chuyển nhượng thương hiệu, sợ là tối bận bịu làm lỡ chuyện của anh." Lão Tiền ở trong điện thoại nói rất thành khẩn, hơn nữa ẩn đi vài lời không tiện nói qua điện thoại:
Cục trưởng Trần biết tiền tìm tới cửa rồi, vờ vịt nói:" A, trí nhớ kém quá... Thế này đi, lát tôi lên thành phố họp, đi qua nhà máy của anh sẽ gọi điện thoại."
"Vâng vâng, tôi chờ anh." Tiền Trung Bình vâng dạ cúp máy:
Sẽ được bao nhiêu tiền đây, Trần Thọ Dân ve cằm ngồi xuống, đoán chừng bỏ túi vài chục vạn là cái chắc, Lão Tiền thức thời lắm. Quan trọng là tiếp theo cơ, có nên tóm lấy cái thóp này bắt chẹt của đám gian thương ấy thêm không, với loại người ấy, không nắm được thóp là bọn chúng không chịu ngoan ngoãn nôn tiền ra đâu.