Q2 - Chương 154 Ai điên kẻ đó sẽ chết trước. (1)
Chà, còn chưa hỏi mà Trần thiếu gia đã biết là chuyện vụ nổ rồi, yên tâm đi, chúng tôi biết cậu chẳng có cái gan đó." Triệu Gia Thành ngồi ở ghế trước mỉa mai:" Có điều chuyện cậu dính vào, không nhỏ hơn vụ nổ đâu, tốt nhất ngoan ngoãn đi, chuyện này đích thân cục trưởng Lưu cục công an thành phố hạ lệnh, nếu không chúng tôi đúng là không dám bắt cậu."
Xe giảm tóc độ rồi dừng lại, Trần Hoạn Hải không chịu xuống xe, điên cuồng kêu oan, hai chân đạp cảnh sát bên cạnh, thế là bị người ta vác vào trong.
Khi Trần Hoạn Hải vừa sa lưới, còn chưa bắt đầu thẩm vấn, Triệu Gia Thành bất ngờ nhận được một tin tức, có cuộc điện thoại gọi tới chi đội hình sự, chủ động muốn tới tiếp nhận điều tra, tên của người đó làm mí mắt hắn giật một phát.
Sài Chiêm Sơn.
Kẻ kinh doanh xông hơi, KTV, mát xa, sàn nhảy, quán bar, chẳng tra cũng biết dính líu tới XHĐ, chủ động tìm tới cảnh sát đúng là hiếm có
Người gọi điện thoại đỗ xe ngay ở ngoài chi đội hình sự, cao ráo, tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ trang phục thoải mái, Sài Chiêm Sơn hai tay đút túi, cứ như đi dạo, theo hình cảnh tới phòng thẩm vấn. Nghi phạm hôm trước tìm khắp nơi không thấy, bây giờ lại chủ động nạp mình tới tận cửa, tiếp nhận tra hỏi, bộ dạng thản nhiên đó, Triệu Gia Thành không muốn nghi ngờ ý đồ của hắn cũng không được.
Mà Trần Thọ Dân hoàn toàn không biết chuyện đã vượt khỏi tầm khống chế thì đang gọi điện thoại cho Tiền Trung Bình:" Lão Tiền này, tôi đang trên đường tới cục công an thành phố, nếu tiện thì anh tới đầu đường Tử Kim đợi tôi, lát nữa tôi sẽ tới, được."
Nhàn nhã lái xe, còn có tâm tình nhìn cảnh tượng xung quanh, đi loanh quanh trước, ông ta luôn làm thế, biến một việc có dự định trở thành việc tình cờ. Giống như gây án ấy, càng là vụ án đột phát không có dự tính trước thì càng khó tìm ra manh mối. Bao năm qua bình an vô sự, ngay cả chuyện nhỏ nhặt cũng chưa từng có, mỗi lần ông ta nhìn thấy quan tham vì tham ô hủ bại ngã ngựa, trong nhà giấu bao nhiêu tiền mặt, làm chuyện xấu gì bị người ta lén quay phim chụp ảnh được, ông ta luôn cười khẩy khinh bỉ, thủ đoạn thu tiền thô thiển như thế, không ngã mới là lạ.
Cảnh sát thì khác, dù sao cả điều tra lẫn chống điều tra đều hiểu, chỗ rẽ đầu dường kia có góc chết của camera giám sát, địa điểm lựa chọn là bất ngờ, thời gian ngắn như thế không thể an bài được cái gì, mà nói thế nào thì loại ăn hại như Tiền Trung Bình, ông ta hoàn toàn không để vào mắt. Vừa nghĩ tới đó nhìn thấy ông chủ Tiền béo béo ngu ngu đứng ở dưới biển chỉ đường, tay xách theo cái hộp không nhỏ. Ông ta cố tình lái xe qua, đỗ lại ở góc chết, ông chủ Tiền ở sau lạch bạch chạy tới gõ cửa sổ. Mở cửa sau ra, đồ ném vào, ông chủ Tiền nhỏ giọng nói với cục trưởng Trần:" Cục trưởng Trần, 50 vạn, anh giúp tôi dẹp chuyện này, đừng để người của anh tới nhà máy của tôi kiếm chuyện nữa."
"Coi anh nói kìa, tôi thì kiếm chuyện gì với anh, quan trọng là bên điều tra kinh tế thành phố kìa."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, xong chuyện rồi nhất định không để anh thiệt thòi."
"Được, anh cứ xem mà làm, tôi sẽ tận lực, thôi, tôi phải đi đây, có cuộc họp trên thành phố." Trần Thọ Dân vờ vịt một phen rồi đuổi người đi, cứ nghĩ còn ăn thêm một khoản nữa là lại không nhịn được muốn cười lớn:
Lão Tiền biết điều lui ra, Trần Thọ Dân thuận tay đặt cái túi ở ghế sau lên ghế phụ lại, vừa đi vừa mở cái hộp bên trong, toàn là tờ 100, xếp đều tăm tắp, ông ta cười híp mắt.
Tất cả những chuyện ngoài dự liệu đều xảy ra khi người ta đắc ý nhất, tiếng còi cản sát hú lên khắp nơi, trong lòng Trần Thọ Dân giật đánh thót, theo bản năng đóng hộp lại. Vừa để ý một cái nhận ra phía trước bị chặn đường rồi, vội vàng phanh xe, nhìn thấy phía trước là biển dân dụng, chưa hoàn hồn đã có mấy chiếc xe nữa từ ba phương hướng khác phóng tới, rồi trong xe đi ra mấy người mặc vest, đeo quốc huy, ông ta từng gặp vài người trong số đó.
Cục chống tham nhũng.
Tích tắc đó trời đất quay cuồng, hối cũng không kịp, ai có thể ngờ Tiền Trung Bình bộ dạng ngu ngốc như thế mà dám đi tố cáo ông ta, hơn nữa nhân chứng, vật chứng đủ cả, còn bắt ngay ở hiện trường, cãi thế nào được. Trong xe nhiều tiền mặt như vậy, người đưa hối lộ còn chưa đi, ngu quá mức rồi.
Cửa xe bị mở ra, Trần Thọ Dân đi xuống, oán độc nhìn Tiền Trung Bình nhe răng cười cách đó không xa.
Nhân viên chấp pháp khá khách khí nói:" Cục trưởng Trần, có hộ kinh doanh báo cáo anh đòi hối lộ, theo điều lệ chống tham những, chúng tôi chính thức lập án điều tra, mời."
"Các anh chấp pháp kiểu nhử mồi, tôi phản đối." Trần Thọ Dân lớn tiếng nói:
"Ha ha, đúng thế, nếu không làm sao bắt được loại người chấp pháp mà phạm pháp như anh, mời." Người kia vẫn khách khí, nhưng mỉa mai thấy rõ, như đang nói, anh không còn quyền phát ngôn nữa rồi:
Lúc Trần Thọ Dân khom người vào xe vẫn chưa cam tâm quay đầu nhìn về phía Tiền Trung Bình, chợt thấy Đào Thành Chương ở cách đó không xa, đang đứng cùng người trẻ tuổi. Tướng mạo người trẻ tuổi đó rất quen thuộc, nhớ ra rồi, đó là cục trưởng Liêm cục chống tham nhũng đã thăng tiến lên tỉnh. Thôi chết, quên mất Lư Nhục Hương còn có một người hợp tác như thế, bảo sao có thể điều động người của cục chống tham nhũng nhanh như vậy.
Oan quá, chơi quy tắc ngầm bao năm, cuối cùng bị ngã ngựa với chính nó.
"Chú Đào, cha cháu nói trở mặt thế này không được hay cho lắm, sẽ làm người có quan hệ với chúng ta cảm thấy nguy cơ." Liêm Tiệp khẽ nói, ánh mắt thù hận của Trần Thọ Dân làm hắn sợ hãi, tuy mới bước chân vào thương trường, nhưng trong quan trường hắn lại hiểu rất sâu, lật đổ quan viên thế này, sau ai hợp tức với anh cũng phải cân nhắc:
"Ông ta quá tham, vươn tay quá dài, để lại e là không ngủ được, đi thôi, còn rất nhiều việc phải làm, vụ làm ăn với kho lạnh Tây Uyển phải xóa dấu vết, nếu không Trần Thọ Dân vào đó sẽ cắn trả... Tiểu Liêm, chú và cha cháu thương lượng, chuẩn bị nhường ra một phần cổ phần, để cháu tới kinh doanh, thế nào?" Đào Thành Chương thong thả bước đi, bỗng nhiên nói ra một câu như thế:
Liêm Tiệp kinh ngạc sau đó vui mừng, nắm giữ một nhà hàng ẩm thực vốn lên tới trăm triệu là mộng tưởng của hắn, vui sướng tới mức lắp bắp nói không lên lời, bám sát theo Đào Thành Chương, nói:" Chuyện, chuyện này... Cháu, cháu chưa nghe cha cháu nói, với lại chú Đào, so với các chú, kinh nghiệm của cháu còn kém lắm."
"Chú già rồi, chuyến này liên tục đưa ra quyết định sai lầm, tổn thất hai cửa hiệu, lừa hơn 300 vạn, có lấy lại được không còn chưa biết. Chưa tính tới tổn thất danh dự của Lư Nhục Hương, chú không cách nào ăn nói với cổ đông... Tiểu Liêm, hỏi cháu một câu, quyền lớn hơn hay tiền lớn hơn." Đào Thành Chương hỏi, tựa hồ chuyện giải quyết rồi, nhưng vẫn còn khúc mắc trong lòng chưa cởi bỏ:
"Quyền hay tiền, đây là mệnh đề giống gà có trước hay trứng có trước vậy, không có đáp án, phải xem ở hoàn cảnh nào." Liêm Tiệp không hiểu vì sao Đài Thành Chương lại đột nhiên hỏi thế:
"Có một đáp án không thể phá vỡ, đó là quyền tiền lớn hơn quyền hoặc tiền đơn thuần, hôm nay chính là minh chứng, nhân lúc cha cháu còn sức ảnh hưởng, bọn chú còn chưa già, trải một con đường cho cháu, chú nên nghỉ hưu rồi... Đừng từ chối, Mặc Mặc nhà Lão Tiền không thành tài được, nha đầu nhà chú quá cá tính, tiếp nhận chuyện làm ăn mấy nhà chúng ta, chỉ có cháu mà thôi." Đào Thành Chương chân thành nói, tựa hồ thực lòng muốn lui về hậu trường vậy: