← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 215 Nói vòng vo hao phí tâm cơ. (1)

Xe hai vị chủ nhiệm đi rất lâu rồi Đơn Dũng mới xuống, rón rén như ăn trộm, đi như chạy khỏi nơi này, có lẽ đi theo con đường khác biệt quá xa rồi, cả người và việc quen thuộc đều là gánh nặng với y.

Lát sau Đơn Dũng trở về điểm cung cấp nước đường Hoa Phong, đang chuẩn bị chửi mắng thằng Tiểu Cái kia, không ngờ vừa đi vào, tất cả vỗ tay rào rào, Tiểu Cái chạy tới đón y, hào hùng nói:" Mọi người đếm xem ông chủ Đơn đưa được bao nhiêu bình nước, 37 bình chỉ trong một buổi chiều... Mọi người mà làm việc như anh ấy, một tháng kiếm 3000 là ít, đừng nói anh ấy có xe, mọi người không có xe, đếm xem cả ngày đi được bao nhiêu chuyến? Đi mấy tầng lầu đã kêu khổ? Ông chủ Đơn giao hàng lên tầng cao nhất, tưởng tiền dễ kiếm à? Tôi và ông chủ Đơn thương lượng rồi, ai có thể hoàn thành hạn ngạch của công ty, mỗi tháng trợ cấp 300 đồng tiền giao thông, chưa tới nửa năm là có xe đạp điện... Biết ông chủ Đơn phất lên thế nào không? Bằng một cái xe đạp điện đi bán thịt lừa khắp thành phố, kiếm về hai cái nhà máy... Anh ấy hôm nay là mọi người trong tương lai, tinh thần lên."

Mấy công nhân đưa nước nhìn ông chủ Đơn với ánh mắt muôn phần sùng bái, lại vỗ tay rào rào hồi nữa, làm Đơn Dũng cũng phải nói vài câu khích lệ, mai cố gắng hơn. Đợi mọi người đi rồi, y tóm lấy tên khốn kia:" Ê Tiểu Cái, cậu làm cái gì thế hả?"

"Đản ca, đây gọi là tạo dựng điển hình, không khích bọn họ không làm việc tử tế." Tiểu Cái thấy Đơn Dũng làm việc cả chiều còn sức nhấc mình lên thì cười nịnh:" Đản ca, hay anh giúp thêm vài ngày nữa."

"Con mẹ nó, anh còn chưa tính sổ với cậu đây, toàn đơn vị chó chết gì vậy, không phải thang máy có vấn đề thì nhân viên ngoài không cho dù thang máy, chơi anh mày à?" Đơn Dũng chưa nói chuyện bực nhất là gặp giáo viên cũ bạn cũ, bị người ta thương hại, móa nó anh đây nửa năm kiếm bằng người ta làm cả đời mà bị thương hại không ú ớ được câu nào

"Biết sao anh, muốn kiếm tiền của người ta thì phải hạ mình xuống, đừng nói là anh đưa nước, anh có tới đưa quà cũng phải hạ thấp mình.  Đợt đầu tiên chúng ta bán cho các quan lão gia, thế mới bán được nhiều, nếu đi theo con đường bình thường thì chậm lắm, thị trường nước tinh khiết cạnh tranh rất kịch liệt..." Tiểu Cái cũng là tên khôn vặt nhiều trò, có lý do đàng hoàng:

"À phải, nãy anh nghĩ ra chuyện này...." Đơn Dũng chợt nhớ lúc đến các đơn vị kia, bảo an với trông cửa rảnh tới ngủ gật, nghĩ ra biện pháp mới, đó là đưa nước tới cổng thôi, còn lại để bảo an đưa nước,  như thế những bảo an kia thành công nhân cho họ, họ giải quyết được vấn đề công nhân vác nước, hơn nữa như thế nước của đối thủ cạnh tranh không tới được, trông cửa bảo an thậm chí cả công nhân vệ sinh sẽ ngăn cản hộ họ:

Cách này tốt, Tiểu Cài sáng mắt, vỗ tay khen Đản ca liên hồi, trước tiên là hạ mấy đơn vị quen thuộc đã, ổn định lượng người dùng, như thế phát triển đơn giản hơn. Với lại cách này không chỉ áp dụng ở các đơn vị, còn có các tiểu khu cao cấp, đám quản lý nơi đó hung hãn chẳng kém gì thành quản, chỉ cần triết khấu tốt một chút, họ sẽ ra sức bán nước cho mình.

Hai anh em mừng lắm,  vỗ vai lại ôm nhau rồi lại la hét, thấy thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Cái ném Đơn Dũng lại, muốn đi thực thi luôn. Đơn Dũng chỉ mải vui, khi Tiểu Cái đi rồi mới phát hiện quên nói với hắn chuyện tuyển thêm người, định lấy điện thoại ra gọi lại đúng lúc có điện thoại gọi tới, thấy tên Lôi Đại Bằng, nhận máy hỏi:" Sao, lại đắc ý cái gì đây?"

"Đảm ca, không phải đắc ý, trong lòng em ngứa ngáy, túi em có tiền, sờ không ngủ được, làm sao đây?" Lôi Đại Bằng đúng là rất đắc ý:

Vừa nghe nói tới tiền, Đơn Dũng mắng ngay:" Vậy thì trả tiền đi, thằng chó má từ năm ngoái tới giờ mày nợ anh bao nhiêu rồi hả? Cũng phải tới chục vạn rồi đấy!"

"Để, để... Để em có lương hẵng nói, số tiền này là mẹ em cho em bảo em mời khách, em phải đem mời khách! Thế nào, chúng ta ăn uống mát xa, hết tiền mời về?" Lôi Đại Bằng rủ rê:

Nếu là lúc khác thì Đơn Dũng đã từ chối rồi, có điều nhớ lại chuyện chiều nay, cúi đầu nhìn trang phục và tướng mạo của mình, tới lúc phải sửa sang lại rồi. Hơn nữa với cái tính Lôi Đại Bằng, chỉ cần trong túi có tiền, không tìm anh em tiêu sạch hắn không chịu về nhà ngủ yên.

"Được, cậu mời khách đấy nhé, anh không bỏ một xu nào đâu." Đơn Dũng vừa nói vừa lên xe đi đón Lôi Đại Bằng:

Cùng lúc ấy, di động của Lý Mân Liên ở tận Di Long Loan nhận được một tin nhắn, chỉ vài chữ đơn giản: Mời được người rồi, cô chuẩn bị đi.

……… ………….

Tóc rơi lả tả, dao cạo lướt qua, đối với Đơn Dũng quen bỏ vài đồng giải quyết vấn đề hình tượng mà nói, hiệu cắt tóc kiểu cũ là nơi y thích nhất. Thế là mười mấy phút sau cái đầu đinh đã thành hình, mặt được cạo sạch sẽ, soi gương, đẹp trai hơn cả Lôi Đại Bằng mặc vest.

Trả tiền, khoác vai Lôi Đại Bằng ngồi đợi nãy giờ, Đơn Dũng nói:" Đại Bằng, để anh xem xem có bao nhiêu tiền?"

"Đây!" Lôi Đại Bằng móc túi ra, chừng 2000, dương dương đắc ý nói:" Đang buồn không biết phải đi đâu tiêu tiền đây, ài, nếu có Hiền đệ có phải tốt không? Đản ca, anh nói xem có nên mời Hiền đệ không, trong lòng em áy náy lắm, làm sao đây?"

"Đầu cậu ta còn bế tắc lắm, mời không nổi đâu... Nếu cậu thấy áy náy thì đem phần mời cậu ta ra mời anh là được, chúng ta tiêu sái tới sáng mai. Quy củ cũ, trừ tiền xe ra thì còn lại phải tiêu hết." Đơn Dũng hiến kế:

Lôi Đại Bằng gật đầu liên hồi:" Tiêu hết mới an lạc... Anh em mình vẫn còn chưa được, nếu tương lai có thể làm lãnh đạo thì tốt biết mấy, có tiền nhà nước tiêu hoài không hết. Để em lái xe."

Nói rồi Lôi Đại Bằng giành trước nhảy vào ghế lái, vừa khởi động, xe kêu ầm ầm, Lôi Đại Bằng mắng Đơn Dũng đi cái xe mất mặt, mắng xe xong mắng luôn cả người. Con mẹ nó, càng giàu càng keo kiệt, ví như Đản ca giờ là minh chứng, năm xưa mấy anh em có đồng nào là phải tiêu sạch sẽ mới về trường, ăn chơi xả láng, bây giờ thì hay rồi, trong tay có mấy cái công ty, nhà máy, tiền kiếm cả đống, chẳng mời khách được mấy, càng ngày càng keo kiệt. Xem xem anh biến bản thân thành cái gì, đi xe nát, quần áo nát, sợ người ta biết mình có tiền à?

Đơn Dũng cười giải thích, thời gian qua không ở nhà máy dấm, thì ở nhà máy lương thực, rồi xung quanh là đám thổ phỉ Sử Gia Thôn hoặc công nhân ở quê, mặc vest đi xe đắt tiền mới là ngu, người ta cười cho. Chợt nhớ ra:" Đại Bằng, biết hôm nay anh gặp ai không?... Cậu đoán không ra đâu, chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, rồi lại cả Lý Báo Xuân nữa. Mẹ nó chứ, đang đưa nước thì gặp phải, mắt họ nhìn anh giống cậu bây giờ. Sao, anh mày ăn mặc chất phác chút, làm việc chăm chỉ chút, cứ như là đáng hổ thẹn lắm vậy."

Lôi Đại Bằng há hốc miệng cười lăn cười bò, lát sau nghiêm túc nói:" Đản ca, anh dù không ăn mặc chất phác thì vẫn đáng hổ thẹn, anh là tên gian thương."

Thế là hai anh em quyền qua cước lại, nếu không phải là đang trên xe thì đánh nhau to rồi, xe đi tới đường Huệ Phong, khu nhà máy cũ, đi rất xa Đơn Dũng mới phát hiện phương hướng có vấn đề, nơi này chẳng những không có khách sạn nào ra hồn, cũng không có nhà hàng, không có KTV, không có hiệu xông hơi nào tử tế, thằng chó, có phải mày định dẫn anh ra quán vỉa hẻ không?