Q2 - Chương 231 Sơn cùng thủy tận xuất điêu dân. (2)
"Kế hoạch ban đầu không đổi, hơn nữa còn phải ép mạnh hơn, tốt nhất ép cho hắn điên luôn, con người ta một khi điên cuồng sẽ làm bừa, khi làm bừa thì cách cái chết không xa nữa." Đơn Dũng trực tiếp nói ra yêu cầu:" Giúp cháu tìm đám người này, cháu muốn giữ bọn nổ súng ở lại Lộ Châu, tối nay chắc chắn chúng phải đi."
"Sao cậu biết là chứ, không phải báo án rồi à? Cảnh sát bắt được bọn chúng thì sao?" Ông già hỏi:
"Chính bởi vì cháu báo án, cho nên bọn chúng nhất định sẽ biết mà tin mà bỏ đi đi. Dám xô xe nổ súng, tất nhiên không để cảnh sát vào mắt.” Nếu bảo Đơn Dũng tin vào cảnh sát đòi lại công bằng cho mình thì y quá ngu ngốc rồi:” Có liên quan với Liêm gia thì không thể là lưu manh bình thường."
"Ừ, vậy làm thế nào?"
"Chặn đường cao tốc, ba đường cao tốc rời thành phố chắc chắn là một trong số đó bỏ chạy, giờ là 8 giờ 40, cháu đã hẹn mấy người đợi ở đầu đường, họ không có nhiều người, không chặn được lâu, cháu cần người, lùa chúng vào đoạn đường có Sử Gia Thôn chúng ta, khi đó chúng ta muốn làm gì thì làm rồi."
"Bao nhiêu người?"
"Càng nhiều càng tốt."
Đơn Dũng húp hết bát cháo, đặt mạnh xuống bàn, hai mắt lạnh tới phát sợ, Sử Bảo Toàn nhớ tới cái đêm y dày vò Tần Quân Hổ, cũng là đôi mắt này, mấy thằng mất dạy kia không cần biết thân phận ra sao, e rằng sau đêm nay chúng phải hối hận vì sinh ra trên đời này.
Mười phút sau, Căn Oa, Đại Bưu, Lão Trụ dẫn theo đoàn người đông nghìn ngịt, cứ như năm xưa toàn thôn đi cướp lương thực vậy, hò hét, nhảy lên máy kéo, xe ba bánh, rầm rộ mà đi. Lúc này Sử Bảo Toàn còn chưa ra lệnh trưởng thôn, có điều ông ta biết mình không cần ra lệnh, thôn một họ là thế, một người bị thiệt, cả thôn xông lên, mà Đơn Dũng sớm được thừa nhận là người trong thôn rồi.
"Tình hình cơ bản là như thế, tôi vốn định theo trình tự giao cho huyện xử lý, nhưng mà xem ghi hình thấy Lưu Nhị Lôn cũng có mặt, tôi không giám giao cho dưới huyện nữa, sợ đánh cỏ động rắn. Hắn là tay phải của Phàn Ngũ Nghĩa, nếu là chuyện bình thường Phàn Ngũ Nghĩa sẽ không phái hắn đi đâu, trừ khi là chuyện lớn."
Trong đoạn phim trước mặt chi đội trưởng Phùng Quốc Ứng là một người quen, không cần Triệu Gia Thành giới thiệu ông ta cũng biết, không ngờ vào lúc không để ý nhất lại nhảy ra trước mặt. Chi đội trưởng Phùng lóng ngóng di chuột, hình ảnh rất rõ, bên cạnh Lưu Nhị Lôn là một người đang giơ súng lên ngắm, sức chấn động hơn cả nhân chứng vật chứng, ông ta châm điếu thuốc:" Người bị hại đâu?"
" Sợ chạy rồi, gặp loại chuyện đó, ai còn dám ở lại?" Triệu Gia Thành nói dối.
"Ừ" Chi đội trưởng Phùng không hoài nghi gì cả, người bình thượng gặp chuyện này cả tháng không dám thò mặt ra khỏi nhà ấy chứ:" Thân phận người khác thì sao?"
"Không rõ."
"Vậy thì trừ người bị hại và trong đội ra, còn ai biết nữa không?"
"Không!"
"Ừ, làm đúng lắm."
Chi đội trưởng Phùng buông chuột, đưa điếu thuốc lên hút, khóe mắt vẫn nhìn mấy cái xe trên màn hình, ông ta nhận ra mấy cái xe đó, là loại phải trăm vạn, nếu cải tiến nữa giá còn hơn. Đi xe đắt tiền, dẫn theo tay chân, đâm xe, rút súng bắn người không do dự, ông ta đoán được bảy tám phần, huống hồ Phàn Ngũ Nghĩa mấy lần gặp chuyện đều có người bảo vệ bản thân nói lên vấn đề.
"Làm đúng lắm." Phùng Quốc Ứng lại khen câu nữa, xem ra cấp dưới mình đề bạt lên đúng là chu đáo, vấn đề không xác định là báo lên trên ngay, hơn đám làm bừa làm bậy phía dưới, tay kẹp điếu thuốc hỏi:" Phải bóp chết vấn đề khi còn manh nha, chúng ta đứng ở vị trí bị động, thế là đúng. Hoàn cảnh bây giờ khó giữ bí mật lắm, hơi một chút là ầm ĩ khắp nơi, ảnh hưởng tới hình tượng cảnh sát .... Không lợi cho đại cục ổn định hài hòa, không có đại cục, thứ khác chỉ là nói xuông ... Gia Thành, cậu nói chuyện này phải làm sao?"
Kỳ thực chỉ cần lãnh đạo nói "hài hòa ổn định mới là đại cục" tức là đã ám thị phải làm sao rồi, đó là bất kể làm thế nào cũng không được ầm ĩ, phải khống chế trong phạm vi nhỏ, nếu khua chiêng gióng trống sau đó không xử lý nổi thì tự bôi nhọ bản thân sao?
Triệu Gia Thành châm chước nói:" Chuyện cấp bách hiện nay là tra rõ thân phận những kẻ kia, nếu mấy nhân tố bất ổn định này vẫn ở Lộ Châu thì phải quyết cho nhanh, nếu không thì gây ra chuyện khác khó ăn nói. Bọn chúng đều có súng và không ngại nổ súng ... Đương nhiên, bất kể tra thế nào thì càng bí mật càng tốt, tránh gây ra khủng hoảng không cần thiết."
"Ừ, cứ làm như thế, cậu dẫn người tới chỗ giám sát giao thông tra ngược lại, xem xem đám đó có nghỉ chân ở Lộ Châu không? Trước khi tra ra thân phận, tạm thời đừng hành động tùy tiện, thứ này để ở chỗ tôi, tôi tổ chức lại rồi báo lên thành phố xin chỉ thị." Chi đội trường Phùng an bài:
Triệu Gia Thành đứng dậy, lưu luyến nhìn ổ đĩa cứng một cái, có điều không dám dị nghị, nhanh chóng rời đi.
Ở nơi này, buổi tối luôn luôn bận hơn ban ngày, chi đội trưởng Phùng dập tắt điếu thuốc, đi ra cửa sổ, nhìn sân chi đội, mày nhíu chặt tựa hồ có điều không quyết được. Buổi tối được báo cáo của Triệu Gia Thành, ông ta vội vàng tới đây, không ngờ thấy được thứ mình không muốn thấy nhất, làm ông ta kinh ngạc không phải có kẻ ngang nhiên nổ súng, mà là dính líu tới ai đó, liệu có kéo ra cả tấm màn đen không, liệu có ảnh hưởng gì tới mũ ô sa trên đầu không, liệu có dẫn tới sự kiện khác không? Tất cả khiến ông ta khó quyết.
Đương nhiên, ổn định và hài hòa mới là đại cục, ai mà chẳng muốn ổn định ăn tiền, ổn định thăng tiến! Những thứ không hài hòa, gây trở ngại ổn định phải bị diệt trừ.
Nghĩ tới đó ông ta ra quyết định, mở ngăn kéo văn phòng, lấy ra cái di động ở dưới đáy ngăn kéo, bấm một số, có nữ nhân nghe máy, hỏi ai, ông ta nói qua loa:" Tìm hội trưởng."
"A lô, tôi là Lão Ngũ đây, người anh em đã lâu không tới đấy." Đối phương là nam trung niên, xưng hô không nghe ra thân phận:
"Lão Ngũ, ông lại không chịu yên phận rồi đấy à?"
"Nói gì thế, bây giờ tôi rất ít ra khỏi nhà, đi đường tới con kiến còn chẳng dám dẫm lên."
"Thế à, hình như hôm nay có người nổ súng ở ngoại ô, không phải bắn kiến chứ?" Phùng Quốc Ứng mỉa mai:
Hiệu quả rõ ràng, bên kia im lặng, không cần hỏi Phùng Quốc Ứng cũng biết là kẻ này tham dự rồi. Ông ta cũng không nói gì, cân nhắc lợi ích cá nhân và trách nhiệm, khi tìm điểm cân bằng thích hợp cho hai bên mới nói:" Đừng có thấy chúng tôi nhàn hạ mà gây phiền toái, đặc biệt là thằng thủ hạ của ông, bị người ta ghi hình rồi, hay lắm à?"
Bên kia chép miệng, chọc đúng chỗ hiểm, đối phương rốt cuộc phá vỡ im lặng:" Chú em Phùng, người ngay không nói lời mập mờ, tôi làm việc cho người ta, làm không tốt. Nếu tôi biết thứ phiền toái đó ở đâu, nhất định kéo ra ngoài Lộ Châu giải quyết, không gây rắc rối cho chú."
"Lão Ngũ, ông coi tôi là thổ phỉ à? Giải quyết thế mà được à? Với lại một người bình thường, bị ông dọa cho như thế, sớm sợ trốn biệt rồi, làm sao tôi biết ở đâu ... Đừng nói lời thừa thái, ông bằng đấy tuổi rồi còn dính vào chuyện này, chê sống quá lâu à?" Phùng Quốc Ứng bỏ một câu, điều nên nói đã nói rồi, nghĩ lại không thấy dính líu tới bí mật gì, miễn cưỡng an lòng. Định về nhà thì lại ngồi xuống, Triệu Gia Thành đi điều tra chưa có kết quả, dù về nhà e cũng không ngủ được, thế là ở lại văn phòng luôn.
Thời gian chờ đợi luôn dài, từ 8 giờ 40 tới 9 giờ tối vẫn không có kết quả, mà càng lâu có kết quả thì Phùng Quốc Ứng càng yên tâm, chắc là chúng đi cả rồi, không tìm ra được.
Vậy là yên tâm.