Q2 - Chương 280 Vì ai nước mắt như mưa. (1)
Tôi, tôi..." Phương Vạn Long nói nhỏ tới gần như không nghe thấy, hơi thở dồn dập:
"Tôi sẽ đem tất cả những thứ ông cho tôi, trả lại nguyên xi cho nhà ông, cho con trai ông, vợ ông, để cả nhà ông nếm thử tư vị đó... Hoặc đơn giản hơn chút, dùng cách giang hồ, chặt chân tay con ông ném hắn ra ngoài đường tự sinh tự diệt. Đương nhiên, tôi không tự làm đâu, tôi học ông, trốn ở phía sau che miệng cười trộm nhìn kết quả, chỉ cần ông sống đủ lâu thì sẽ nhìn thấy thôi."
Mặc dù Đơn Dũng nói người khác nhưng Đào Thành Chương lại đổ mồ hôi ròng ròng, nhìn con gái của mình, từ lúc sinh ra tới giờ, ông luôn cưng chiều hết mực, đừng nói xảy ra chuyện gì, mỗi lần nó cảm sốt cũng làm ông ta thấp thỏm.
"Tôi đã nói, quy tắc hôm nay do tôi quyết định, tôi nói được làm được." Đơn Dũng nhìn xoáy vào gương mặt của phờ phạc của Phương Vạn Long, một chút thương xót cũng không có:
Phương Vạn Long đã là nỏ cứng hết đà, rốt cuộc không chịu nổi, ngã vật ra sau trong đôi mắt như lang sói của Đơn Dũng, tay chân và cổ co giật dữ dội, miệng phát ra tiếng khọt khẹt, nước bọt bắn tứ tung.
Trong túi lăn ra một lọ thuốc, lăn lông lốc trên mặt đất, ông ta nhìn theo lọ thuốc lăn xa dần, tay vươn ra nhưng không với tới, ý thức dần mất đi.
Bệnh tim tái phát rồi, Tiền Trung Bình ngây dại nhìn giám đốc Phương co giật trên mặt đất, tới ông ta cũng chảy nước dãi cũng, quỳ sụp xuống muốn bò tới ôm chân Đơn Dũng cầu xin, vừa bò vừa hồ:" Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi không làm gì cả."
Chát, một cái tát đanh gọn làm Tiền Trung Bình sợ hãi gào khóc, Đơn Dũng quát:" Câm!"
Rất linh, ông ta nín khóc ngay
Đơn Dũng nhìn ông ta đầy căm ghét, chỉ tay:" Cho ông một đường sống, cút ra khỏi nơi này, tới cục công an tự thú, đem chuyện ông và bọn họ làm kể ra."
"Dạ, dạ, vâng, vâng, tôi nhất định sẽ tự thú." Tiền Trung Bình gật đầu như gà mổ thóc, lòng mừng rỡ vì thoát nạn, vừa đứng dậy thì nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất, giữa ban ngày ban mặt, ba cái xác ở đó, rất hãi người:
"Lão Tôn, không liên quan tới ông, ông đứng sang bên." Đơn Dũng phẩy tay:
Tôn Tồn Trí cảm kích lùi vào góc tường, thực sự là không liên quan tới ông ta, ông ta vẻn vẹn sau này lấy phối phương nhập cổ phần thôi.
Còn lại ba người, Đơn Dũng nói với Cát Thu Sơn một năm sau mới nhập cổ phần:" Chú Cát, cũng không liên quan tới chú."
"Chàng trai, có chuyện gì thương lượng được mà, bọn họ chiếm đoạt tiền của cậu... Tôi, tôi, trả cậu." Cát Thu Sơn cẩn thận nói, chuyện năm xưa gây ra hậu quả này thực sự khiến người ta khiếp đảm, vài phút trước còn là lễ ký kết vui vẻ, giờ thành hiện trường giết người:
"Cám ơn, không cần đâu, nếu tiền giải quyết được thì sớm được giải quyết rồi." Đơn Dũng phất tay ý bảo ông ta tránh đường:
Cát Thu Sơn còn định nói gì ngay cả Đào Thành Chương cũng phất tay bảo ông ta đứng sang bên, sau đó đẩy con gái, để con gái rời đi. Đào Thiên Hạc rất ương bướng, kiên định đứng bên cha mình, ánh mắt bất thiện nhìn Đơn Dũng, phẩn nộ nói:" Cha tôi không làm gì cả, không cho anh nhắm vào ông ấy."
"Thế thì cha cô nhất định là chưa nói với cô làm sao để kéo đổ một cái nhà hàng đang làm ăn thịnh vượng rồi."
Mắt Đơn Dũng không nhìn người mà nhìn con dao cắm trên bàn, không gió tự lay động, làm máu đỏ dính trên đó càng ghê rợn, đủng đỉnh nói:" Giám đốc Đào rất có phong thái nho thương, thông cảm nhân viên, thường xuyên quan tâm hỏi thăm ân cần, rất được lòng người, ông giỏi lừa người thật đấy, bếp trưởng nhà tôi năm xưa là do ông dụ đi. Không chỉ bếp trưởng còn lấy mất nửa số đầu bếp... Kiểm tra chất lượng nói thịt ngâm có sulfonate cũng chính là ông, vì người không ám hiểu bếp núc không bịa đặt được rõ ràng như vậy."
Đúng, đều đúng cả, Đơn Dũng suy ra được, mà y tra cũng rất rõ ràng, có người bày kế, có kẻ kiếm người, lại có người khác đi khoét góc tường. Còn Đào Thành Chương là người am hiểu nấu nướng trong đội ngũ đó, Lư Nhục Hương trong tay ông ta sau này vang danh khắp nơi cũng là chuyện không ai ngờ.
Đào Thành Chương nhắm mắt lại, giọng già nua, yếu ớt: "Đúng, không sai chút nào, bao năm qua rồi cậu đã nhìn thấu, tôi đã trả lại toàn bộ, tôi hủy tâm huyết cả đời của cha cậu, chẳng lẽ cậu không hủy tâm huyết cả đời của tôi?"
"Đúng là thứ tư duy của bọn ăn cướp, cướp về lại là tâm huyết của ông à?"
"Không cần tranh cãi nữa, cậu muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây này, chuyện tôi làm, tôi không phủ nhận, nếu cậu không làm gì, tôi không an tâm được."
Không ngờ người nho nhả nhất lại là người có dũng khí nhất, Đơn Dũng vừa đứng dậy thì Đào Thiên Hạc quát:" Anh dám à?"
"Tôi sợ cái gì mà không dám, hừ, giả nhân giả nghĩa chính là thủ đoạn giỏi nhất của cha cô. Giám đốc Đào, ông nói ông hối hận, vậy bao năm qua ông đã làm cái gì để thể hiện hối hận của ông chưa, ông biết thương hiệu Hưởng Mã Trại trong tay tôi, điều đầu tiên ông nghĩ tới là chiếm đoạt nó, tôi nói có sai không? Được, tôi coi như sau đó nữa thấy không làm gì được tôi, giết không được tôi thì ông mới hối hận đi." Đơn Dũng cười nhạt:" Vậy thì sau lưng ông là cửa sổ đấy, mở ra nhảy xuống đi, trước mặt là con dao, tự cửa cổ là an lòng rồi. Đâu khó."
Đào Thành Chương tựa hồ bị kích thích, mở mắt ra hừ một tiếng:" Tôi đã quá năm mươi, cậu muốn xả thân thì tôi có gì mà phải từ chối."
Đơn Dũng phải lột bằng được bộ mặt giả dối của ông ta, định rút dao, không ngờ có người quyết liệt hơn y, giành trước rút dao đứng trước mặt cha mình, nhìn chằm chằm Đơn Dũng, bộ dạng muốn liều mạng.
Hỏng sơ xuất rồi, Đơn Dũng nhìn cô gái từng cùng mình ân ái triền miên, hết cách.
Hai người nhìn nhau không chớp, tựa như lúc ở trên giường không ai phục ai, Đào Thiên Hạc nhìn những kẻ nằm trên mặt đất, lòng vừa sảng khoái vừa phẫn hận, tay nắm dao tới trắng bệch, cắn môi, như sẵn sàng đâm Đơn Dũng bất kỳ lúc nào.
"Tiểu Hạc, con tránh ra, đây là chuyện giữa cha và Đơn Dũng, không liên quan tới con." Đào Thiên Hạc kéo con gái:
Đào Thiên Hạc một ly không rời, cái miệng rộng rống lên:" Cha, cha sợ cái gì chứ, chẳng qua là đào đi vài đầu bếp thôi, có nhà nào chưa từng làm? Con xem xem hôm nay ai dám động vào cha... Đơn Dũng, oan có đầu nợ có chủ, nhà hàng này là do cha tôi vất vả kinh doanh bao năm mới có được mức độ này, đó là công sức của ông ấy."
Không có cầu xin, ngược lại rất hùng hồn, hai cha con này cương tới cùng.
Đơn Dũng biết mình không làm gì được Đào Thiên Hạc, chỉ Tiền Trung Bình:" Được, giám đốc Đào, ông nói ông hối hận, vậy cũng học theo ông ta đi, tôi tha cho ông."
Đào Thiên Hạc thấy Tiền Trung Bình run rẩy quỳ ở đó, ỉa đái vương vãi, tệ hại không chịu nổi, Đào Thành Chương cảm thấy bị sỉ nhục tột độ, tức tới run người:" Cậu khinh người quá lắm. Có gan thì xông vào đây, đâm một nhát đi."
"Ông thì giỏi quá rồi, tận bây giờ ông vẫn giả dối như thế, con gái ông đã lấy dao, tôi tay không, ông làm ra vẻ thật anh hùng." Đơn Dũng nhổ bãi nước bọt:
Đào Thành Chương uất tới trào máu, muốn xông lên liều mạng. Đào Thiên Hạc thì thất thần, cô cho rằng, có cô ở đây, mọi chuyện có thể bỏ qua. Cô cho rằng, Đơn Dũng sẽ không làm khó cô, cô càng cho rằng, hết thày có thể vãn hồi, nhưng không ngờ trong mắt Đơn Dũng, chẳng có lấy chút nhu tình nào. Đó là nam nhân khiến cô thực sự rung động từ sâu thẳm, hai hàng nước mắt chảy tong tong, Đào Thiên Hạc cười thảm, nói từng chữ:" Được, tôi không ngờ rằng anh giống đám súc sinh dưới đất, chỉ muốn sỉ nhục cha tôi, sỉ nhục nhà tôi... Cha tôi nợ, tôi trả."
Nói xong hai tay xoay dao lại, hướng về phía ngực mình đấm thẳng vào, dù Đơn Dũng có nhận ra được không ổn, lao ra muốn cướp lấy dao cũng chậm một bước.