Q3 - Chương 084 Gió to tuyết lớn ngày không quang. (1)
Tả Hi Dĩnh không nhận ra lo lắng của cha mình, tùy ý nói:" Không sao đâu cha, đây đâu phải là việc ôm rơm dặm bụng, ngược lại con thấy so với chuyện cha đi giảng bài, nghiên cứu thảo luận rồi khai mạc gì đó, chuyện này còn có ý nghĩa hơn. Có chuyện gì quan trọng bằng lúc ra đi có nhiều người bạn như vậy? Cha biết chú Tống còn trước biết con mà."
"Ha ha, con gái lớn rồi, có điều cái lão già đó được lợi, cha tiễn ông ấy, sau này cha trăm tuổi, không có tri âm như thế tiễn đưa cha." Tả Nam Hạ như trẻ con trách một câu:
Tả Hi Dĩnh dậm chân:" Cha, sao cha lại nói thế?"
"Đúng, đúng, không nói chuyện không lành nữa... Đi nào, đi ăn sáng với cha." Tả Nam Hạ uống ngụm nước rồi rủ con gái. Tả Hi Dĩnh mặc lên người chiếc áo tuyết thật dày. Khi ra ngoài Tả Nam Hạ như đoán ra được con gái vì sao mất ngủ, khẽ giọng hỏi:" Hi Dĩnh, hôm qua con có gặp được Đơn Dũng không?"
"Không gặp được ạ." Tả Hi Dĩnh lắc đầu nói dối:
"Ài, cái thằng tiểu tử thối đó thật biết làm việc, cha nhờ cậu ta giúp, thế mà cậu ta tìm một đồng người tới giúp, còn bản thân thì chuồn mất." Tả Nam Hạ có chút không vui:" Có điều may mà có cậu ta, chứ cái thời điểm này tìm được người giúp khó lắm. Ban tang lễ Học viên Lộ Châu do khoa Trung Văn họ dẫn đầu, cha nghĩ, ở thêm một thời gian nữa, lo hậu sự cho Lão Tống, để ông ấy đi thật vẻ vang."
Tả Hi Dĩnh dạ một tiếng, không dị nghị gì ở chuyện này.
"Khả năng hai đứa sẽ có cơ hội gặp mặt, cha thấy...." Tả Nam Hạ cẩn thận nói:
Tả Hi Dĩnh không vui quay đầu sang:" Cha, cha lại thế rồi."
"À, xin lỗi, không được nhắc tới cậu ta... Có điều cha cũng có nói tới tên đâu, thằng tiểu tử thối đó làm con gái cha không vui, thật đáng chết." Tả Nam Hạ làm động tác chặt đầu khoa trương dỗ con gái cười, hai cha con đã có hiệp ước quân tử, không nhắc tới người đó cho đỡ phiền. Có điều không ngờ tới Lộ Châu lại phải nhờ tới người phiền nhất.
Đi vào cầu thang máy, rốt cuộc Tả Hi Dĩnh không nhịn được nói:" Cha, con không hiểu một chuyện."
"Ừ, chuyện gì?"
"Cậu ta thô tục, nông cạn, lại còn vô sỉ nữa, vì sao cha lại đánh giá cậu ta cao như thế?"
"Ha ha ha, trượng nghĩa đa phần hạng giết chó, cha bị giam trong chuồng trâu tám năm, lại còn không hiểu hay sao? Con nhìn chú Tống con mà không hiểu sao? Ông ấy giúp đỡ đâu chỉ trăm người, nghìn người? Nhưng người đó có công thành danh toại, có đắc ý sĩ đồ, có vượt biển thành đạt, nhưng tới lúc ông ấy cần giúp đỡ nhất, có ai nào? Đợi lúc ông ấy nhắm mắt xuôi tay, e là người đứng bên giường chẳng có một ai, đều lo bận chuyện mình thôi." Tả Nam Hạ bất bình lâu rồi, đó là tâm đắc của ông ta trong chuồng trâu, không lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, nên mới có thanh danh hôm nay:
Tả Hi Dĩnh cũng phải an ủi cha một chút, chuyện này cô cũng biết phần nào, từ khi chú Tống ngã bệnh tới giờ đã hơn một tháng, người tới thăm tuy nhiều, nhưng chỉ nói được vài câu thương cảm. Gia đình không lo nổi chi phí thuốc men khủng khiếp, chẳng mấy ai giúp, thói đời ấm lạnh thể hiện quá rõ. Khi cha cô mời Đơn Dũng giúp, cô chẳng tin tưởng, vậy mà kéo tới cả một đám, chẳng kiêng kỵ gì khiêng chú Tống về nhà. Nhưng tâm kết của cô đâu dễ dàng cởi bỏ như thế:" Con không phản đối lời cha nói, con nghe chị con nói, cậu ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, bị đưa vào trại giam."
"Ha ha ha, cha bị giam tám năm, chú Tống con bị giam chín năm, con nói xem bọn ta có phải kẻ xấu không?" Tả Nam Hạ cười:
"Cha đánh tráo khái niệm rồi, đó là sai lầm của thời đại."
"Đúng thế, thời đại chưa bao giờ đúng cả, cha con bây giờ giàu có nhất vùng, thanh danh như mặt trời chính ngọ, nhưng cha đã làm được gì, tự cha biết. Đây cũng là sai lầm của thời đại.... Cha đã xem vụ án của cậu ta rồi, một phú thương chết, một quan viên bị tàn tật, lại còn từng là cục trưởng cục chống tham nhũng, năm xưa cướp gia sản của cậu ta. Con có biết khi cha nghe được tin tức nội bộ có cảm giác gì không?"
"Cảm giác gì ạ?" Tả Hi Dĩnh kinh ngạc vì tính thình thay đổi của cha:
"Thống khoái, ha ha ha, ân oán phân minh, khoái ý trong đời cũng chỉ đến thế mà thôi." Tả Nam Hạ ngửa mặt lên trời đưa ra đánh giá rất khác thường:
Tả Hi Dĩnh cau mày, cô cứ thấy bên cạnh Đơn Dũng toàn người không bình thường, mà cha cô hình như cũng đang bị lây nhiễm, cô phản bác:" Cậu ta đã hại rất nhiều người."
"Phật gia chú trọng nhân quả, người thường chú trọng ân oán, người đáng chết nhiều lắm, giờ cha phát hiện sai lầm lớn nhất của đời mình là đã trông coi bao bọc con quá kỹ, con không hiểu được sự hoang đường của thế giới này. Ài, đi, ăn cơm thôi, không nói tới cậu ta nữa, buổi sáng phải đi liên hệ với nghĩa trang, nói tới là tức giận, cái Lộ Châu bé xíu này mà giá mộ cao vút, nếu là người bình thường thì đúng là không chết nổi. Dân sinh dân sinh, lấy dân làm gốc, hô đến mấy nghìn năm rồi, vẫn như trước kia, dân sống gian nan."
Tả Nam Hạ thở dài rời thang máy, Tả Hi Dĩnh tâm sự trùng trùng đi theo, cô ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thực sự là càng ngày càng có nhiều chuyện khiến cô không sao thoải mái được.
Đi qua đại sảnh, cô bất giác dừng chân nhìn cây ngô đồng đã rụng lá bên kia đường, cô nhớ ra nơi đó từng có chàng trai ngốc nghếch đứng đó, đợi cô bên cái xe đạp nát. Thời ngô nghê đó hạnh phúc biết bao, giờ trời tuyết mênh mông, chẳng con ai ở đó.
……….. ………….
"20 đồng." Lái xe taxi quay đầu nói:
Đơn Dũng vừa mới móc ví ra liền không trả nữa, trợn mắt lên:" Chênh quá nhiều đấy, định nhân lúc tuyết rơi xẻo khách à? Bình thường hơn 10 đồng."
"Tuyết lớn thế này chúng tôi chạy xe không dễ." Lái xe giọng bản địa:
"Thêm 5 đồng, anh không dễ thì chúng tôi dễ chắc, tuyết rơi chứ tiền có rơi đâu." Đơn Dũng lấy 15 đồng đưa qua lưới phòng hộ, lái xe gặp phải khách cứng đành hậm hực nhận lấy:
Trịnh Cẩm Thiền xuống xe trước cười run người, đợi xe đi cô đánh Đơn Dũng một cái:" Anh có cần cãi nhau với người ta vì 5 đồng không?"
"Không phải có cần hay không, lái xe thấy em ăn mặc kiểu có tiền nên xẻo đấy, đợi xẻo xong hắn mừng trộm coi em là đồ ngốc. Bây giờ tâm tình tốt là chúng ta, để tâm tình xấu cho hắn." Đơn Dũng thấy tranh nhau 5 đồng này rất đáng:
"Ồ, đúng là lãi, có điều tâm tình em còn chưa tốt lên, anh nói phải làm sao đây?" Trịnh Cẩm Thiền làm nũng:
Đơn Dũng xách hành lý đơn giản của cô:" Anh rất hiểu tâm lý không nỡ chia tách của em, có điều chúng ta còn chưa mai mối sính lễ gì, cha mẹ hai nhà lại quen nhau, em nói xem chúng ta suốt ngày dính với nhau trên giường với nhau có thích hợp không? Anh nói trước, anh không ngại đâu."
"Anh đi chết đi." Trịnh Cẩm Thiền xấu hổ đấm một phát, hiển nhiên đêm qua ở khách sạn Đông Minh lại lăn giường rồi, nói ra đúng là không thích hợp lắm, cứ như mình dâng tới tận miệng vậy. Cô nhéo Đơn Dũng thật mạnh, nhưng rồi lập tức tình tứ khoác tay y:" Anh đừng có mà chớt nhả, chuyện hôm qua em nói với anh thế nào rồi?"
"Rất tốt, tin tức của em xác thực chứ?" Đơn Dũng hỏi:
" Nếu xác thực thì sớm có người ra tay rồi, mới chỉ có thế mà em nghĩ đã sắp bị lộ đấy, anh nghĩ mà xem, giao giới ba tỉnh, từng là khu cách mạng của một dải Tấn Nam, làm đường không chỉ xuất phát từ mục đích kinh tế, ý nghĩa chính trị của nó không nhỏ, em thấy chín phần mười là được." Trịnh Cẩm Thiền lấy đôi mắt thuần thương nghiệp để đánh giá tin tức này, cô mua nhà máy dấm táo là vì nó ở nơi tốt, sau đợi đất lên bán kiếm lời, giờ cô dùng lại thủ đoạn cũ, hơn nữa đem tin tức này nói miễn phí cho Đơn Dũng:
Đơn Dũng cười quỷ dị không đáp.