Q3 - Chương 091 Chỉ còn là hồi ức. (1)
Tuyết đã dừng, trời đã quang, năm mới qua đi, từ cửa sổ khách sạn nhìn ra ngoài, đường phố tấp nập trở lại, không vì một vị giáo sư vang danh Nam Tấn qua đời mà giảm đi phần nào náo nhiệt. Thời gian là cái bánh xe vô tình, dù là sự vĩ đại hay thấp kém, đều không thể ngăn nó tiến về phía trước như trước giờ.
Người mất đã đi, cuộc sống vấn tiếp tục.
Hành trang đã thu dọn xong xuôi, Tả Hi Dĩnh ngây ngốc nhìn thế giới ngoài cửa sổ, tựa hồ còn chìm đắm trong ký ức về ông cụ kia, tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi bi thương. Những người khác nhau có giải thích khác nhau về sinh mệnh, có điều khi lên quang tới người thân của mình, chẳng còn ý nghĩ tìm kiếm đáp án nào nữa, cũng chẳng thể tìm được một tham chiếu hoàn mỹ.
Cho dù là giáo sư Tống cũng không phải tấm gương cho người ta noi theo, tuổi trẻ lang bạt, trung niên lận đận, tuổi già cô độc, vị giáo sư vĩ đại nói nếu nói ra còn chẳng hạnh phúc bằng một người bình thường.
Đúng rồi, hạnh phúc cũng là một khái niệm phù phiếm, giống như giáo sư Tống mỉm cười mà đi, thực ra thứ ông cảm thụ được chỉ là cảnh tượng giả cố ý tạo ra. Cũng như tiếng khen tặng sau khi chết, đều là giả thôi.
Tả Hi Dĩnh khẽ khép cửa sổ lại, không khí rét buốt làm cô thấy lạnh, hai tay ôm vai, mắt vẫn nhìn về phía bãi đỗ xe bên ngoài, tựa hồ đang đợi ai đó, là ai? Là người đứng dưới cây ngô đồng huýt tiếng sáo chớt nhả dụ dỗ cô, nghĩ tới đó cô mỉm cười. Thực ra hết thảy đều là hợp lý thôi, cậu ấy có thể tìm ra mình bằng số điện thoại thiếu bốn số, chút mong đợi của giáo sư Tống, làm sao cậu ta không nhìn ra được.
Chỉ có điều khiến Tả Hi Dĩnh hết sức thất vọng là, sau đó lễ truy điệu náo nhiệt, rồi nghi thức tiễn đưa cả trăm người, cậu ấy không tới... Về sau cô mới biết, Đơn Dũng không tới là vì đi làm lại mộ, còn dọn ra một con đường sạch sẽ. Cậu ấy nói, quét sạch chặng đường cuối cùng cho giáo sư Tống.
Không ai biết những điều Đơn Dũng làm, người ta chỉ biết có bao nhiêu học sinh nổi tiếng của giáo sư Tống từ xa tới, bao nhiêu lời chia buồn từ khắp các nơi trên thế giới gửi tới. Căn bản chẳng ai biết giáo sư Tống còn có một học sinh tên Đơn Dũng, thiếu chút nữa bị trường học khai trừ.
Có điều, ai mà thèm quan tâm chứ?
Tả Hi Dĩnh không để ý những cái đó, điều cô để ý là, chú Tống rốt cuộc mỉm cười mà đi, người sống đã làm trọn tâm ý với người chết. Cô còn để ý, hôm nay cô đi rồi, nhưng không thấy cậu ta tới, chỉ có không ít những chiếc xe sang trọng của chính phủ, cô nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc, nhưng khác với khuôn mặt cô thấy khi lần đầu tới. Nghe nói là lãnh đạo chính phủ và thành ủy khóa mới của Lộ Châu, hay tin giáo sư Tả tới Lộ Châu, tập thể tới đưa tiễn.
Cộc, cộc, cộc! Tả Hi Dĩnh nghe tiếng gõ cửa hô mời vào, một thư ký của ban thư ký thành ủy lễ phép nói:" Cô Tạ, Tả lão bảo tôi tới mời cô, đến giờ rồi ạ."
"Được." Tả Hi Dĩnh bình thản đáp, giữ sự thân thiết đúng mực nhất quán của cô với người chiêu đãi, khi cô định xách hành lý thì vị thư ký kia đã nhanh tay cầm hộ. Vừa ra khỏi cửa thì gặp Vương Hoa Đình, thời gian qua coi như cũng quen nhau rồi, hai người tay nắm tay. Cha của Vương Hoa Đình là thị trưởng khóa này, vì vị thị trưởng trước gặp vấn đề nên ông ta đột ngột được đề bạt. Hai người họ coi như là cùng tầng cấp cho nên thành bạn. Vương Hoa Đình đi cùng Tả Hi Dĩnh không xa thì chạy tới đỡ Tả Nam Hạ. Cả đoàn người cân cần hỏi thăm, mời Tả Nam Hạ lần sau tới Lộ Châu du ngoạn. Tả Nam Hạ lõi đời rồi, khen ngợi lãnh đạo khóa mới một phen, làm Tả Hi Dĩnh nghe cũng ngứa tai.
"Chị Hi Dĩnh, ngồi đây đi, chúng ta đi cùng xe." Vương Hoa Đình mời:
Tả Hi Dĩnh cũng chẳng muốn dây dưa với đám lãnh đạo đang nịnh bợ luôn mồm, cô đỡ cha lên xe rồi vào xe của Vương Hoa Đình. Đội ngũ tiễn chân không thấp, tám cái xe công, gần ba mươi người, cô hỏi Vương Hoa Đình:" Sao bày vẽ lớn như thế này, cha tôi không thích đâu."
"Hết cách ạ, tiếp đãi của thành ủy có tiêu chuẩn, bọn họ chỉ làm theo quy định... Đừng nói chuyện này nữa, chị Hi Dĩnh, về Hạ Môn nhất định phải gửi cho em vài bức ảnh nhé, em muốn tới Cổ Lãng Tự mà chưa đi được.
"Có gì hay đâu, giống mọi người thấy quen núi rừng rồi vậy, nhìn chỉ thấy phiền."
"Nhưng mà em chua thấy mà. Đúng rồi chị Hi Dĩnh, đám bạn học của bọn em định hợp tác với cô giáo Tống Phổ, làm một sách tuyển tập tác phẩm của giáo sư Tống. Tới khi đó muốn mời giáo sư Tả viết chữ, nhưng đông người quá, em ngại không nói với giáo sư Tả."
"Không cần nói đâu, đây là chuyện cha tôi thích làm, mọi người chẳng cần mời, ông ấy cũng tới." Tả Hi Dĩnh mỉm cười, đây là chuyện tốt, cha cô chắc chắn sẽ ủng hộ:
Hai cô gái trên đường ra sân bay tán gẫu, Vương Hoa Đình nắm bàn tay mềm tựa không xương của Tả Hi Dĩnh, luôn mồm khen chị Tả xinh đẹp. Còn Tả Hi Dĩnh nhìn cô gái màu da thiên về màu lúa mạch cũng hâm mộ sức sống khỏe khoắn của Vương Hoa Đình.
Khen qua khen lại mãi, rốt cuộc vẫn là Vương Hoa Đình ngập ngừng hỏi:" Chị Hi Dĩnh, anh ấy... Anh ấy sao không tới tiễn chị?"
"Em nói ai?" Tả Hi Dĩnh hỏi:
"Vậy chỉ bảo là ai?" Vương Hoa Đình tựa cố ý hỏi lại, giống đùa vui:
Không ngờ chẳng làm Tả Hi Dĩnh cười, mà buồn bã thở dài:" Có lẽ cậu ấy quên rồi."
"Chắc chắc không, em còn chuyên môn gọi điện báo cho anh ấy mà."
"Vậy thì do cậu ấy quên."
Vương Hoa Đình nhìn ra hai người này rõ ràng có vấn đề, cô không truy hỏi nữa, lảng sang đề tài khác. Không bao lâu sau tới sân bay, vẫn không thấy Đơn Dũng, nhưng thấy cả nhà Lôi Đại Bằng. Ông Lôi biết mình được đề bạt là nhờ giáo sư Tả đánh tiếng, xách một đống đồ tới bảo con trai tặng. Tả Nam Hạ không khách khí, cười lớn nhận hết, cảnh này lọt vào mắt đám lãnh đạo thành phố, cảm thán quan hệ hai bên không tầm thường. Tiễn chân hai cha con Tả gia đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi, Lôi Đa Bảo khen con trai có bản lĩnh, quen được nhân vật lớn.
Qua cửa kiểm tra an ninh, lỗ tai liền được thanh tịnh, Tả Hi Dĩnh ngồi đợi mà bứt rứt nhìn quanh mãi, nhưng đến khi lên máy bay cũng không đợi được niềm vui bất ngờ mà cô mong đợi. Đi qua hành lang ra sân bay, cô còn nhìn ra sau, không ngờ Tả Nam Hạ nói:" Không cần nhìn nữa, cậu ấy đã tới rồi."
"Á, tới từ khi nào vậy ạ?" Tả Hi Dĩnh vội nắm lấy tay cha:
"Đây, là cái này, bảo Đại Bằng mang cho cha đấy." Tả Nam Hạ tay xách một cái hộp gỗ nhỏ, chế tác rất sơ xài:
Có điều Tả Hi Dĩnh không vui, cô tức giận, cả cha cô cũng không để ý tới. Cho tới khi lên máy bay, ngồi xuống rời Tả Nam Hạ mới hứng thú mở hộp ra xem, Tả Hi Dĩnh cố tình quay đầu sang bên, nhưng rốt cuộc không nén được tò mò, len lén đưa mắt nhìn. Chỉ thấy cha cô lấy ra một đoạn nho nhỏ thứ như củ cải khô, còn hít sâu làm ra vẻ ngây ngất, cô ngạc nhiên:" Cái gì thế ạ, trông thật bẩn thỉu."
"Ôi con gái ngốc ơi, tử đoàn sâm đấy, là báu vật thiên nhiên đã tuyệt tích của Lộ Châu chúng ta, Lão Tống chính là bị thứ này đánh thức lần cuối cùng. Thứ này ngâm vò rượu, uống được vài ba năm, tốt hơn bất kỳ thứ thực phẩm chăm sóc sức khỏe nào." Tả Nam Hạ như có được chí bảo, cẩn thận cất đi. Hộp gỗ có ba tầng, mở tầng thứ hai lại là đống thứ lạ lùng Tả Hi Dĩnh lần nữa quay đầu đi, không ngờ cha cô gọi:" Hi Dĩnh, cái này tặng con đấy."