← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 152 Không biết nổi tiếng từ bao giờ. (4)

Người vào nhà chiêu đãi mỗi lúc một nhiều, hai tuần sau bí thư thành hủy cũng bị một công văn điều đi, nghe đâu bí thư Trương đi không vinh quang lắm, chả có ai đưa tiễn, âm thầm lặng lẽ rời Lộ Châu. Ông ta được đưa lên trường Đảng tỉnh học tập, mà đây chẳng phải là thời gian học tập của trường. Người biết chuyện ở chỗ riêng tư bàn tán với nhau, chuyện này có liên qua tới đại án Lộ Châu, trong video Đoàn Viêm Quốc đã khai tặng ông ta một biệt thự, có một vụ đó là đủ chết rồi.

Quả nhiên bí thư Trương đi học không có bất kỳ tin tức nào nữa, nghe bảo giữa đường bị kỷ ủy chặn lại, vấn đề của ông ta không chỉ ở Lộ Châu, mà dính líu tới vụ án khác kỷ ủy đang tra, vụ án này to không kém, liên quan tới chủ tịch Lương của Hóa công Tả thị.

Mỗi lần xảy ra những chuyện như vậy luôn có người vui người lo, lo chuyện của mình có qua được không, vui là vì có cái ghế trống rồi, không biết là có tới mình không? Cho nên người lo cả đêm thở dài, người vui cũng suốt đêm trằn trọc.

Nửa tháng sau cục công an có kết quả trước, phó cục trưởng Kê Thụy Dũng tiến lên chính chức, thành người đứng đầu lòng người hướng về. Trước khi ông ta tiến lên, tổng đội trị an tỉnh có một cuộc thanh trừng lớn, từ tổng đội trưởng tới chính ủy đồng loạt cho tan sở hết.

Chuyện đầu tiên mà cục trưởng Kê làm là rất khiêm tốn tới chính phủ thành phố, tìm thị trưởng Vương Tẩy Nhiên rất kín tiếng báo cáo công tác, xin chỉ thị lãnh đạo.

Câu chuyện liên quan tới "anh tin nóng" một dạo hết sức náo nhiệt trên mạng cũng dần mất đi cảm giác mới mẻ, phía chính quyền xử lý rất thận trọng, rất có tiết tấu. Đầu tiên là công khai lý lịch của Đoàn Viêm Quốc, tiết lộ hắn có tiền sử lạm dụng chất gây nghiện, loại người đó lời nói không đáng tin, rồi mập mờ nửa thật nửa giả nói ngày hôm đó "anh tin nóng" đang trong trạng thái phê thuốc.

Nhưng chuyện đã bộc phát rồi, đã tung hê ầm ĩ rồi thì không thể lặng lẽ xử lý được, thế không thể thuyết phục được người ta. Vì thế câu chuyện sau đó lại tiếp tục, lấy giao dịch giữa hắn và Vương Nhất Dân làm cớ, moi ra vụ án tham ô ở Lộ Châu, xử lý hơn 30 quan viên lớn nhỏ, lại còn tiết lộ những trò ăn chơi xa đọa của một đám quan viên, khiến người xem đã nghiền.

Tốt rồi, tới đây thôi, không kéo lên trên nữa. Riêng chuyện phạm pháp của đám quan viên đó cũng đủ ra một thời gian, ai còn nhớ câu chuyện ở cái thành phố nhỏ chứ?

Chỉ có Đơn Dũng vẫn nhớ như in là ngày ngày thấp thỏm, y không ngừng ra soát lại toàn bộ quá trình, sợ nơi nào xuất hiện sai sót trí mạng. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, thấy mình đã đứng trên bờ với hệ số an toàn cực cao. Mấy tên thủ hạ mà Lão Sài nuôi, trừ Vũ Tử ra thì là loại không lý lịch, không địa chỉ, không nhà ở, nằm ngoài tầm mắt của cảnh sát. Ngọn lửa ở thôn Đường Lê đã đốt tới cao tầng, chắc không ai mò tới đó nữa, ngoài ra Đoàn Viêm Quốc rớt đài, tài sản của hắn là miếng thịt béo ai cũng muốn tranh nhau gặm, sẽ không để ý tới người đào hố phía sau. Dù có sai sót, men theo đó mà tra, không tới mức tra ra nước ngoài đâu nhỉ? Đó là nơi đến tổng thống mà ai cũng có thể tùy tiện chửi, lan truyền vài tin là cái quái gì.

Trong lúc hồi hộp chờ đợi ấy, đợi được một tin tức tốt, đường vẫn làm.

Trước đó Ngũ Châu bị tổn thất cực lớn, chẳng những phải thanh toán chi phí thuốc men cho cả hai phe, hơn nữa mà đống xe bị kẹt ở công trường không đi được. Về sau tổng công ty tiếp nhận đành phải nhờ chính phủ phối hợp, chi trả bồi thường. Được cái công trình vẫn rơi vào tổng công ty, vì nơi tai họa này chẳng công ty nào dám tiếp nhận, ít nhất trong thời gian ngắn chẳng ai dám nhảy vào nữa.

Việc tiếp nhận diễn ra vào ngày mùng một tháng 5, Đơn Dũng gặp được một người quen, Tiết Diệc Thần, cô ta đưa tới tổng giám đốc của tổng công ty Thiên Trung Lộ Kiều, đó là một người khổng lồ còn lớn hơn cả Ngũ Châu. Người trung niên chừng 50 tuổi đó rất khách khí, rất khiêm nhường, có điều cũng rất rộng rãi. Thôn Đường Lê muốn làm đường, bọn họ bao hết, bồi thường đất mục trường và khai thác cát đá, mọi người cứ ra giá, bồi thường đất cho thôn, chỉ cao không thấp. Nhưng có một yêu cầu thời hạn thi công phải đuổi kịp trong vòng một tháng.

Điều này có lẽ được gợi mở từ phân đoạn thứ 17, dọc đường khảo sát chỉ có phân đoạn đó là thuận buồm xuôi gió nhất, làm việc hăng hái. Mắt Đơn Dũng đảo mấy lượt, ra giá 1500 vạn.

Vị tổng giám đốc kia bị xẻo tới tái mặt, vẫn cứ cắn răng gật đầu:" Đồng ý."

Cái giá này trong mắt tổng giám đốc của Thiên Trung là đáng, về sau ông ta phát hiện là rất đáng, con địa đầu xà này có năng lực hơn tưởng tượng của ông ta. Công nhân kỹ thuật điều tới chỉ hơn 100 người, mà người tham gia công trình luân phiên lên tới mấy trăm, thậm chí là cả ngàn người. Công trình đi tới đâu, điện kéo tới đó, vận chuyển cát đá cũng tới tận nơi, hơn nữa làm ngày làm đêm, vấn đề khó nhân là công nhân thi công cũng không phải là vấn đề, trong tay chàng trai đó thiếu cái gì chứ không thiếu người.

Một tháng sau đoạn đường xã Đường Lê đuổi kịp thời gian trong thiết kế như một kỳ tích, toàn bộ báo cáo nghiệm thu đều hợp cách.

Vì thế có thêm mấy phân đoạn thi công nghe danh mà tới.

Thời gian cứ thế chẳng mặn chẳng nhạt tiến vào trung tuần tháng 6, trong thời tiết nóng nực ấy, thông nghỉ dưỡng bên hồ Chương Trạch đã vận hành thử, khách chật ních. Cái thôn cổ kính tinh xảo xây dựng bên hồ, nhìn xa xa mái uống cong, đi tới gần, cây xanh mát, hương hoa khắp nơi, đi bộ trên con đường nhỏ lát đá là một chuyện lãng mạn mà khoan khoái.

Sáng sớm, căn nhà gỗ số 00, ánh sáng xuyên qua rèm mỏng chiếu vào phòng, từ trong chăn vươn ra cánh tay ngọc ngà mò di động trên tủ đầu giường, người trong chăn dụi mắt, là tin nhắn doanh thu do thư ký báo cáo. Một giấc mộng xuân mới tỉnh, lại còn là cái nơi thoải mái thế này, Trịnh Cẩm Thiền vén chăn ngáp, theo thói quen kiểm tra điện thoại. Mỗi sáng cô đều xem tình hình TTCK hoặc là tin tức tài chính.

Trong chăn nhúc nhích, một người khác trở mình đưa tay ôm lấy eo cô, tiếp tục ngáy khò khò. Cô mỉm cười nâng cao gối lên một chút, để mặc cái tay hư hỏng kia ôm mình, cả một đêm mưa gió Vu Sơn làm cô cực kỳ thỏa mãn, nhìn Đơn Dũng mệt như chó chết, cô thấy buồn cười. Lần nào cũng là cô cầu xin trước, sau đó là tới y cầu xin, y tới tỉnh thành một lần, còn cô tới Lộ Châu ba lần, lần nào cũng sống trong như tình mật ý thế này.

Vừa xem tin tức, vừa liên tưởng tới chuyện kinh doanh, bống nhiên thấy hạ thân ngưa ngứa, là cái tay kia lại không ngoan ngoãn, đang sờ vào chỗ mẫn cảm của cô. Trịnh Cẩm Thiền vỗ chát lên vai trần của Đơn Dũng, kéo bàn tay kia ra, ném sang bên, nghe thấy tiếng cười xấu xa của y,

"Em xem cái gì thế?" Đơn Dũng nghiêng mặt hỏi:

"Còn xem gì được chứ? Xem bừa thôi." Trịnh Cẩm Thiền thuận miệng đáp, hồi lâu không thấy nói gì, cô cúi đầu xuống mới phát hiện Đơn Dũng đang nhìn mình, tóc tai còn rối, ngực lấp ló dưới chăn, làm nam nhân kia nhìn tới thèm khát. Trịnh Cẩm Thiền nhoẻn miệng cười:" Buổi sáng rất thích hợp làm tình, hay là một lần nữa đi."

"Không, không, không." Đơn Dũng lắc đầu, lập tức xoay người đi, khiến nương tử dấm cười khanh khách một hồi. Đơn Dũng lẩm bẩm:" Nam nhân kiếm tiền và nữ nhân trên giường, vì sao đều tham thế?"

"Không làm được thì đừng kiếm cớ." Trịnh Cẩm Thiền đẩy vai y một cái:

Đơn Dũng len lén quay đầu lại, hai cái lúm đồng tiền kia đúng là mê chết người mà, nhưng y ham muốn thì còn mà sức không đủ. Trịnh Cẩm Thiền tựa biết y nhìn trộm, đưa tay vén tóc mai, dáng vẻ giai nhân biếng nhác càng thêm cám dỗ. Đơn Dũng ngắm nhìn hồi lâu, hỏi:" Nương tử, sao lần này chưa gọi điện đã tới rồi?"

"Nếu như em nói là em nhớ anh, có phải là sẽ khiến anh rất thỏa mãn không?"

"Sai rồi, bởi vì anh làm em thỏa mãn, cho nên em mới nhớ anh."