Q3 - Chương 181 Chỉ làm nền cho người ta. (2)
Sự thực là vậy, trên đường đi hắn gặp không ít xe nông dụng giống mình, cũng gặp không ít xe cảnh sát đi ngược chiều, hai bên đi qua nhau, bình an vô sự. Có điều đi tiếp thì vào thành phố rồi, ban ngày không cho loại xe nông dụng này vào, hắn lái xe vào viện tử biển ngũ kim, gọi:" Lão Hà?"
Không ai ra cả, sân vứt lung tung đồ hàn, hắn lị gọi "Lão Hà", không biết có phải uống say rồi không. Hắn đi tiếp vào trong, két một tiếng cửa mở, không ngờ biến cố bất ngờ, một nắm đấm to như cái bát đấm tới, hắn ngả ra sau né tránh, nhưng quyền biến thành trảo chụp cổ hắn, rồi hai bên không biết bao người xông ra giữ tay hắn, có người hô còng, người hô soát người ầm ĩ.
"Có tố chất một chút, bắt người thôi mà hưng phấn thành thế à?" Triệu Gia Thành nói thế chứ bản thân đắc ý lắm, chiêu bắt người này hắn luyện bao năm, ít có hụt:
Mọi người còng tay xách lên, Khúc Trực lấy nước lau mặt đối phương, hô:" Đội trưởng Triệu, anh xem, hắn còn xấu hổ này."
Đám hình cảnh cười ha hả, không ngờ tới kết quả này, thậm chí nhìn bộ dạng có chút rụt rè không giống tay súng. Có điều đúng như phán đoán của đội trưởng Triệu, nếu thoát ra khỏi khu phong tỏa, hắn sẽ chẳng hơn người thường là bao.
"Đóng cửa lại." Triệu Gia Thành hô, có hai hình cảnh chạy đi đóng cửa san, hắn kéo cái ghế tự chế ngồi đối diện với nghi phạm làm mình phát điên mấy tháng:" Tên là gì?"
"Các người bắt tôi mà không biết tôi tên gì à?"
"Thì phải xem có bắt nhầm không đã chứ, rốt cuộc tên là gì?"
"Đàm Quốc Lập, công nhân công ty thi công thị chính." Đàm Quốc Lập khinh bỉ:
"À, vậy không sai rồi, trốn kỹ lắm, có biết mấy nghìn cảnh sát đang tìm mày không?"
"Các anh nhàm người rồi, tôi không làm gì hết."
"Mày chắc nghĩ cảnh sát ngu ngốc phải không, muốn tao nói với mày, lực lượng cảnh sát ở phía bắc chính là để lùa mày về à? Mày làm khá lắm, nổ súng, ném lựu đạn, cướp mấy trăm vạn, sau đó định rửa tay chậu vàng sao? Nghĩ bọn tao không bắt được mày à?" Triệu Gia Thành cười ha hả:
Có điều nghi phạm không phải người thường, không cãi, cũng chẳng để ý, không chứng cứ, mày nói chỉ là đánh rắm.
"Đừng vênh váo vội, đợi lát nữa bắt trọn ổ thì đủ cả nhân chứng vật chứng thôi, đừng tưởng mày không lên tiếng thì tao khôn làm được gì, mang nhân chứng lên đây." Triệu Gia Thành hô:
Một người bị áp giải tới, Đàm Quốc Lập nhìn một cái lòng lạnh toát, ông bạn già bị bắt rồi. Đám hình cảnh nhìn thấy mỉm cười, trừ nơi ở của Đàm Quốc Lập tra điện thoại cố định nhiều lần gọi cho Hà Hải Long. Triệu Gia Thành lập tức phong tỏa nơi này, cuối cùng lấy được chứng cứ, đồ bị lấy ra, một đống linh kiện súng bị tháo rỡ.
"Chơi khá lắm, sắp làm được kho quân dụng rồi, súng dài súng ngắn tới bảy tám cái, người thường đúng là không nhận ra đống linh kiện này. Lão Đàm, tao là cảnh sát cũng phải phục mày, mày gây án bên ngoài không ít hả, rơi vào tay tao hay dở gì cũng là đồng hương, có gì mà nghĩ không thông chứ." Triệu Gia Thành thuận tay lấy linh kiện trên bàn, rắc rắc một lúc, khẩu k54 mô phỏng đã ở trong tay, khen ngợi:" Tài nghệ rất tốt, nhất là nòng giảm thanh, thô một chút, nhưng hữu dụng.
Đàm Quốc Lập cúi đầu quay sang bên, ai đi thừa nhận là mình chứ.
La Kiệt khó chịu huých gối một phát:" Nói đi, định ngoan cố à?"
"Lão Đàm, bọn tao nhắm vào mày từ lâu rồi, mày không thoát được đâu .... Này, bên ngoài có phát hiện ra không?" Triệu Gia Thành hô lên:
Bên ngoài đáp:" Có, ở đây cả, hai valy."
"Sao hả Lão Đàm, bán than sao được nhiều tiền thế?"
Đàm Quốc Lập biết đại thế đã mất, toàn bộ tâm huyết trôi theo dòng nước rồi, thở dài:" Sao các anh biết tôi sẽ tới đây?"
"Chịu nói rồi hả, tốt, tôi nói là phán đoán, anh tin không? Từ thủ pháp gây án đoán ra tính cách, hành vi rồi từng bước tìm tới công ty thị chính, mò ra Hà Hải Long. Loại người như anh hiện trường đầu tiên khẳng định sẽ không bắt được, tôi phán đoán anh sẽ về, nhất định phải có một nơi an toàn, mà nơi nào an toàn hơn chỗ giấu súng, đúng không? Nên tôi tới đây." Đối tượng đã xuống khí thế, Triệu Gia Thành khách khí hơn:
Đàm Quốc Lập không cách nào phân biệt thật giả, hắn im lặng.
" Nói đùa đấy, thực ra tôi làm gì thông minh đến thế, chỉ là xong việc rồi mới làm ra vẻ Gia Cát Lượng thôi, nhưng bạn anh thì ngốc quá." Triệu Gia Thành lục người Đàm Quốc Lập lấy ra một cái di động, giải đáp:" Người bạn này của anh nghĩa khí lắm, dứt khoát nhận súng là của mình, hơn nữa còn nói không quen anh chúng tôi mới càng nghi. Không quen vậy vì sao lại nói chuyện điện thoại với anh? Chúng tôi chỉ đặt cược thôi, đừng chán nản, coi như anh bất ngờ sa lưới đi, nếu anh không chở cả xe tiền về thì tôi chẳng có chứng cứ bắt anh, giờ thì đủ rồi."
Mấy hình cảnh cười lớn, cái di động này không tắt máy chính là sơ xuất của Đàm Quốc Lập, cho nên hình cảnh không hành động, chỉ ôm cây đợi thỏ.
Trong nụ cười đắc thắng của cảnh sát, tiếng còi cảnh sát từ xa hú vang kéo tới, từng đội cảnh sát vây chặt nơi này, kỹ thuật thán phục, cái xưởng đơn giản làm ra nòng giảm thanh khiến cảnh sát truy đuổi nhiều năm. Người này đã có chuẩn bị, cả CMT và hộ khẩu vùng ngoài đã chuẩn bị. Theo như lời đồng bọn khai, mấy năm qua chơi súng kiếm được quá ít, không đủ mua nhà ở ngoài, ép hai người phải làm một vụ lớn.
Xem ra nhân tố ép tội phạm thăng cấp rất nhiều, cả giá nhà cao cũng là một nhân tố.
Nghi phạm bị chùm đầu đưa đi, nửa tiếng sau chiếc moto ném ở giướng khô được tìm ra cùng quả lựu đạn và súng gây án.
1 giờ 42 phút, nghi phạm gây ra vụ nổ ở đường cao tốc bị bắt, trong chi đội hình cảnh, tiếng hò reo vang dội.
............ ..........
Cùng lúc đó ở một hướng khác, xe đi lên tỉnh thành vừa nhìn thấy mấy chữ lớn trạm thu phí, Ngô Trung Hiên thở phào, có cảm giác thoát chết. Lái xe Tiểu Quyên an ủi:" Ông chủ Ngô, anh bi quan quá, chỉ cần trở về là có cơ hội."
"Quên à, em chưa lên vị trí này nên không hiểu, không hi vọng gì vào đám kia đâu, không có chuyện gì thì chúng ta là chân chó, có chuyện thì chúng ta là dê thế tội, chúng chưa bao giờ coi chúng ta là người. Chỉ cần có chút chuyện là chúng trốn thật xa."
Tiểu Quyên nghe mà lòng nguội lạnh, không nói tiếp nữa, cuộc đời gian nan, nghề nào cũng không dễ dàng, cả XHĐ cũng vậy, đều phải ngửa mặt nhìn quan lớn cự phú, bất cẩn một cái là vạn kiếp bất phục.
Tạm trạm thu phí, cô mấy móc đưa tay quẹt thẻ trả tiền, chỉ một tích tắc sau, tiếng còi cảnh sát vang lừng, từ trong trạm thu phí, từ bên đường, từ xe dân dụng đỗ gần đó, vô số người cầm súng xông ra hô :" Giơ tay qua đầu, giơ tay qua đầu."
Trời đất đảo lộn, đây là điểm kết rồi.
Tiểu Quyên giơ tay qua đầu đi ra, bị còng tay đưa đi, Ngô Trung Hiên hồn xiêu phách lạc ngồi im tại chỗ bị kéo ra ngoài, đưa lên xe cảnh sát. Những xe xung quanh chưa kịp từ trong chấn kinh tỉnh lại thì đội xe cảnh sát đã lên đường. Ở ghế phụ lái, một cảnh sát già đắc ý quay đầu lại:" Giám đốc Ngô, bất ngờ quá hả? Chúng tôi đợi anh ở đây lâu rồi."
"Anh là ..." Ngô Trung Hiên thực sự bất ngờ, khi chuyện xảy ra hắn chạy ngay, không ngờ vẫn rơi vào bẫy người ta:
"Tôi là cục trưởng cục công an, bí thư chính pháp ủy Lộ Châu, Kê Thụy Dũng." Cảnh sát già tự giới thiệu làm Ngô Trung Hiên giật mình, đoán chừng không ngờ có đãi ngộ lớn thế này. Cục trưởng Kê bình thản nói:" Vụ án Đông Minh xảy ra mấy tháng rồi, vậy mà cứ có người lôi nó ra mãi, tôi nghĩ giám đốc Ngô chắc là biết một ít nhỉ?"
"Không, không, không, tôi không biết gì cả." Ngô Trung Hiên phủ nhận, có chút kinh hoang, chuyện đó đâu nhỏ hơn chuyện này:
"Anh tốt nhất là nên biết gì đó, nếu không khó ăn nói đấy, giờ có cả người ở Bắc Kinh tới, đợi thẩm vấn nhân vật thần bí đứng sau màn thao túng là anh, anh biết anh gây ra cục diện bị động lớn thế nào với chính phủ các nơi không?" Kê Thụy Dung lời thì nhẹ nhàng ý tứ vô cùng nghiêm trọng:
"Hả, tôi, tôi từ khi nào thành kẻ thao túng sau màn rồi?"
"Mang súng hành hung, thẩm vấn phi pháp, bắn tin cho truyền thông nước ngoài, cố ý tạo tin xấu trong nước, không phải anh thì ai?"
"Không phải tôi thật, tôi vạch trần mấy chuyện đó ra thì cũng có lợi gì đâu?" Ngô Trung Hiền ngờ xảy chân một cái thành đại họa thế này:
"Không phải là anh thì có kẻ khác rồi, song nếu không phải là anh sao cái túi công văn lại ở trong tay anh, đừng nói là vừa mới có được, tôi nghe nói là anh dùng hai valy tiền đi đổi, vậy là anh biết giá trị của nó hả?" Kê Thụy dũng hỏi nhưng phía sau đã im rồi, bộ dạng thống khổ tột độ, ông ta hiểu, ai phạm vào sai lầm ngu xuẩn cỡ ấy thì cũng có bộ dạng thế này thôi:
Xe đi lên Đại Nguyên, được sở công an tỉnh an bài giam giữ bí mật do vũ cảnh bảo vệ. Cục trưởng Kê chuyên môn lên sở tỉnh báo cáo, trong vòng hai tiếng bắt hai nghi phạm trọng yếu, cục trưởng Kê đi ra ngẩng cao đầu, sau này e đồng nghiệp tỉnh thành phải tới Lộ Châu nghe báo cáo kinh nghiệm rồi.
Có điều lên xe đi không lâu, ông ta mượn cớ xuống xe mua ít đồ cho gia đình, vào TTTM, xem tin nhắn tạo thành vũ bắt giữ hôm nay :" Theo dõi sỗ di động 130XXXX0099, túi công văn nâu, chủ mưu nổ súng Đông Minh."
Hai ngày trước tin nhắn này gửi cho ông ta, ông ta lấy làm lạ, nhưng sau khi điều tra chủ số máy càng ngạc nhiên, chủ số máy tới từ Thượng Hải, giám đốc hội sở. Kê Thụy Dung lập tức liên hệ tới Lý Mân Liên và Sài Chiêm Sơn, sau đó theo dõi thì cái di động này tới Lộ Châu, xác nhận tin báo chính xác. Ông ta kiên nhẫn không hành động, tới khi vụ nổ xảy ra, ông ta mới chặn đường.
Ông ta gọi điện lại, nhưng báo ngoài vùng phủ sóng rồi, ông ta nghĩ tới rất nhiều người, nhưng không sao xác định được là ai. Khi rời TTTM, ông ta đã xóa tin nhắn.
Có một số người muốn sống ở sau màn, vậy thì đừng làm phiền họ, thời đại hỗn loạn này, thêm một việc không bằng bớt một việc.