Q3 - Chương 187 Chim nhạn bay về nam, lệ tương tư. (1)
Thư, thư!
Đó là một lá thư màu trắng, đóng dấu bưu điện hạnh phúc, ngày hôm đó nắng trời rực rỡ, gió biển lồng lộng. Y còn nhớ mặt trời chiếu lên mặt biển như nụ cười của sư tỷ, nắm tay y đi vào cửa hiệu còn tỏ ra thần bí, lại kỳ vọng đưa cho y một tờ giấy viết thư in cảnh hải đảo, nói:" Không được nhìn trộm."
Có điều làm sao không nhìn trộm cho được, Đơn Dũng đảo mắt như trộm, chờ mong bàn tay thanh mảnh của sư tỷ sẽ viết gì cho mình trong tương lai. Có điều Tả Hi Dĩnh không cho y xem, vì thế chui vào gian trong viết.
Đơn Dũng nhớ, sư tỷ thần bí như ôm thứ yêu thích làm y ngây ngất, làm ông chú chủ hiệu bật cười. Có điều làm khó Đơn Dũng quá, y có ngàn lời muốn nói mà chẳng biết viết cho sư tỷ tương lai thế nào, cắn bút hỏi:" Ông chủ, tôi viết gì bây giờ?"
"Viết giờ này năm sau đeo nhẫn kim cương kết hôn với cô ấy." Ông chủ xúi:
"Vớ vẩn, còn chưa đâu vào đâu." Đơn Dũng không chắc:
"Không phải được một nửa rồi sao, một năm nửa lại không làm nốt được nửa còn lại à?" Cái lão gian thương lúc đó trông rất đáng yêu:
Đơn Dũng nói nhỏ:" Đợi lát nữa đưa thư của cô ấy cho tôi, tôi cho ông tiền."
"Chàng trai, tôi có thể đưa cậu, nhưng cậu nghĩ cho kỹ, như thế sẽ mất đi một năm kỳ vọng mong đợi." Ông chủ nói một câu làm Đơn Dũng bay nửa ý định:" Đây là hạnh phúc mà chúng tôi kinh doanh, hai người có nhung nhớ cũng là hạnh phúc, cần gì tiêu sạch hạnh phúc một lần."
Thế là Đơn Dũng không hỏi nữa, cảm thấy chuyện làm ăn khác lạ này tựa hồ có đạo lý của nó, cho dù kiến lập trên cơ sở khao khát hạnh phúc mỹ hảo của nam nữ. Y không biết viết gì, vì thế vung bút rồng bay phượng múa vẽ một tấm, gấp lại, vẽ gì chỉ y biết, ánh mắt y đóng khung cảnh biển đảo tươi đẹp. Nơi này giống Hưởng Mã Trại, có công hiệu làm lòng người ta bình yên, y thích nơi này.
Sư tỷ mất rất lâu mới viết xong, hai người cùng gửi thư cho ông chủ, Đơn Dũng tò mò hỏi:" Sư tỷ, tiết lộ một chút chị viết gì?"
"Không nói cho cậu." Sư tỷ cười:
Nụ cười đó khắc ghi trong ký ức của Đơn Dũng, giờ y mới nhận ra nó hiện lên rõ ràng như thế, dù hoàn cảnh thời gian đổi thay cũng không phai mờ. Có lẽ mình chưa bỏ được, cho nên mới dứt khoát, chờ đợi được một kết quả bi kịch.
Có rất nhiều thứ có thể vãn hồi, Đơn Dũng hồi hận đã trả vòng tay về, cắt đứt qua lại nhưng không thể cắt đứt nhớ nhung.
Lên núi rồi, y luôn hỏi bản thân, cô ấy là ai? Cô ấy và mình căn bản chưa xảy ra chuyện gì, mình chẳng nợ gì cô ấy, cần gì phải thế? Nhưng chẳng thuyết phục được đôi mắt cay xè, y có thể tưởng tượng ra sư tỷ nằm co quắp trong phòng bệnh trắng tinh, cô độc trong thế giới tĩnh lặng, có lẽ cô ấy mãi mãi ở trong thế giới ấy. Không ai biết, vẻ đẹp của cô từng là phong cảnh tuyệt mỹ nhất trong mắt bao người.
Xe phanh lại ở bãi đỗ xe Hưởng Mã Trại, Đơn Dũng lau mắt, chạy tới nhà thím Béo, thư tư của Hưởng Mã Trại đều ở đó, nhà thím gần cửa thôn nhất, nhân viên bưu điện mỗi lần tới ném đó rồi đi. Y chạy vào thấy thím Béo đang quét nhà, mắt đỏ ngầu rống lên:" Thím Béo, thư của cháu, cháu có thư."
"À có." Thím Béo ném chối chỉ cái giá trong sân:" Cháu bảo không cần mà."
"Ai nói không cần." Đơn Dũng rống lên làm thím Béo sợ tới lảo đảo, y chạy tới giá trong chòi nghỉ, cả một cái rương lớn toàn thư. Từ hồi Hưởng Mã Trại làm ăn thịnh vượng, thư từ không dứt, toàn là thư mời hội này hội kia, thư tư vấn, tiếp thị sản phẩm, loại thư đó Đơn Dũng chẳng thèm ghé mắt.
Nhưng thư của sư tỷ bị nhấn chìm trong đó là điều không ngờ, y cúi người bới. Khi Tư Mộ Hiền và Tống Phổ đi vào, thím Béo sợ hãi ngồi bệt dưới đất nhìn Đơn Dũng đang điên cuồng. Tư Mộ Hiền vội đỡ bà lên, thím Béo lẩm bẩm:" Úi dời ơi, thằng bé xúi quẩy này, dọa chết tôi rồi, còn tưởng xảy ra chuyện gì, cháu nói là không xem mấy thứ đó mà, không biết chú cháu đốt bao nhiêu rồi."
"Cái gì, đốt à? Tìm không thấy cháu đốt nhà thím." Đơn Dũng nghiến răng rít lên:
Câu này chọc giận thím Béo rồi, bà nhảy dựng lên chửi:" Mày đốt đi, mày đốt ngay đi cho tao xem, cha mày còn không dám nói chuyện với tao như thế, có tiền liền vênh váo chứ gì?"
Tư Mộ Hiền vội khuyên nhủ thím Béo vào nhà, quay đầu nhìn Đơn Dũng thương hại, cả cái hòm thư lớn, có tìm ra cũng muộn rồi.
Đơn Dũng lòng đã loạn, bới thư vứt bừa bãi như điên, Tống Phổ định ngồi xuống giúp thì y lại đứt bật dậy như bị điện giật, tay cầm phong thư hàng chữ nắn nót: Đơn Dũng, thôn Hưởng Mã Trại, khu Bắc Thành, thành phố Lộ Châu.
"Chính là nó." Đơn Dũng sờ là thư, như tìm thấy báu vật mất tích đã lâu:
Chưa từng thấy n Dũng như thế, không ngờ trong tính cách đậm thành phần thiết huyết của y lại có hành vi kiểu mấy thiếu nữ thế này, Tư Mộ Hiền can:" Đừng xem, giữ lại làm kỷ niệm."
"Cậu có ý gì?" Đơn Dũng trừng mắt nhìn:
Tư Mộ Hiền không dám nói, ngay cả Tống Phổ cũng không biết Tả Hi Dĩnh ở đâu, y sợ Đơn Dũng máu nóng dồn lên đầu lại tìm không thấy càng đau đớn.
Nhưng không cản được Đơn Dũng, y xoay người đi, rút thư ra.
Sau đó, không còn sau đó nữa, động tác như hóa đá, không biết xảy ra chuyện gì hồi lâu không nhúc nhích.
Đó là chuyện giữa hai người, đường đột tới xen vào không ổn, nhưng Tư Mộ Hiền thấy Đơn Dũng đang trong trạng thái bất thường, hắn phải can thiệp, đi tới hỏi:" Thư viết gì?"
Đơn Dũng không đáp, đưa thư cho Tư Mộ Hiền, mắt hắn sáng lên, một bức thư tình không chữ, vẽ phác họa đơn giản, một vầng trăng bay lên trên biển, hai người ngồi dựa vào nhau nhìn cảnh biển. Ý cảnh đó làm người ta thấy thật đẹp.
"Là nét vẽ của Hi Dĩnh, từ nhỏ nó đã theo chú Tả học quốc họa." Tống Phổ cầm xem:" Cái này có ý gì?"
"Cùng đi ngắm biển." Đơn Dũng tự lẩm bẩm:" Mình cũng vẻ cái này, sao có thể chứ, chị ấy cũng nghĩ giống mình."
Y hôn xiêu phách lạc bỏ đi, lờ cả mấy anh em tới sau, như mà nhập, lẩm bẩm:" Sao có thể như thế, mình vẽ, chị ấy cũng vẽ, sao có thể …" Rồi về nhà đóng cửa nhốt mình lại.
"Đản ca bị thần kinh rồi." Lôi Đại Bằng nuối tiếc lắm:
"Cậu mới bị thần kính, đó gọi là vì yêu mà si dại." Đổng Vĩ bình luận:
"Đừng vớ vẩn, lão đại đâu phải tiểu xử nam đơn thuần, thần kinh sao yếu thế được."
"Hay là em gái mình yêu bị người ta cưỡi rồi." Lật Tiểu Lực nói:
"Rất có khả năng, nói không chừng đã đẻ mấy lứa." Bạch Thự Quang đoán bừa, càng đoán càng thương tâm:
"Mộ Hiền, rốt cuộc là chuyện gì?" Tống Tư Oánh không dỗi hơi nghe bọn ngốc đó nói linh tinh, truy hỏi Tư Mộ Hiền:
Cả đám tụ tập trong sân, Tư Mộ Hiền đem bức tranh đẹp đẽ cùng sự tích nói ra, nghe nói họ hơn một năm trước viết thư cho nhau, ai nấy ngạc nhiên. Lại nghe nói cả hai không ngờ cùng viết thư không chữ, nhưng vẽ cùng nội dung, đám anh em không hiểu, cứ thấy không thể nào.
Nhưng Tống Phổ thì hiểu ngay vì sao Tả Hi Dĩnh cứ ôm thư khóc, đó là thương tâm vì mất đi mối tình mỹ hảo.
"Đây không phải trùng hợp, mà là tâm ý tương thông." Chương Vân cảm động nói:
"Tôi cũng thấy thật lãng mạn." Lưu Thúy Vân hâm mộ:
"Lãng mạn cái rắm, không thấy Hiền đệ nói à, tự kỷ rồi, đưa về cũng thoi thóp, nếu không sao nói hồng nhan bạc mệnh chứ. Em gái quá xinh đẹp không nên tán, lắm chuyện lắm, đâu như vợ tôi." Lôi Đại Bằng cảm khái, ai ngờ lấy lòng lại bị Chương Vân đá vài phát, số còn lại đứng cười, hai thằng đệ béo còn chụp ảnh ô nhục của Lôi ca: