← Quay lại trang sách

Chương 66 Ta Sẽ Không Đao, Chỉ Có Vô Địch Lực Lượng (Hạ)

Nhưng thật không may, hôm nay hắn lại đụng phải Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏

Đối diện với kẻ hung hăng, bá đạo như Liễu Nam Sơn, Tiêu Vân lạnh nhạt cười. Trong tay hắn lóe lên một luồng sáng, một thanh huyền thiết chiến đao màu đen xuất hiện giữa hai tay. ͏ ͏ ͏

Vừa vuốt ve thanh đao đen này, Tiêu Vân vừa bình thản nhìn Liễu Nam Sơn, nói: "Tiên Thiên Đao Thể sao? Trùng hợp, ta cũng dùng đao. Xem thử là đao của ngươi lợi hại, hay là đao của ta cao một bậc." ͏ ͏ ͏

Dứt lời, ánh mắt Tiêu Vân bỗng trở nên sắc bén vô cùng, tựa như một lưỡi đao sẵn sàng chém nát mọi thứ. Một luồng đao ý cuồng bạo bùng phát từ hắn, như muốn xé toạc không gian xung quanh thành từng mảnh vụn. Lúc này, Tiêu Vân tựa như một thanh thần đao vừa được rút ra khỏi vỏ, phong mang tuyệt thế hiện rõ. ͏ ͏ ͏

Liễu Nam Sơn nhướng mày, nhưng rồi vẫn giữ vẻ mặt khinh thường, cười ngạo nghễ: "Ngươi dám múa đao trước mặt Tiên Thiên Đao Thể chân chính, không thể không nói, ngươi thật là ngu xuẩn!" ͏ ͏ ͏

Hắn không coi Tiêu Vân ra gì, vì trong mắt Liễu Nam Sơn, chỉ có một vài đối thủ xứng tầm như Thời Không Chi Thể Lý Thành Đế, Hoang Cổ thánh thể Triệu Vô Cực, Thương Thiên Bá Thể Võ Cương, Thần Vương Thể Giang Hạo, và địch thủ Tiên Thiên Kiếm Thể Diệp Vô Trần. Những kẻ khác, dù là Chu Phi Ngư hay Trương Vân Phi, đều chẳng là gì với hắn. ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân nghe Liễu Nam Sơn ngạo nghễ cười nhạo, sắc mặt không chút biến động, vẫn vuốt ve thanh huyền thiết hắc đao trong tay, chậm rãi nói: "Cây đao này đã theo sư tôn ta suốt mấy chục năm, được rèn từ ngàn năm huyền thiết, nặng ba mươi sáu vạn cân. Sư tôn từng dùng nó quét sạch kẻ địch cùng giai, hôm nay ta dùng nó để trảm một Tiên Thiên Đao Thể như ngươi, cũng không đến nỗi bôi nhọ cây đao này." ͏ ͏ ͏

Dứt lời, Tiêu Vân đứng thẳng, tay nắm chặt đao, ánh mắt sắc bén và khí thế càng trở nên lăng lệ. Huyền thiết đao nặng ba mươi sáu vạn cân trong tay hắn nhẹ nhàng như lông hồng, không có chút nặng nề nào, bởi vì lực lượng của Tiêu Vân đã đạt tới tám mươi vạn cân, hoàn toàn có thể điều khiển đao này như ý. ͏ ͏ ͏

"Ngàn năm huyền thiết? Ba mươi sáu vạn cân?" Liễu Nam Sơn nghe xong lời Tiêu Vân, bật cười châm biếm: "Ngươi đang đùa sao? Ngươi có thể nâng nổi ba mươi sáu vạn cân sao? Ngươi tưởng chỉ cần mạnh miệng là có thể dọa ta sao?" ͏ ͏ ͏

"Dọa ngươi?" Tiêu Vân lạnh lùng đáp lại.

"Không, ta muốn giết ngươi!" Hắn từ từ nâng huyền thiết chiến đao trong tay, ánh mắt đầy sát khí nhìn Liễu Nam Sơn. Hắn không quên hệ thống nhiệm vụ: giết một thiên tài có thể chất đặc thù sẽ nhận được 10 lần cơ hội đốn ngộ. Nay Liễu Nam Sơn đã chủ động tìm đến cái chết, Tiêu Vân tuyệt không hạ thủ lưu tình. ͏ ͏ ͏

"Lớn gan lớn mật, một tên vô danh tiểu tốt cũng dám huênh hoang trước mặt ta, đúng là muốn chết!" Liễu Nam Sơn phẫn nộ, khí thế lập tức bùng phát, như một vị vương giả quân lâm thiên hạ, cơn giận của hắn tựa như lưỡi đao có thể chém ngã hàng vạn người. ͏ ͏ ͏

Nhìn vào khí thế của hắn, có thể thấy rõ Liễu Nam Sơn mạnh mẽ hơn hẳn Chu Phi Ngư và Trương Vân Phi. Nhưng Tiêu Vân vẫn không nao núng, nắm chặt huyền thiết chiến đao trong tay, tự tin phát huy toàn bộ sức mạnh của mình. ͏ ͏ ͏

"Giết!" ͏ ͏ ͏

Liễu Nam Sơn không thèm phí lời, lập tức vung đao bổ tới Tiêu Vân. Đao thế lăng lệ, bá đạo, bao trùm toàn trường. Trong mắt Tiêu Vân, đao này thoạt nhìn hết sức đơn giản, nhưng lại sắc sảo tuyệt đỉnh, tựa như một nhát cắt bỏ mọi kỹ xảo biến hóa. Nó chặt đứt tất cả đường lui và hướng né tránh, không cho đối thủ một kẽ hở nào. Đao thế đó thậm chí như hút lấy tinh khí thần của Tiêu Vân, khiến hắn cảm giác như rơi vào huyễn cảnh không thể thoát ra. ͏ ͏ ͏

"Thật là một Tiên Thiên Đao Thể đáng gờm!" Tiêu Vân không khỏi thầm tán thưởng. Về mặt đao pháp, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Liễu Nam Sơn. Với Tiên Thiên Đao Thể, Liễu Nam Sơn đã đạt đến đỉnh cao của Đao đạo, hoàn toàn vô địch trong cùng giai. ͏ ͏ ͏

Nhưng Tiêu Vân không phải là một tu sĩ chỉ chuyên về Đao đạo. Hạch tâm của hắn là sức mạnh. Đao chiêu có lợi hại thế nào, hắn chỉ cần dùng lực lượng tuyệt đối là có thể phá. ͏ ͏ ͏

"Ta không quan tâm ngươi dùng chiêu số gì.” Tiêu Vân lạnh lùng nói. "Ta chỉ có một đao, thẳng tiến không lùi, bễ nghễ mọi đối thủ!" ͏ ͏ ͏

Tiêu Vân vung huyền thiết chiến đao trong tay, trực tiếp chém về phía Liễu Nam Sơn, không thèm sử dụng bất kỳ chiến kỹ nào, chỉ là một đao đơn giản nhưng đầy uy lực, như thách thức cả trời cao. Đao chiêu trông sơ hở trăm bề, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong lại giống như một cơn bão kinh thiên. ͏ ͏ ͏

Liễu Nam Sơn thoáng giễu cợt, nhìn qua liền cười nhạo: "Chỉ chút sức mạnh ấy mà đòi đấu với ta? Trong Thiên Đao thánh địa, một tu sĩ Luyện Thể cảnh bất kỳ cũng biết dùng đao hơn ngươi!" ͏ ͏ ͏