Chương 174 Diệp Đại Đao Chấn Kinh (Thượng)
Tên hộ vệ vội đáp: "Chính là khu mỏ quặng nơi phát hiện bảo vật." ͏ ͏ ͏
"Đi!" Diệp Đại Đao phun ra một chữ, lập tức nhấc mình bay lên không trung, lao về hướng khu mỏ quặng. Mấy tùy tùng phía sau cũng đạp không mà lên, bay theo. Họ đều không cần ngự kiếm phi hành, rõ ràng là đã đạt đến Động Thiên cảnh, vượt hơn Thần Kiều cảnh. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Tại khu mỏ quặng ở vùng ngoại ô Phượng Lân thành. ͏ ͏ ͏
Nơi này vốn thuộc sở hữu của Tiêu gia, nhưng nay đã bị Diệp gia chiếm đoạt, một việc không hiếm trong giới tu luyện, không có thực lực thì không thể giữ nổi tài sản, quy tắc duy nhất là sức mạnh. Trong thế giới này, nắm đấm lớn là lão đại. ͏ ͏ ͏
Khi Tiêu Vân đến nơi, hắn lập tức thấy một trận pháp khổng lồ tỏa sáng rực rỡ bao quanh khu mỏ quặng, trông vừa chói mắt vừa thần bí. Bên ngoài trận pháp, có vài tu sĩ đang nghiên cứu, dường như đang cố tìm cách phá trận. ͏ ͏ ͏
"Mấy tên này là Trận Pháp sư mà Diệp Đại Đao mời tới. Đến giờ, họ vẫn chưa phá được trận pháp này.” Tiêu Hằng giải thích. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân híp mắt, trong đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén, quan sát trận pháp kỹ lưỡng. Trước đây, khi còn ở Luyện Thể cảnh, hắn đã học qua trận pháp, dù không sánh được với các tông sư, nhưng so với những người đồng lứa, ít ai có thể vượt qua hắn về khả năng trận pháp. ͏ ͏ ͏
Chỉ liếc mắt một cái, Tiêu Vân đã nhận ra đây là một đại trận hộ sơn, rất có thể bên trong là động phủ của một cường giả nào đó. ͏ ͏ ͏
Hắn nghĩ thầm, có lẽ đây là động phủ của một vị tán tu đã che giấu di sản của mình, để lại truyền thừa cho người hữu duyên. ͏ ͏ ͏
Dù sao đi nữa, Tiêu Vân cũng đã nhìn thấu, tòa đại trận hộ sơn này chẳng có gì quá phức tạp, so với đại trận hộ sơn của Hỗn Độn thánh địa, tựa như như so trời và đất. ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên, Triệu Vô Cực bên cạnh lên tiếng: "Không hiểu sao, ta luôn có cảm giác có thứ gì đó bên trong đang hấp dẫn ta." Hắn nhìn trận pháp trước mặt, ánh mắt đầy nghi hoặc. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân trợn mắt, châm chọc: "Có phải ngươi định nói rằng đồ vật trong này có duyên với các ngươi, tây phương hữu duyên chăng?" ͏ ͏ ͏
Triệu Vô Cực ngơ ngác đáp: "Tây phương? Hoang Cổ thánh địa của chúng ta không nằm ở tây phương!" ͏ ͏ ͏
"Không có gì, chỉ là ta nói đùa thôi!" Tiêu Vân khoát tay, rồi tiến về phía trận pháp. ͏ ͏ ͏
Bỗng nhiên, một ánh kiếm xé gió lao đến, rơi ngay trước mặt ba người, tỏa ra hàn quang sắc bén.
Từ xa, một tu sĩ Thần Kiều cảnh trung niên của Diệp gia quát lớn: "Đây là địa bàn của Diệp gia chúng ta, còn dám bước thêm một bước, các ngươi sẽ chết tại đây!" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nhếch mép, nói chậm rãi: "Làm thịt bọn chúng!" Đã cướp sản nghiệp của Tiêu gia, lại còn dám lớn tiếng đe dọa hắn như vậy, không giết bọn chúng thì bọn chúng tưởng hắn là Bồ Tát sao? ͏ ͏ ͏
"Oành!" Nghe vậy, Triệu Vô Cực như núi lửa phun trào, phát ra một cỗ khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn lên tận trời. ͏ ͏ ͏
Cùng lúc đó, Tiêu Vân điều khiển Hắc Ma kiếm, chỉ trong một chiêu đã miểu sát tu sĩ trung niên của Diệp gia trước mặt. Dù cả hai đều là Thần Kiều cảnh, nhưng thực lực giữa bọn họ chênh lệch quá xa. ͏ ͏ ͏
Tiêu Hằng, đứng phía sau Tiêu Vân, chỉ biết tròn mắt kinh ngạc, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin nổi. Một tu sĩ Thần Kiều cảnh vậy mà trong chớp mắt đã bị Tiêu Vân giết gọn, Tiêu Vân thật sự chỉ là Thần Kiều cảnh sao? ͏ ͏ ͏
Là một tu sĩ bình thường, Tiêu Hằng không hiểu được khoảng cách khổng lồ giữa tuyệt thế thiên tài và tu sĩ phổ thông. Huống hồ, Tiêu Vân còn là Thần Kiều cảnh mạnh mẽ nhất mà thế giới này từng thấy. ͏ ͏ ͏
"Không ổn, bọn hắn rất mạnh." ͏ ͏ ͏
"Dám giết người của chúng ta, đúng là muốn chết mà!" ͏ ͏ ͏
"Ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là tùy tùng Thánh tử Diệp Đại Đao của Thánh Vương Tông!" ͏ ͏ ͏
"Giết bọn hắn!" ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Theo sát động tác của Tiêu Vân và Triệu Vô Cực, từ phía xa vọng lại từng tiếng hét giận dữ, như sấm nổ giữa trời quang. ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, từ trong khu mỏ quặng, từng bóng người lao tới như tên bắn, kẻ ngự kiếm bay lượn, người lại đạp không phi hành. Trong chớp mắt, đám người ấy đã bao vây lấy Tiêu Vân và đồng bạn. ͏ ͏ ͏
"Một, hai, ba, bốn, năm..." Tiêu Vân híp mắt, ánh mắt sắc lạnh quét qua những cường giả Động Thiên cảnh đang bao quanh. Hắn thầm tính toán, chỉ cần giết một kẻ thôi cũng đủ để nhận được mười lần đốn ngộ ban thưởng. ͏ ͏ ͏
"Hưu! Hưu! Hưu!" ͏ ͏ ͏
Từng thanh phi kiếm tỏa sáng, rực rỡ hào quang, đồng loạt phóng về phía Tiêu Vân và Triệu Vô Cực, rõ ràng những tùy tùng của Diệp Đại Đao đã toàn lực xuất thủ. ͏ ͏ ͏
"Vạn Kiếm Lưu!" Tiêu Vân khẽ quát, khống chế Hắc Ma kiếm, biến thành một đạo kiếm quang đen tối, bao phủ khắp mọi hướng. ͏ ͏ ͏
"Ầm ầm!" ͏ ͏ ͏
Kiếm quang chói lóa rực rỡ, kiếm khí cuồng loạn, xé tan cả một mảnh thiên địa thành từng mảnh vụn. Những tu sĩ Thần Kiều cảnh lập tức bị Tiêu Vân tiêu diệt trong nháy mắt, còn các tu sĩ Động Thiên cảnh cũng bị chấn động mạnh đến mức thổ huyết mà bay ngược ra sau. ͏ ͏ ͏