Chương 185 Đại Đế Lệnh (Thượng)
Quần áo của Tiêu Vân bị xé nát, để lộ thân thể cường tráng, nghênh đón thiên lôi tẩy lễ. Cơ thể hắn ngày càng tỏa sáng, từng tế bào máu thịt đều luân phiên hủy diệt và tái sinh trong lôi điện, tăng cường sức mạnh. ͏ ͏ ͏
Từ xa, Triệu Vô Cực quan sát Tiêu Vân, đôi mắt lóe lên chút tự tin, thầm nhủ: "So với ta thì hơi ngắn một chút!" ͏ ͏ ͏
Tiêu Hằng mặt mày tối sầm lại, ngươi đang nhìn cái gì thế? Nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn Tiêu Vân, cau mày nói: "Sao lại không thừa hưởng được ưu thế của ta chứ?" ͏ ͏ ͏
Tinh Thần lực của Tiêu Vân mạnh mẽ vô cùng, ngay lập tức nghe thấy lời của Triệu Vô Cực và Tiêu Hằng. Hắn không khỏi giận dữ, một tay che lấy bộ phận nhạy cảm, một tay chỉ về phía hai người kia, hét lớn: "Khốn nạn! Có gan thì lấy ra so một lần!" ͏ ͏ ͏
"Oanh!" ͏ ͏ ͏
Một đạo Thiên Lôi nóng rực nữa lại giáng xuống, khiến thân thể Tiêu Vân cháy đen, tóc dựng đứng từng sợi, trên thân hắn phảng phất một mùi thơm như thịt nướng. ͏ ͏ ͏
"Khét!" Triệu Vô Cực nhìn Tiêu Vân đầy đồng cảm, thấp giọng nói. ͏ ͏ ͏
"Không biết có còn dùng được nữa không, ta đây có mình Tiêu Vân là truyền nhân!" Tiêu Hằng tràn đầy lo lắng, liếc nhìn Tiêu Vân đầy ái ngại. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân chẳng thèm để ý đến bọn chúng, bởi từ đạo Thiên Lôi thứ sáu trở đi, uy lực của thiên kiếp ngày càng trở nên kinh khủng, như tăng lên gấp đôi, buộc hắn phải hết sức cẩn thận ứng phó. ͏ ͏ ͏
"Ầm ầm ầm ầm ầm!" ͏ ͏ ͏
Từng đạo Thiên Lôi liên tục giáng xuống, hư không bị xuyên phá, đại địa rạn nứt, sông núi xung quanh đều bị tàn phá. Ánh sáng lôi điện chói lóa bao trùm cả thế giới, khiến mọi thứ đều chìm trong hào quang rực rỡ. ͏ ͏ ͏
Biển Lôi tím ngắt bao phủ lấy Tiêu Vân giữa trận địa độ kiếp, áp lực khủng khiếp dần khiến người ta nghẹt thở. Đó là ý chí cường đại của Thiên Đạo, có thể nghiền nát vạn vật, khiến linh hồn người ta không khỏi run rẩy. ͏ ͏ ͏
Lôi điện vô tận hòa quyện với Thần Diễm nóng rực, làm cả thiên địa sáng rực như ban ngày. Ánh sáng nóng bừng như ngọn lửa lớn thiêu đốt tận cửu trọng thiên, hư không cũng bị nung chảy đến mức tan vỡ. ͏ ͏ ͏
"Oanh!" ͏ ͏ ͏
Đến khi đạo Thiên Lôi cuối cùng giáng xuống, thiên địa rung chuyển, vạn trượng tia điện màu tím xé rách từng tầng hư không, nối liền trời đất với Cửu U, như một con Thần Long vượt qua tam giới, gầm thét giữa Hư Vô Thiên. ͏ ͏ ͏
"Vô Địch Quyền Ấn!" ͏ ͏ ͏
Giữa biển sấm sét đang gào thét, một âm thanh vang dội bỗng vang lên.
Một thân ảnh vĩ ngạn lập tức bay vọt lên trời, một quyền phá tan thương khung, một quyền đánh nát lôi kiếp, gầm vang cả thiên địa. ͏ ͏ ͏
Đó chính là Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Hắn đã vượt qua thiên kiếp, âm thanh lanh lảnh vang lên từ thân thể, biểu hiện lớp da cũ rạn nứt. Hắn thoát xác, để lộ cơ thể mới tràn đầy sinh khí, ánh sáng long lanh, thần quang nội liễm, bảo thể tựa kinh thế. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân tắm mình trong lôi kiếp mà sinh ra lần nữa, thân thể càng thêm cường đại, dường như mỗi tế bào trong cơ thể đều ẩn chứa sức mạnh vô địch, như từng tôn thần linh nằm yên bên trong, đang không ngừng cung cấp năng lượng cho hắn. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Phượng Lân thành, Diệp phủ. ͏ ͏ ͏
Diệp Đại Đao chậm chạp chưa quay về, khiến cha con Diệp Huyền và Diệp Kỳ Phong có chút lo lắng. Theo suy nghĩ của bọn họ, với thực lực của Diệp Đại Đao, chỉ trong khoảnh khắc hắn có thể chém giết Tiêu Vân, làm sao có thể kéo dài đến bây giờ? ͏ ͏ ͏
Đã qua một ngày một đêm, Diệp Đại Đao vẫn bặt vô âm tín, thậm chí không một tin tức truyền về. ͏ ͏ ͏
Điều này khiến Diệp Huyền và Diệp Kỳ Phong bất an vô cùng, trong lòng thấp thỏm không yên. ͏ ͏ ͏
"Phụ thân, liệu có chuyện gì không?" Diệp Kỳ Phong, vốn là người trẻ tuổi, càng chờ đợi lâu lại càng lo lắng, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. ͏ ͏ ͏
Diệp Huyền cố giữ bình tĩnh, trầm giọng đáp: "Ta đã phái nhị thúc ngươi đi tìm hiểu tin tức, hẳn là hắn sắp về rồi." ͏ ͏ ͏
"Bành!" ͏ ͏ ͏
Lời Diệp Huyền vừa dứt, một bóng người lo lắng từ bên ngoài ngự kiếm lao vào, phá cửa xông tới, làm Diệp Huyền cha con giật mình hét lớn. ͏ ͏ ͏
Khi nhìn rõ người tới, Diệp Huyền không khỏi ngạc nhiên thốt lên: "Lão nhị, sao lại bối rối như vậy?" ͏ ͏ ͏
Người vừa tới chính là Diệp gia Nhị trưởng lão, người được phái đi dò la tin tức. ͏ ͏ ͏
Lúc này, gương mặt Nhị trưởng lão xanh xám, mắt đầy vẻ kinh hoảng, vội nói với Diệp Huyền: "Đại ca, không xong, Đại Đao đã bị Tiêu Vân giết, những tùy tùng đi cùng hắn cũng đều đã chết." ͏ ͏ ͏
"Cái gì?" Diệp Huyền trừng mắt, lập tức cảm thấy cơn giận bùng lên, mặt đỏ bừng, rồi đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, ngã quỵ bất tỉnh. ͏ ͏ ͏
"Phụ thân!" Diệp Kỳ Phong kinh hãi, vội vàng đỡ Diệp Huyền. ͏ ͏ ͏
"Đại ca!" Diệp gia Nhị trưởng lão cũng hoảng hốt lao tới. ͏ ͏ ͏
Diệp Huyền dần hồi tỉnh, nhìn Nhị trưởng lão ngay trước mặt, giọng yếu ớt hỏi: "Ngươi tận mắt thấy sao? Nếu chỉ nghe đồn, Đại Đao chưa chắc đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Vân làm sao có thể giết được hắn chứ..." ͏ ͏ ͏