Chương 194 Lôi Tổ (Hạ)
Triệu Vô Cực cũng tiếp lời: "Ta là Triệu Vô Cực của Hoang Cổ thánh địa. Ngươi mà dám động vào ta, Thánh Vương tông các ngươi chờ bị diệt môn đi!" ͏ ͏ ͏
Đoạn Đức nghe lời của Tiêu Vân và Triệu Vô Cực, sắc mặt thoáng giận dữ, nhưng khi nghe đến Hoang Cổ thánh địa, hắn hơi hừ lạnh. Nhìn về phía Triệu Vô Cực, Đoạn Đức lạnh lùng nói: "Ta với Hoang Cổ thánh địa không oán không cừu, không cần phải đối phó ngươi. Cút đi!" ͏ ͏ ͏
Nói rồi, Đoạn Đức vung tay, Triệu Vô Cực lập tức bị đẩy văng ra ngoài, thoát khỏi phạm vi uy áp của hắn. Rõ ràng, Đoạn Đức thực sự e dè Hoang Cổ thánh địa, bởi đó vẫn là một thế lực đỉnh phong, hoàn toàn có thể diệt đi Thánh Vương tông. ͏ ͏ ͏
Sau khi đuổi Triệu Vô Cực, ánh mắt Đoạn Đức càng sắc lạnh, hướng xuống Tiêu Vân, giọng nói đầy uy lực: "Quỳ xuống cho ta!" ͏ ͏ ͏
Uy áp của Đoạn Đức lại tăng vọt như một cơn bão khủng khiếp, bao trùm toàn bộ khu vực, khiến phòng ốc, đình đài, lầu các trong Tiêu phủ đều bị đè nén đến sụp đổ, toàn bộ Tiêu phủ nhanh chóng biến thành đống phế tích. ͏ ͏ ͏
Dưới áp lực khủng khiếp này, Tiêu Vân cảm thấy như đang gánh một ngọn núi lớn, gần như nghẹt thở. Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng kiên định, tỏa ra niềm tin vô địch. Hắn lạnh lùng nhìn lên Đoạn Đức trên bầu trời, khinh thường nói: "Ngươi là bại tướng dưới tay ta, lại dám hung hăng ở đây sao? Ta đã có thể chém giết thần hồn của ngươi, lần sau sẽ đến lượt bản thể của ngươi." ͏ ͏ ͏
"Cuồng vọng!" ͏ ͏ ͏
Đoạn Đức gầm thét một tiếng, trong mắt bừng lên hào quang kinh người, hai con ngươi chằm chằm nhìn vào Tiêu Vân. Hắn lạnh lùng nói: “Thiên phú của ngươi quả không tệ, nhưng hôm nay ngươi phải chết, ngươi đã không còn tương lai.” ͏ ͏ ͏
Dứt lời, Đoạn Đức không nói thêm, liền giơ tay, bàn tay tỏa ra ánh sáng mơ hồ, như mang theo cả một thế giới, ập xuống Tiêu Vân tựa như trời sập. ͏ ͏ ͏
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Đoạn Đức như mèo bị dẫm đuôi, đột ngột thu tay lại, vội vàng quay người tháo chạy về phía chân trời. ͏ ͏ ͏
“Bốp!” ͏ ͏ ͏
Chưa kịp bay lên, hắn đã đụng phải một cấm chế vô hình, bị chấn ngược trở lại, loạng choạng ngã xuống. ͏ ͏ ͏
“Vãn bối là Thánh Vương tông Đại trưởng lão Đoạn Đức, nếu có chỗ mạo phạm, kính mong tiền bối tha thứ!” Đoạn Đức lộ rõ vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn, cúi đầu cầu xin tha mạng khắp bốn phía. ͏ ͏ ͏
Bên dưới, Tiêu Vân và Triệu Vô Cực ngơ ngác một lúc, rồi nhanh chóng hiểu ra, hẳn có một cường giả nào đó đã đến.
Và rất có thể chính là người của Hỗn Độn thánh địa. ͏ ͏ ͏
“Xem ra ngoài quyền ấn mà sư tôn đã giao cho, còn có người của Hỗn Độn thánh địa trong bóng tối bảo hộ ta.” Tiêu Vân thầm nghĩ, tuy hơi bất ngờ nhưng không quá ngạc nhiên. ͏ ͏ ͏
Dù sao, tại Chân Long sào, khi hạ gục Liễu Thiên Đô, hắn đã thể hiện thiên phú phi phàm. ͏ ͏ ͏
Mặc dù từ xưa đến nay, chưa ai luyện thành “Hỗn Độn kinh”, nhưng với thiên phú vượt xa tổ sư, Tiêu Vân nắm trong tay cơ hội trở thành người đầu tiên, đúc thành Hỗn Độn thể chân chính. Vì vậy, Hỗn Độn thánh địa chắc chắn sẽ bảo vệ hắn, không để kẻ địch giết hắn từ khi còn chưa trưởng thành. ͏ ͏ ͏
Đang lúc suy nghĩ, một bóng người mơ hồ bỗng hiện ra bên cạnh Tiêu Vân. Bóng người ấy lãnh đạm nhìn lên bầu trời, hai con ngươi tựa tia chớp phóng ra hai luồng sáng rực rỡ. ͏ ͏ ͏
“Ngươi chính là kẻ muốn giết Chuẩn Thần Tử của Hỗn Độn thánh địa ta?” ͏ ͏ ͏
Dưới ánh mắt uy nghiêm ấy, Đoạn Đức trên bầu trời thét lên thảm thiết, lập tức rơi xuống, hai đầu gối quỳ sụp trước mặt Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tiêu Vân cảm nhận được áp lực xung quanh đã tan biến, hắn quay đầu lại, vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt, liền vội vàng cúi đầu hành lễ: “Đệ tử Tiêu Vân bái kiến Lôi Tổ!” ͏ ͏ ͏
Người đến chính là Lôi Tổ! ͏ ͏ ͏
Điều này khiến Tiêu Vân chấn động vô cùng. ͏ ͏ ͏
Trước đây, khi mới bái nhập Hỗn Độn thánh địa, hắn chỉ có duyên gặp Lôi Tổ một lần, biết rằng vị này là một lão tổ của Hỗn Độn thánh địa, tu vi đạt Đại Thánh cảnh, đứng hàng cường giả đỉnh phong trong giới tu luyện. ͏ ͏ ͏
Sư tôn Đế Thiên của hắn từng nói, trong hàng ngũ Đại Thánh, Lôi Tổ là một trong những người mạnh nhất, thực lực gần như đã đạt tới Chuẩn Đế. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân không ngờ rằng một cường giả tuyệt đỉnh như vậy lại âm thầm bảo vệ mình. Thật là vinh hạnh hiếm có! ͏ ͏ ͏
"Ừm!" Lôi Tổ gật đầu cười nhẹ với Tiêu Vân, nhưng khi quay sang nhìn Đoạn Đức, vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao. Hắn nói: "Ngay cả Chuẩn Thần Tử của Hỗn Độn thánh địa mà cũng dám giết, Thánh Vương tông các ngươi thật sự ngày càng ngông cuồng." ͏ ͏ ͏
"Tiền bối thứ tội, vừa rồi vãn bối nhất thời hồ đồ, vãn bối sẽ không dám nữa!" Đoạn Đức vội vã cầu xin tha thứ, trong lòng hoảng sợ không thôi. ͏ ͏ ͏
Đối diện với Lôi Tổ, một trong những cường giả đứng đầu Cửu Tiêu đại lục, giết hắn dễ như bóp chết một con kiến, Đoạn Đức biết rõ bản thân không đủ khả năng chống cự. ͏ ͏ ͏