Chương 228 Vạn Linh Động (Thượng)
Đi chết đi!" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân thấy chiêu thức “Bất Động Minh Vương Ấn” có tác dụng, tiếp tục thi triển nhằm vào Kim Sí Đại Bằng, liên tục khiến nó bị thương, hồn thể không ngừng tản mát. Dù tốc độ của Kim Sí Đại Bằng vô cùng nhanh, nhưng tinh thần công kích không cần xuyên qua không gian, mà gần như tức khắc chạm tới. Đây là nhược điểm lớn nhất của nó! ͏ ͏ ͏
"Ha ha ha, ngươi dù là thần thú, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một Chân Linh. Với một tàn hồn không hoàn chỉnh, điểm yếu của ngươi chính là tinh thần lực!" Tiêu Vân cười lớn, tiếp tục thôi động “Bất Động Minh Vương Ấn”, khiến Kim Sí Đại Bằng liên tiếp phun máu, rơi rụng từ trên không. ͏ ͏ ͏
"Nếu ta còn sống, ta có thể dễ dàng giết ngươi." Kim Sí Đại Bằng gắng gượng lau máu nơi khóe miệng, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân lạnh nhạt nói: "Cùng cảnh giới, ta giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay. Ngươi giờ chỉ còn là một tàn hồn, ngoan ngoãn làm Tế Linh của ta đi!" ͏ ͏ ͏
Sau khi trọng thương Kim Sí Đại Bằng, Tiêu Vân bày ra “Tứ Tượng kiếm trận”, phong tỏa mọi đường lui của nó, từ từ ép nó vào thế bí. ͏ ͏ ͏
"Mong muốn ta làm Tế Linh của ngươi?" Kim Sí Đại Bằng trợn mắt, ánh mắt đỏ rực, quát lớn: "Nằm mơ đi!" ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân lập tức cảm nhận được sát ý điên cuồng từ Kim Sí Đại Bằng, sắc mặt biến đổi. ͏ ͏ ͏
"Oanh!" ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, Kim Sí Đại Bằng tự bạo. Sức mạnh kinh khủng từ vụ nổ cuốn ngang, khiến Tiêu Vân không kịp phản ứng, bị nổ bay ra ngoài, máu phun lên giữa không trung. ͏ ͏ ͏
"Tiêu sư huynh!" Tịch Xuân Vũ kinh hãi, vội bay tới đỡ lấy Tiêu Vân. ͏ ͏ ͏
"Ta không sao!" Tiêu Vân gạt tay, lấy ra vài viên linh thạch để hấp thu, khôi phục lại linh lực trong cơ thể. ͏ ͏ ͏
Nhìn tro bụi còn sót lại của Kim Sí Đại Bằng, Tiêu Vân hừ lạnh, ánh mắt đầy tiếc nuối: "Tên khốn kiếp này, tự bạo đến mức quyết tuyệt như vậy. Suýt chút nữa là ta đã có thể bắt giữ nó rồi." ͏ ͏ ͏
Một Chân linh Thần thú như Kim Sí Đại Bằng, cứ thế tan thành tro bụi khiến Tiêu Vân không khỏi tiếc rẻ. Tuy nhiên, hắn cũng không hoàn toàn tay trắng, vì dù mất đi một Chân linh Thần thú, hệ thống vẫn thưởng cho hắn 100 lần đốn ngộ khi đánh bại Kim Sí Đại Bằng. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân kiểm tra hệ thống, phát hiện mình đã có tổng cộng 480 lần đốn ngộ. Đây quả là một đại thu hoạch, khiến tâm trạng hắn khá lên không ít, chẳng còn tiếc nuối vì để Kim Sí Đại Bằng tự bạo nữa. ͏ ͏ ͏
"Nơi này xảy ra chuyện gì?" ͏ ͏ ͏
Ngay lúc đó, một luồng kim quang từ xa bắn tới, chính là Triệu Vô Cực.
Thấy hắn, Tiêu Vân cười, nói: "Ngươi vừa bỏ lỡ một trận kịch hay. Vừa rồi, ta đã giết một Chân linh Thần thú, bảy Chân Linh màu trắng, mười bảy Chân Linh màu tím." ͏ ͏ ͏
"Cái gì?" Triệu Vô Cực tròn mắt, không khỏi tiếc nuối nhìn Tiêu Vân, giận dữ quát: "Ngươi lại giết chết một Chân linh Thần thú sao? Ngươi có biết nó quý giá đến mức nào không? Ngươi điên rồi!" ͏ ͏ ͏
Tịch Xuân Vũ ở bên cạnh giải thích: "Triệu thánh tử, Chân linh Thần thú ấy đã tự bạo, không phải lỗi của Tiêu sư huynh." ͏ ͏ ͏
Triệu Vô Cực ôm trán than thở, kêu lên: "Các ngươi nên báo cho ta sớm một chút, nếu hai người chúng ta hợp sức, chắc chắn có thể chế phục được Chân linh Thần thú ấy." ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân liếc nhìn hắn, cười khinh bỉ: "Không phải ta coi thường ngươi, nhưng ngươi thật sự không phải là đối thủ của Chân linh Thần thú đó đâu. Nó là Kim Sí Đại Bằng, sở hữu tốc độ cực nhanh. Chỉ có Hỗn Độn Lĩnh Vực của ta mới có thể hạn chế nó lại." ͏ ͏ ͏
Triệu Vô Cực bị chọc tức, nhưng chỉ biết nghiến răng nhìn Tiêu Vân một cái, sau đó nói: "Được rồi, ngươi giỏi. Đi thôi, ta đã tìm thấy vị trí Vạn Linh động. Chúng ta cùng hợp sức tiến vào tầng thứ chín, bắt lấy Chân linh Thần thú." ͏ ͏ ͏
"Vạn Linh động?" ͏ ͏ ͏
Nghe Triệu Vô Cực nhắc đến Vạn Linh động, Tiêu Vân lập tức hứng thú, liền nói: "Đi thôi, chúng ta mau đến Vạn Linh động." ͏ ͏ ͏
Hắn nóng lòng muốn bắt được Chân linh Thần thú, đồng thời thu thêm một số lần đốn ngộ. Nhiệm vụ lần này quá đã, tất nhiên hắn muốn tích lũy thật nhiều lần đốn ngộ, bởi ai biết liệu về sau còn có nhiệm vụ nào sảng khoái như vậy nữa hay không. ͏ ͏ ͏
"Tiêu sư huynh, ta sẽ không đi, tránh làm liên lụy các ngươi." Tịch Xuân Vũ bỗng nhiên lên tiếng. ͏ ͏ ͏
Nàng vào Vạn Linh bí cảnh từ đầu đến giờ đều chỉ xem như đi theo, không giúp được gì cho Tiêu Vân. Nếu tiếp tục vào Vạn Linh động, nàng sợ sẽ trở thành gánh nặng cho hắn, nên quyết định ra ngoài trước. ͏ ͏ ͏
Tiêu Vân nhìn sư muội xinh đẹp trước mặt, vẻ mặt ôn hòa cười nói: "Vậy cũng được. Ngươi cứ đi ra ngoài trước. Hai con Chân Linh màu trắng này, ngươi và Tiểu Nhã mỗi người một con." ͏ ͏ ͏
Hắn đã cố ý giữ lại Thiểm Điện ưng và Thiểm Điện điêu cho Tịch Xuân Vũ và Lâm Tiểu Nhã. Đối với các nàng, Chân Linh màu trắng là vật vô cùng trân quý, đến Thánh tử bình thường cũng chưa chắc thu được. ͏ ͏ ͏
"Đa tạ Tiêu sư huynh!" Tịch Xuân Vũ cảm kích đáp, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tiêu sư huynh, hãy cẩn thận, trong Vạn Linh động có lẽ không chỉ có một con Chân linh Thần thú." ͏ ͏ ͏